Edit & Beta: YACchan
Đúng dịp khai giảng, Siêu thị cuối tuần chật ních người, đâu đâu cũng là những dòng người đen đặc chen chúc.
Cảnh Kỳ Trăn đang xách túi đồ trong tay, bỗng nhiên cảm thấy một luồng nguy hiểm rợn người lan tới.
Cậu lập tức dừng bước, ngẩng đầu quan sát xung quanh. Khách hàng vẫn đang đẩy xe, xách giỏ đi lại tấp nập, nhân viên thu ngân cũng bận rộn không ngừng. Mọi thứ dường như vẫn sinh động, náo nhiệt như thường, hoàn toàn không thể nhận ra nguồn gốc của cảm giác bất thường ấy đến từ đâu.
Thế nhưng, biến cố lại xảy ra ngay đúng lúc này.
Không hề có dấu hiệu báo trước, Cảnh Kỳ Trăn trơ mắt nhìn dòng người xung quanh mình đột ngột biến mất. Siêu thị vốn đông đúc giờ phút này bỗng trở nên hoang vu, lạnh lẽo.
Siêu thị ban nãy vẫn sáng sủa, sạch sẽ, chỉ trong chớp mắt đã phủ lên một tầng bụi thời gian dày đặc: tường chuyển màu xám xịt, sàn nhà và các kệ hàng phủ đầy bụi, góc tường giăng kín mạng nhện, như thể thời gian đột ngột trôi qua hơn mười năm.
Cảnh Kỳ Trăn ngẩng đầu nhìn quanh. Trong khu thương xá giờ đã xuống cấp thê thảm ấy, chỉ còn lại lác đác mấy người.
Trước quầy thu ngân có một cô gái còn giơ tay cầm máy quét mã vạch, lối đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang thanh toán dở, một bà lão cầm hai xiên kẹo hồ lô, và chính Cảnh Kỳ Trăn – vừa mới trả tiền xong.
Bốn người đứng trong Siêu thị trống không, nhìn nhau đầy bối rối.
Bà lão siết chặt hai xiên kẹo vừa mua cho cháu, vẻ mặt đờ đẫn vì chưa kịp phản ứng trước cơn biến động kinh hoàng.
Chiếc xe đẩy của người đàn ông trung niên vẫn còn mới nguyên, bên trong chất đầy đồ đạc, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng hoang tàn quanh mình.
“Người đâu hết rồi? Ch-chuyện gì vậy!?” – cô thu ngân lắp bắp, tay vẫn nắm chặt máy quét trên quầy.
Ngay lúc ấy, từ trần nhà Siêu thị bỗng vọng xuống một tràng âm thanh cào rít và xé rách, chói tai đến tê răng.
Âm thanh phát ra ngay phía trên đầu cô thu ngân, Cảnh Kỳ Trăn lập tức ngẩng lên theo phản xạ.
Một sinh vật hình dáng quái dị đang bò lổm ngổm trên trần nhà như nhện, tứ chi thon dài, vặn vẹo. Cơ thể nó giống người nhưng gầy đến mức da bọc xương, lớp da mỏng manh dính chặt lấy khung xương gồ ghề. Riêng gương mặt trắng bệch, sưng phù, đôi mắt lồi hẳn ra như mắt cá, đỏ lòm tơ máu.
“Cẩn thận!” – Cảnh Kỳ Trăn hét to, hơi thở nghẹn lại. Cậu vội vàng đảo mắt quanh Siêu thị, cố tìm thứ gì đó có thể làm vũ khí.
Cô thu ngân phản ứng chậm nửa nhịp, vừa ngước đầu lên nhìn thì ánh mắt đã lập tức co lại. Một tiếng thét thất thanh xuyên thẳng lên trần: “A a a a a a a a a a a - - !!!”
Ngay sau đó, con quái vật từ trần nhà lao vút xuống cô gái.
Trong khoảnh khắc ấy, một chiếc xe đẩy Siêu thị bất ngờ bay ngang qua, kéo theo cả đống hàng hóa, hung hăng đập thẳng vào con quái vật đang rơi.
