Edit & Beta: YACchan

Tiếng bước chân nặng trĩu ngoài cửa phòng trực ngày càng gần.

Ai nấy đều nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ngay khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa, tiếp theo là tiếng leng keng va chạm của chùm chìa khóa - rất có thể là bảo vệ đang cố dùng chìa mở cửa.

Tim mọi người như thắt lại.

Anh đại đeo dây chuyền vàng đã cầm sẵn cây cán bột, ẩn mình một bên cánh cửa từ trước.

Nhưng ổ khóa từ sớm đã bị nhét kẹo cao su, thao tác mở khoá bình thường rất đơn giản bây giờ lại trở nên khó khăn.

Người bên ngoài cắm chìa vào, vặn mạnh, tiếng kim loại va chạm mỗi lúc một lớn, nhưng vẫn không thể mở được.

Cuối cùng, tên “bảo vệ” bên ngoài phát ra tiếng “hừ hừ” kỳ quái và gấp gáp, rồi “rầm!” một tiếng đấm thẳng vào cửa, sau đó kéo lê bước chân nặng nề bỏ đi.

Cả nhóm trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

Gã ngoại quốc vẫn còn cầm con dao bếp trên tay, ánh mắt sáng rỡ như vừa nhặt được mạng sống, vui mừng giơ ngón cái với Cảnh Kỳ Trăn. Nhưng vừa định lên tiếng thì đã bị Mạn Mạn kéo lại, lắc đầu ra hiệu, rồi chỉ về phía ngoài cửa.

Mọi người lập tức dựng tóc gáy.

Bạn trai của Mạn Mạn kịp thời vẫy tay ra hiệu mọi người cùng xem màn hình giám sát.

Ngay tại hành lang trước phòng trực, một sinh vật hình người cao lớn, đầu nhỏ dị thường, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn đến mức khiến người ta khó chịu, đang ẩn mình trong nửa bóng tối.

Chỉ vì gã cứ liên tục rướn người về phía phòng trực, nên trong hình ảnh mờ nhòe, cái bóng nhô ra ấy đã bị cặp đôi kia nhanh mắt phát hiện.

Tên “bảo vệ” khi nãy thực chất chỉ vừa bước đi vài bước, rồi liền quay lại chực sẵn ngoài cửa như thể giăng bẫy chờ con mồi!

Gã ngoại quốc và cả lão Tiêu lập tức vã mồ hôi lạnh.

Mạn Mạn cầm điện thoại, gõ vài chữ: "Nó biết có người trong này, cố tình làm vậy.”

Để mọi người có thể “trò chuyện nhóm” với nhau, họ thống nhất đổi tên thiết bị Bluetooth làm công cụ giao tiếp. Dù không hoàn toàn thời gian thực, nhưng vẫn đủ tiện lợi cho cả nhóm chín người trao đổi.

Cảnh Kỳ Trăn đứng trước màn hình giám sát, phát hiện nữ quỷ đang lượn nhanh trong Siêu thị, trông như đang tìm ai đó.

Thỉnh thoảng nó lại dừng lại, nghiêng tai như lắng nghe, hoàn toàn khác với trạng thái điên loạn lúc trước.

Cảnh Kỳ Trăn gõ lên điện thoại: "Ban đêm, mấy thứ này có phải thông minh hơn không?”

Tên “bảo vệ” còn biết gài bẫy, nữ quỷ thì như đã khôi phục lý trí.

Vân Song Hoa là người duy nhất không có điện thoại, anh ta cứ ngó nghiêng một hồi rồi dứt khoát đứng cạnh Cảnh Kỳ Trăn – người có nhiều “chiêu trò” nhất từ đầu đến giờ – nhón người nhìn vào màn hình máy cậu ta.

Lúc này, Cảnh Kỳ Trăn chẳng bận tâm gì, thậm chí vì có phần áy náy vì vụ ném thịt heo khiến anh ta làm rơi điện thoại, nên còn nghiêng hẳn màn hình về phía Vân Song Hoa để anh ta nhìn dễ hơn.

Mạn Mạn đưa cho Cảnh Kỳ Trăn một bên tai nghe, chiếc còn lại đưa cho cô thu ngân. Sau khi cả hai đeo lên, cô mới ra hiệu bảo họ nhìn màn hình điện thoại mình.

Đó là một đoạn video ngắn, quay lại cảnh ngay sau khi trong Siêu thị vang lên bản nhạc báo đóng cửa - cũng chính là lúc nữ quỷ xé xác quái vật và quay về phòng làm việc.

