Edit & Beta: YACchan
Sau lời của Mạn Mạn, bạn trai cô cũng thêm vào: “Tôi cũng chỉ thấy có một lần như vậy, lúc đó còn cố can ngăn nữa… Bình thường con người không dễ bị kích động đến mức hóa điên như vậy đâu.”
Người đàn ông trung niên lão Tiêu lau mồ hôi: “Chuyện này thật ra dễ hiểu mà, bị phản bội hai lần liên tiếp, ai mà chịu nổi cho được!”
Mọi người nhìn nhau một lúc, Cảnh Kỳ Trăn cũng lấy phần tổng kết vừa rồi của mình, kết hợp với những gì Trái Đất từng nói, đưa cho mọi người cùng xem.
“Biến cố trong Siêu thị chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trước đó, tôi không phát hiện điều gì bất thường. Sau khi thay đổi, Siêu thị này như thể đã trải qua cả chục năm, lại giống như một không gian tách biệt. Ta gọi nó là Siêu thị B, còn Siêu thị bình thường ban đầu là Siêu thị A. Hiện tại, chỉ có chúng ta và Vân Song Hoa xuất hiện ở Siêu thị B. Tôi đoán rằng, phần lớn khách hàng trong Siêu thị A khi đó vẫn đang ở nguyên vị trí ban đầu.”
“Hiện tại mà nói, Siêu thị B dường như được hình thành dựa trên Siêu thị A, và hai nơi gần như hoàn toàn giống nhau. Sự khác biệt rõ ràng nhất mà chúng ta thấy có bốn điểm: Thứ nhất là thời gian trôi qua trong Siêu thị, thứ hai là con quái vật kia, thứ ba là vị lãnh đạo Siêu thị đã biến thành nữ quỷ, và thứ tư là nhân viên bảo vệ vừa mới xuất hiện.”
“Tôi cá nhân cho rằng, phương pháp để chúng ta quay trở lại vẫn nên đặt trọng tâm vào sự khác biệt giữa Siêu thị A và Siêu thị B. Còn về nữ quỷ, rõ ràng cô ta vẫn còn ý thức khi còn sống, hẳn cũng là một điểm mấu chốt.”
Sau khi xem xong suy đoán và phân tích của Cảnh Kỳ Trăn, mọi người đều chìm vào trầm ngâm.
Bà lão suy nghĩ một lúc, dứt khoát đứng dậy, từ trên bàn trực mang tờ lịch làm việc lại, sau đó lật sang mặt sau, dùng bút vẽ đơn giản hai vòng tròn, lần lượt đánh dấu là Siêu thị A và Siêu thị B, cùng với khoảng cách mười mấy năm thời gian.
Chốc lát sau, bà lão viết ngay trên giấy: “Dựa theo suy luận của Tiểu Cảnh, nếu nói về điểm giống và khác nhau giữa Siêu thị A và Siêu thị B, rõ ràng chúng ta cũng là một biến số rất lớn trong đó.”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, đồng tình với suy đoán của bà.
Trái Đất đúng lúc thì thầm trong đầu cậu một câu: “Hãy hoan hô đi! Loài người được chọn!”
Cảnh Kỳ Trăn hỏi ngược lại Trái Đất: “Có phải cậu đọc nhiều manga chuunibyou [?] quá rồi không?”
Vân Song Hoa bỗng hơi sững lại, ngạc nhiên nhìn Cảnh Kỳ Trăn một cái. Cảnh Kỳ Trăn đang tranh cãi với Trái Đất cũng nhận ra ánh mắt của hắn, đáp lại bằng ánh nhìn dò hỏi: Sao vậy?
Vân Song Hoa mỉm cười, không nói gì.
Trái Đất không phục: “Những manga chuunibyou đó đều do loài người các cậu vẽ ra mà! Phải nói rằng, chính các cậu vốn đã mang linh hồn chuunibyou rồi!”
Cảnh Kỳ Trăn: “Con người nhiều như thế - đương nhiên cũng có nhiều suy nghĩ.”