Chỉ trong chưa đầy một giây, con quái đã bị chiếc xe đẩy lật úp nhốt chặt xuống quầy thu ngân. Cái ghế nhỏ dành cho trẻ con bên trong xe vừa khéo bung ra, quất mạnh vào mặt sinh vật, để lại một vệt bầm đỏ rõ rệt trên làn da sưng tấy.
Vừa rồi không tài nào tìm được cây lau nhà hay chổi cán dài, trong lúc cấp bách, Cảnh Kỳ Trăn dứt khoát lao tới, tiện tay chộp lấy chiếc xe đẩy vẫn còn đầy hàng hóa của vị khách đang thanh toán dở ở quầy bên cạnh.
Tiếng hét thất thanh của cô thu ngân vẫn chưa dứt, đồ đạc trong xe đẩy cũng vì cú giật mạnh của Cảnh Kỳ Trăn mà “loảng xoảng” rơi vãi đầy sàn.
Cậu dốc sức đè chặt chiếc xe đẩy cứ chực chồm lên, con quái vật bị kẹp bên dưới vẫn điên cuồng giãy giụa và gào rít, hàm răng trắng nhởn sắc nhọn ngoạm chặt lấy thanh kim loại của xe, phát ra âm thanh cào xé đến nhức răng, thậm chí còn để lại vài vết máu đỏ sậm lấm tấm.
Cô thu ngân cuối cùng cũng hồi thần, nét mặt đầy hoảng loạn. Vừa gào rú không ngừng, cô vừa quăng luôn cái máy quét mã vạch khỏi tay. Máy đập mạnh vào quầy thu ngân, vang lên một tiếng “chát” giòn tan. Ngay sau đó, trong ánh mắt có phần sửng sốt của Cảnh Kỳ Trăn, cô gái đã nhanh như chớp cúi người lôi ra một cuộn dây đai đóng gói không co giãn từ dưới quầy, động tác dứt khoát quấn vòng vòng quanh xe đẩy và quầy thu ngân, trói kín tất cả lại thành một khối.
Mãi đến khi cả cuộn dây được dùng hết sạch, cô thu ngân vẫn còn bàng hoàng mới lảo đảo lùi một bước, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống quầy bên cạnh.
Cô lau trán, thở hổn hển từng nhịp.
Cảnh Kỳ Trăn khẽ nới lỏng tay, cảm nhận sức giãy của con quái vật bị kẹp dưới xe. Sau khi chắc chắn đống dây đai của cô thu ngân quả thực chắc chắn, cậu mới rút tay về, thở ra một hơi dài.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của cô gái, Cảnh Kỳ Trăn trầm ngâm một chút rồi gật đầu, tán thưởng: “Phổi khỏe thật đấy.”
Cô thu ngân gượng cười, còn khó coi hơn khóc: “Cảm ơn…”
Bà cụ vẫn đang cầm hai xiên kẹo hồ lô: “…”
Ông chú trung niên bị cướp mất xe đẩy: “…”
Ngay khoảnh khắc ấy, từ bên trong Siêu thị lại vọng ra tiếng hét thất thanh.
“Aaaaa!” Một cặp nam nữ trẻ tuổi run giọng kêu lên liên tục: “Chuyện quái gì vậy? Có ai không!?”
Tiếng hét còn lẫn cả một giọng nam to, mang âm sắc nước ngoài nhưng nói tiếng phổ thông lơ lớ giọng Tứ Xuyên: “What happened? Làm sao rứa! Đứa nào phá chơi vậy trời!”
Ngay sau đó là tiếng chân chạy rầm rập về phía lối ra, loạng choạng giữa hoảng loạn và hoang mang.
Chốc lát sau, những người còn lại trong Siêu thị đều tụ tập lại quanh khu thu ngân. Nhóm khách vừa lên tiếng ban nãy mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất sắc.
“Sao… sao Siêu thị lại thành ra thế này? Mọi người xung quanh đâu cả rồi?” - đôi nam nữ trông như một cặp tình nhân, đứng cạnh nắm chặt tay nhau, cô gái vừa thở dốc vừa hỏi, dường như vẫn chưa hết mệt vì chạy quá vội.