Trong video, nữ quỷ thì thào như tự nói chuyện với mình, giọng điệu kỳ quái. Mạn Mạn đã quay lại được tất cả.

Trong nhóm, cô thu ngân là người hiểu rõ nữ quỷ nhất khi còn sống. Nhờ cô mà đoạn âm thanh khàn đục và khó hiểu ấy mới được tạm dịch.

Cô thu ngân dùng điện thoại gõ: "Cô ta vừa nói, ‘Giờ đóng cửa Siêu thị sắp tới rồi’.”

Cảnh Kỳ Trăn: “Trước đó nữ quỷ đột ngột rời khỏi tầng một về văn phòng, chắc cũng vì sắp đến giờ.”

Vân Song Hoa tò mò chỉ vào điện thoại Cảnh Kỳ Trăn, giật lấy rồi nhanh tay đổi tên thiết bị thành: "Tiếp theo làm gì?”

Vì câu này quá dư thừa, Mạn Mạn chỉ liếc anh ta một cái.

Phải nói, Vân Song Hoa đúng là có gương mặt rất sáng. Đã tới nước này mà anh ta vẫn chẳng có vẻ gì lo lắng. Đôi mắt đen láy mở to, khóe miệng mang theo nụ cười đầy sức sống, khiến ai nhìn cũng thấy lòng nhẹ hẳn đi.

Dù Mạn Mạn có đội bao nhiêu lớp kính lọc “tình yêu” mà nhìn bạn trai mình, cũng phải công nhận: gương mặt đẹp cộng thêm tay nghề nấu ăn đỉnh, bạn trai cô mới có thể miễn cưỡng ngang điểm nhan sắc với Vân Song Hoa.

Nhờ lời nhắc của Mạn Mạn, Cảnh Kỳ Trăn cũng lấy đoạn video quay cảnh nữ quỷ xé xác quái vật lúc trước ra.

“Tôi cứ thấy nữ quỷ ra tay với con quái kia không chỉ vì tôi tố cáo. Mọi người xem thử đi! Chuẩn bị tinh thần trước, cảnh có hơi máu me.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Lão Tiêu mồ hôi đầm đìa từ nãy, đến giờ áo chắc cũng ướt sũng. Trời về đêm càng lạnh, ông cũng dần tỉnh táo hơn: "Có ý tưởng gì đừng nói vội, nhớ kỹ trong đầu, tránh làm nhiễu người khác. Giờ là lúc động não rồi.”

Cô thu ngân không dám xem video. Chỉ cần nhớ lại máu me đầy sàn và những mảnh thi thể vương vãi là cô đã ngửi thấy mùi tanh trong ảo giác, sắc mặt tái xanh, suýt nữa nôn ra.

Anh đại đeo dây chuyền vàng nhíu chặt mày, ánh mắt đầy lo âu.

Người nước ngoài vốn đã quen xem phim máu me kiểu Âu Mỹ nên chẳng mấy khó chịu, huống hồ kẻ bị xé xác lại là một con quái vật, càng không dễ khiến anh ta đồng cảm.

Bà lão đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Lão Tiêu thì rõ ràng không chịu nổi cảnh tượng này, giống như cô thu ngân, cố hết sức bịt mũi bịt miệng, sợ mình phát ra tiếng buồn nôn.

Bạn trai của Mạn Mạn có vẻ thần kinh khá thô, còn Mạn Mạn thì không biết đang nghĩ gì, trên mặt thoáng qua một biểu cảm là lạ.

Còn Vân Song Hoa thì không có điện thoại, đành ghé lại tiếp tục xem màn hình điện thoại của Cảnh Kỳ Trăn, thỉnh thoảng lại tò mò ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Bị nhìn chằm chằm, Cảnh Kỳ Trăn hơi khó hiểu, bèn đưa điện thoại cho luôn: “Tôi có vấn đề gì sao?”

Vân Song Hoa gõ chữ trả lời: “Cậu không thấy sợ à?”

Cảnh Kỳ Trăn liền phản lại: “Lúc cậu bị nữ quỷ đuổi chạy khắp nơi, tôi cũng đâu thấy cậu sợ!”

Thật ra anh cũng hơi sợ. Ai rơi vào tình cảnh thế này mà không bị ảnh hưởng chút nào chứ?