Trái Đất lập tức cắt ngang lời Cảnh Kỳ Trăn: “Nhưng Trái Đất thì chỉ có một, cậu không thể đối xử tốt với tui một chút sao?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Là chính cậu nói đấy nhé, dù sao ‘quả cầu cũng không để tâm, quả cầu cũng không care!’”
Trái Đất: “……”
Tư duy của Mạn Mạn và bạn trai cô nàng khá linh hoạt, chợt nhớ lại lời ban đầu của người nước ngoài. Mạn Mạn lên tiếng luôn: “Tuy vụ mất tích trong tàu điện ngầm Moskva năm 1975 là một trò đùa Cá Tháng Tư, nhưng những gì đang xảy ra với chúng ta thực sự có điểm giống với kịch bản đó, chúng ta giống như những kẻ xâm nhập nhầm vào một đường dây thế giới khác. Nếu đi theo hướng suy luận này, thì điểm kết nối giữa hai thế giới mà tôi nghĩ tới hiện tại chỉ có ba: bản thân Siêu thị này, chính chúng ta, và nữ quỷ kia.”
Bạn trai của Mạn Mạn cũng theo đó phân tích: “Sự thay đổi ngày đêm trong Siêu thị, tôi thiên về nhận định đó là đặc tính vốn có của Siêu thị B. À mà, các bạn có từng chơi game Silent Hill chưa?”
Ngoài Mạn Mạn không có phản ứng gì, tất cả những người còn lại đều lắc đầu.
Bạn trai: “……” Tình huống có chút xấu hổ.
Trái Đất không nhịn được lại chui ra: “Anh ta bị lúng túng rồi kìa, mấy người các cậu cũng không hợp tác gì cả. Silent Hill, trò chơi đó tui chưa chơi, nhưng tui hiểu rõ nó, cũng từng xem người khác chơi rồi.”
Cảnh Kỳ Trăn: “……Xin lỗi, thật sự là tôi không biết, nên không hợp tác nổi. Tôi cũng có nghe qua Silent Hill, nhưng không rõ chi tiết.”
Hiếm khi không bị Cảnh Kỳ Trăn phản bác, lại còn nghe được một câu xin lỗi, Trái Đất lập tức phấn khích hẳn lên, hào hứng nói: “Này, đừng coi thường nha, cái gọi là thế giới bề mặt và thế giới bên trong trong Silent Hill, thực ra có chút hơi giống với vùng bị xâm thực đấy. Chỉ là, đặc tính của vùng xâm thực sẽ phụ thuộc vào bản chất ở nơi của hai quả cầu đang tiếp xúc, hơn nữa hai quả cầu sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Còn cái thế giới bề mặt và bên trong trong Silent Hill thì lại hoàn toàn là do con người các cậu dùng tín ngưỡng để lý giải tiềm thức của chính mình.”
Cảnh Kỳ Trăn: “Ý cậu là, dội một thau nước đá lên người để đánh thức khỏi giấc mơ, là cách nhanh nhất để tách ra khỏi tiềm thức?”
Trái Đất nghẹn một chút: “Cách nghĩ của cậu... đúng là đơn giản mà thô bạo.”
Sau một thoáng ngượng ngùng, bạn trai của Mạn Mạn mỉm cười với cô, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục gõ chữ với tốc độ nhanh: “Tóm tắt ngắn gọn thế này, A là thế giới thực, còn B là thế giới khác. Mà Siêu thị B này lại chia làm hai: B1 vào ban ngày, B2 vào ban đêm. Trong B1, nữ quỷ và bảo vệ dường như vẫn tuân theo quy tắc của Siêu thị, chỉ cần chúng ta vẫn là khách hàng thì cơ bản khá an toàn, chỉ cần đề phòng con quái vật xuất hiện ban đầu. Còn trong B2 ban đêm, thân phận khách hàng của chúng ta biến mất, có thể bị bất cứ ma quỷ hay quái vật nào tấn công.”