Một người đàn ông cao lớn, cổ đeo dây chuyền vàng, cơ bắp cuồn cuộn, cau mày, cảnh giác nhìn quanh: “Tôi thấy mấy cái kệ hàng cũng đột nhiên cũ đi. Có khi nào… giờ chỉ còn lại tụi mình?
Anh ta vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc từ túi, ngậm vào miệng như để trấn tĩnh, nhưng không châm lửa.
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, giọng run run: “Nhìn tình hình thì… có vẻ là vậy.”
Chẳng bao lâu sau, ánh mắt của mấy vị khách vừa mới chạy đến cũng lần lượt dừng lại trên chiếc xe đẩy bị trói chặt vào quầy thu ngân.
Xe đẩy Siêu thị vốn có rất nhiều khe hở, lúc cô thu ngân quấn dây đai đóng gói cũng không thể bịt kín hoàn toàn, qua những khe hở ấy có thể thấy rõ con quái vật bên trong vì có thêm nhiều người vây quanh mà càng trở nên điên cuồng. Thân hình nó co quắp, vặn vẹo, không ngừng giãy giụa đụng đập vào xung quanh, phát ra tiếng "bịch bịch" va chạm cùng những âm thanh gào rú ghê rợn, cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Dù đã bị nhốt lại, sinh vật ấy vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.
Cặp đôi trẻ nhìn nhau, lắp bắp hỏi nhỏ: “Đây… đây là cái gì vậy?”
Cảnh Kỳ Trăn tóm gọn: “Quái vật suýt nữa tấn công người. Không biết xung quanh còn nguy hiểm nào khác không.”
Anh chàng đeo dây chuyền vàng nhíu chặt mày, nét mặt trở nên nghiêm nghị, vẻ cảnh giác càng lúc càng rõ, thậm chí còn thấp thoáng mang theo một luồng sát khí khó nói.
Ngược lại, bà lão nãy giờ vẫn im lặng lại bất ngờ tiến đến gần con quái vật, giơ xiên kẹo hồ lô trong tay ra trước mặt nó, quan sát phản ứng của nó một cách nghiêm túc. Sau đó, bà móc điện thoại ra, bật đèn pin, rọi vào trong hai lượt.
Những người còn lại đều ngơ ngác không hiểu gì. Riêng Cảnh Kỳ Trăn và anh chàng dây chuyền vàng thì lờ mờ đoán ra được đôi chút.
“Cụ ơi, cụ đang…?” – Cảnh Kỳ Trăn lên tiếng.
Bà cụ dứt khoát lật ngược cây kẹo, dùng đầu que dài thọc nhẹ vào sinh vật, nheo đôi mắt đục mờ vì tuổi tác lại, nhìn kỹ, rồi nhanh chóng đưa ra nhận định: “Hình thể giống con người, nhưng hiện tại không có dấu hiệu có ý thức. Các ngón chân có màng mỏng như loài sống dưới nước, nhưng từ thân thể và da của nó mà xét thì không thích hợp cho việc di chuyển dưới nước. Răng nanh phát triển, răng tiền hàm trên và răng hàm dưới đặc biệt lớn, đây là đặc điểm dùng để xé thịt của loài ăn thịt. Ngoài ra, nó phản ứng rõ rệt với thực phẩm ngọt và có biểu hiện chống lại nguồn sáng.”
Phân tích xong, bà cụ dựng lại cây kẹo, đưa ra kết luận thẳng thừng: “Đặc điểm sinh học của con này không khớp với phần lớn các loài động vật chúng ta từng biết đến trên Trái Đất.”
Là người vừa mới bắt được con quái, Cảnh Kỳ Trăn cũng phải cạn lời - bà cụ này quen tay đến mức hơi đáng sợ rồi đấy…
Anh chàng đeo dây chuyền vàng nghe xong phân tích liền gật đầu, thái độ đầy kính nể: “Vậy… theo cụ thì sao ạ?”
Bà cụ đáp: “Loài này có thể xuất hiện ở những nơi có nước hoặc chỗ tối ẩm thấp. Nhưng tứ chi quá gầy, sức lực yếu - đấy chắc là điểm yếu của nó.”