Chỉ là, trong trường hợp này, nỗi sợ thường bị phóng đại trong môi trường tập thể. Chi bằng mọi người cùng không nhắc đến, cố gắng giữ bình tĩnh, như vậy sẽ giúp ổn định tâm lý cả nhóm. Con người ta, để không trở nên lạc lõng, cũng sẽ cố gắng hòa vào tâm trạng chung.

Cảnh Kỳ Trăn tin chắc, phần lớn người trong nhóm này cũng nghĩ giống cậu - thật sự là có sợ, nhưng nếu ai cũng không nói ra thì cũng tránh được việc cả nhóm bị hoảng loạn.

Trái Đất bỗng thốt lên với giọng trách móc: “Hóa ra cậu không chỉ cãi nhau với tui cho vui đâu ha!”

Cảnh Kỳ Trăn: “...Bộ cậu không nghĩ tới việc tự kiểm điểm một chút sao?”

Trái Đất lập tức im re, không thèm để ý tới cậu nữa.

Bản thân Vân Song Hoa thì chẳng hề cảm thấy bị Cảnh Kỳ Trăn phản bác, thái độ vẫn rất hòa nhã: “Ừ, qua video nữ quỷ xé xác quái vật, tôi có thể xác định rằng, nếu sức mạnh của nó chỉ tới mức đó, thì tôi thực sự không cần phải sợ nó.”

Câu nói cuối cùng của Vân Song Hoa khiến Cảnh Kỳ Trăn trầm ngâm.

Nếu trong đội có người có thể đối đầu trực diện với nữ quỷ, vậy bọn họ còn cần trốn tới trốn lui làm gì nữa? Chẳng phải mạnh tay áp đảo mới là cách đơn giản và hiệu quả nhất sao?

Thấy Cảnh Kỳ Trăn không trả lời, Vân Song Hoa hơi chớp mắt, trông có vẻ bối rối, không biết mình vừa nói gì không ổn.

Nhưng vì Trái Đất bất ngờ lên tiếng lúc nãy, Cảnh Kỳ Trăn lại nhớ tới những điều nó từng lải nhải với cậu lúc đầu. Nhân lúc mọi người đang tổng hợp suy nghĩ, cậu cũng tranh thủ hệ thống lại những thông tin Trái Đất đã tiết lộ.

Một lúc sau, mọi người cùng ngẩng đầu lên, lần lượt trình bày những gì mình suy đoán được.

Anh đại dây chuyền vàng và người nước ngoài đều có kinh nghiệm thực chiến, kết luận của họ khá tương đồng: nữ quỷ trong video ra đòn hoàn toàn theo bản năng, dựa vào sức mạnh thô để tấn công. Xét theo độ dai của dây đai đóng gói thông thường, lực của nó vượt xa con người, hơn nữa còn có thể tác động đến vật thể thật.

Bà lão vẫn tiếp tục giữ góc nhìn phân tích sinh học, từng chữ đều toát ra vẻ chuyên môn: nữ quỷ đó trước khi lên xuống tầng đều phải dùng cầu thang, muốn tấn công quái vật thì phải xé lớp đai đóng gói mới chạm vào được, còn để lại dấu máu trên tường - từ những điểm này, có thể suy đoán rằng nữ quỷ không thể xuyên tường, và các đòn tấn công vật lý có thể có tác dụng với nó. Thật ra, chúng ta có thể xem nó như một dạng sinh vật siêu nhiên, có hình thái bán trong suốt, biết lơ lửng, thể lực và cơ bắp thân hình không tỉ lệ thuận với nhau. Kiến có thể nâng vật nặng gấp 400 lần trọng lượng của nó, kéo được vật gấp 1700 lần. So sánh như vậy, sức mạnh mà nữ quỷ thể hiện khi xé xác quái vật thật ra vẫn còn thua xa một con kiến khổng lồ.

Mọi người nhìn bà lão với ánh mắt đầy kính nể.

Mặc dù một con kiến to bằng người cũng rất đáng sợ, nhưng nghe bà phân tích xong, cảm giác như nữ quỷ... hình như cũng không kinh khủng đến vậy nữa =v=

Kết luận của Mạn Mạn thì khá đặc biệt, giữ phong cách ngắn gọn nhưng thông tin vẫn bùng nổ như thường lệ:

Mạn Mạn: “Tôi từng thấy một chị bạn thân, trước ngày cưới phát hiện mình bị cô bạn thanh mai trúc mã cắm sừng - tức giận đến mức một mình có thể xé xác gã đàn ông tồi cùng con tiểu tam kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play