Bạn trai Mạn Mạn tiếp tục: “Theo lối tư duy thường thấy trong game, nếu muốn quay lại Siêu thị A ở thế giới thực, bắt buộc phải vượt qua Siêu thị B2 – nơi nguy hiểm nhất – rồi từ B1 mới có thể trở về. Không thể đi thẳng từ B2 về A được. Hơn nữa, nữ quỷ từng sống ở Siêu thị A, giờ cùng tồn tại trong cả B1 lẫn B2, quãng đường cô ta trải qua giống hệt chúng ta. Về điểm này, tôi đồng ý với Tiểu Cảnh – cô ta giống như một NPC quan trọng, thậm chí có thể là trùm cuối, chắc chắn là nhân vật then chốt.”
Nghe đến đây, bà cụ lại viết thêm một dòng: “Nói trắng ra là kiểm soát biến số thôi! Chúng ta lạc vào một dòng thời gian khác, vậy khả năng cao điểm quay về cũng sẽ trùng với thời gian trước đó.”
Mạn Mạn và bạn trai đồng loạt gật đầu.
“Thời gian…” Trong lòng Cảnh Kỳ Trăn chợt lóe lên suy nghĩ, liền xin lại bảng đăng ký ca trực khi nãy từ bà cụ, cẩn thận lật xem từng mục.
Khi thấy ngày tháng ghi rất rõ ràng, con ngươi của Cảnh Kỳ Trăn lập tức co lại.
Họ vào Siêu thị A – thế giới thực – vào ngày 22 tháng 2 năm 2020. Nhưng trên bảng đăng ký này, thời gian lại dừng ở ngày 19 tháng 3. Không những thế, trang đó còn ghi rõ: bảo vệ từng gọi điện báo cảnh sát, và trên giấy vẫn còn vết máu nhàn nhạt.
Cảnh Kỳ Trăn nhanh chóng lật hết sổ, phía sau đều trống trơn. Sau đó đưa cho những người khác xem, rồi cầm điện thoại gõ: “Ngày 19 tháng 3 ở Siêu thị B chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”
Cô thu ngân khựng lại một chút: “Ngày 19 tháng 3 là sinh nhật sếp lớn bên tôi đó, cũng là ngày kỷ niệm cưới của bả luôn! Tôi nhớ có lần nghe mấy chị đồng nghiệp tám chuyện, nói ngày đó trùng dịp tốt, sinh nhật với ngày cưới gộp lại tổ chức cũng hay.”
Mạn Mạn và bạn trai liếc nhau.
Bạn trai Mạn Mạn vẫn còn mơ hồ, nhưng Mạn Mạn đã nhanh chóng bắt được điều bất thường, cộng thêm vết máu trên sổ, liền gõ thẳng: “Sinh nhật biến thành ngày giỗ?”
Cảnh Kỳ Trăn: “…”
Nữ quỷ chết thảm như thế, theo quan niệm người Trung Quốc, rất dễ hóa thành lệ quỷ.
Nhớ lại ánh mắt đầy hận ý muốn nghiền xương con quái kia của nữ quỷ, Cảnh Kỳ Trăn không khỏi tưởng tượng: chẳng lẽ con quái hình người đó là... tiểu tam khiến gia đình nữ quỷ tan vỡ?
Cậu còn đang nghĩ miên man thì Mạn Mạn – người từng tận mắt thấy bạn thân nổi giận thế nào – đã nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Tôi đoán, con quái đó còn có một đồng bọn, là đàn ông.”
Ngay lập tức, Mạn Mạn quay sang nhìn cô thu ngân: “Quế Quyên, chị còn nghe được chuyện gì liên quan đến đời sống tình cảm của sếp lớn không?”
Cô thu ngân do dự gật đầu.
Cả nhóm lập tức ngồi vây quanh.
Vừa rồi đang đứng dậy lục lọi sổ sách trong phòng trực ban, Cảnh Kỳ Trăn cũng lấy điện thoại ra, vừa lướt vừa chuẩn bị nghe kể chuyện.
Chuyện của sếp lớn thực ra khá đơn giản.
Một người phụ nữ mạnh mẽ, nghiêm túc, làm việc cẩn trọng. Chồng chị ta cũng làm trong Siêu thị, phụ trách phần hậu cần và kho hàng, nắm chút quyền nhưng vẫn thua xa bà sếp.
Trong mắt cô thu ngân, sếp lớn là người giỏi giang, tốt bụng, ngoài lạnh trong nóng. Nhưng cũng từng nghe đồng nghiệp xì xào sau lưng: phụ nữ tính tình nóng nảy thì chắc gia đình chẳng ấm êm, chồng thế nào cũng ngoại tình; nhìn ngoài tưởng sợ vợ, chứ thật ra là kẻ nhu nhược thôi…
Cảnh Kỳ Trăn hồi tưởng lại: “Hồi trước trong phòng làm việc của nữ quỷ, cũng không thấy dấu vết của người thứ ba.”
Bạn trai Mạn Mạn nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn vợ chồng họ có vấn đề.”
Cả nhóm lập tức nhìn về phía bạn trai của Mạn Mạn.
Anh tiếp tục: “Mạn Mạn cả tháng có khi chỉ ghé văn phòng của tôi một lần, nhưng tôi vẫn chuẩn bị sẵn cốc riêng cho cô ấy, cà phê hoặc trà đỏ yêu thích, khăn choàng, gối ôm để chợp mắt, cả băng vệ sinh... và một cái máy Switch để chơi lúc chờ tôi tan làm.”
Với những người thường xuyên tăng ca, văn phòng ngoại trừ không có vợ thì cơ bản là nửa cái nhà. Bất cứ ai vào phòng làm việc của anh ấy cũng nhận ra ngay: đây tuyệt đối không phải chỗ ở của một người đàn ông độc thân.
Anh đang gõ chữ hăng say, đến lúc gửi xong mới thấy có gì đó sai sai.
Mạn Mạn: “…” lặng lẽ vươn tay véo hông anh một cái.
Bạn trai lập tức hít một hơi lạnh.
Cảnh Kỳ Trăn đã hoàn toàn bất lực với cặp đôi này.
Ông bạn à, nhìn anh thật thà thế mà sao cứ thích “dắt chó vào lò mổ”* như thế hả!?
*ẩn dụ về việc tự mang mình ra làm trò cười một cách ngây thơ.
Lão Tiêu thì ngơ ngác, quên luôn cả việc lau mồ hôi. Bản thân vốn nghĩ mình là người đàn ông tốt, có trách nhiệm với gia đình, nhưng so với bạn trai Mạn Mạn... không, ông không dám so nữa.
Cô thu ngân thì nhìn Mạn Mạn và bạn trai bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nhờ pha “tự bóc phốt” ngoạn mục vừa rồi, cô thu ngân bỗng ý thức được: có lẽ sếp lớn thật sự có vấn đề trong hôn nhân.
Cảnh Kỳ Trăn: “Chúng ta nên tìm thêm vài manh mối khác để kiểm chứng.”
Gã đại ca đeo dây chuyền vàng: “Ý cậu là... cái có lẽ là người ‘bảo vệ’ ngoài kia?”
Cảnh Kỳ Trăn đề nghị: “Chờ tới sáng xem có gì thay đổi không.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt gật đầu.
Đúng lúc đó, tên “bảo vệ” vẫn luôn rình rập trong bóng tối cũng không nhịn được mà ló đầu ra. Mới một lúc ngắn ngủi, nó rõ ràng đã trở nên bồn chồn, bất an.
Bạn trai của Mạn Mạn đang dán mắt vào màn hình giám sát, đột nhiên hoảng hốt: “Con nữ quỷ vừa rời khỏi khu mua sắm, đang đi thẳng về phía này!”
Cảnh Kỳ Trăn hơi cau mày, ánh mắt lướt nhanh qua bàn điều khiển giám sát, phát hiện có một chiếc micro, liền thở phào nhẹ nhõm: “…Cái này có thể phát thanh trực tiếp được không?”
Bạn trai Mạn Mạn cũng nhìn về phía micro, do dự đáp: “Chắc là được.”
Cảnh Kỳ Trăn: “Anh bạn, giúp kết nối giùm cái nhé?”
Mạn Mạn lập tức phản ứng lại: “Cậu định phát thanh trực tiếp luôn à?”
Cảnh Kỳ Trăn nhún vai: “Còn hơn là đối mặt nói chuyện trực tiếp, an toàn hơn chứ sao!”
Mọi người: …Cậu nói cũng có lý vãi thật đấy!