Cảnh Kỳ Trăn ngẩng đầu nhìn trần nhà, lập tức chú ý đến hệ thống ống thông gió của điều hòa trung tâm. Quái vật vừa rồi có lẽ chính là bò ra từ đó. Cậu lập tức lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận các ống thông gió trên trần.”
Anh chàng dây chuyền vàng liếc nhìn Cảnh Kỳ Trăn, gật đầu, rồi lập tức đề nghị: “Chúng ta thử ra khu cửa chính xem sao! Trần ở đó chắc là kín.”
Mọi người đang bối rối không biết nên làm gì, nghe có người chủ động đề xuất liền đồng loạt làm theo.
Cảnh Kỳ Trăn nói thêm: “Tốt nhất mang theo vài thứ có thể phòng thân!”
Dưới sự hướng dẫn của cô thu ngân, cả nhóm nhanh chóng lấy từ kệ Siêu thị những thứ đủ chắc chắn như cây lau sàn cán dài, găng tay cao su, thêm vài món mũ nón và quần áo làm đồ bảo hộ.
Cảnh Kỳ Trăn phủi lớp bụi dày trên nhãn mác sản phẩm, từ những dòng chữ mờ nhòe, bạc màu và bong tróc, cậu khó nhọc đọc ra được: hầu hết các sản phẩm có ngày sản xuất vào năm 2019. Nói cách khác, hàng hóa ở đây chính là những món từng có trong Siêu thị ban nãy.
Cảnh Kỳ Trăn chia sẻ phát hiện đó, gã “ngoại quốc” tóc vàng mắt xanh nói tiếng phổ thông giọng Tứ Xuyên lập tức kêu lên: “Tam giác quỷ Bermuda! Vụ mất tích tàu điện ngầm Moskva 1975! Chúng ta chắc chắn đã gặp phải chuyện tương tự rồi, bị lệch khỏi dòng thời gian gốc!”
Nghe đến đây, ai nấy trong nhóm đều cảm thấy bất an, tâm trạng rối bời, lòng đầy lo lắng.
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn gã ngoại quốc một cái: “Nhưng mà, nếu anh từng đọc kỹ các bản tin thì sẽ biết - vụ mất tích tàu điện ngầm Moskva từng được liệt vào danh sách những bí ẩn lớn của thế giới, thật ra lại xảy ra vào ngày 1 tháng 4 năm 1975. Nói trắng ra thì… đó là một trò đùa Cá Tháng Tư.”
Gã ngoại quốc sững người: “Thiệt rứa hả?! =口=???”
Giọng nói của anh chàng tóc vàng mắt xanh kia bỗng đậm đặc mùi lẩu cay Tứ Xuyên.
Những người còn lại: “…” Công cốc cảm xúc.
Qua màn chen ngang lạc quẻ ấy, cả nhóm tiếp tục tiến về phía cửa chính Siêu thị.
Đi được nửa đường, trong đầu Cảnh Kỳ Trăn bất ngờ vang lên một âm thanh cực lớn, như muốn xé toang màng tai.
Cảm giác ấy… giống hệt như đang say ngủ giữa đêm yên tĩnh, thì có kẻ dí loa thẳng vào tai, vặn âm lượng hết cỡ rồi bật ngay một đoạn trống kèn dồn dập cao trào trong bản nhạc cách mạng.
Ầm một tiếng, đầu óc Cảnh Kỳ Trăn như nổ tung, chỉ còn lại chuỗi âm thanh 3D vang vọng cuồn cuộn không dứt.
Mãi một lúc sau, cậu mới lờ mờ phân biệt được thông điệp bên trong âm thanh chấn động ấy:
“Vì để cứu lấy Trái Đất, hỡi những chiến binh đến từ hành tinh này, hãy bắt đầu chiến đấu hết mình đi!”
Cảnh Kỳ Trăn hít một hơi thật sâu. Thấy xung quanh chẳng ai có phản ứng gì, cậu đành tạm thời kìm lại cơn thôi thúc muốn lên tiếng hỏi han, thay vào đó là âm thầm lên tiếng trong đầu:
“…Ai vậy?”
Chưa kịp nhận được hồi đáp, cậu đã lập tức nói tiếp:
“Nhỏ tiếng giùm cái! Be bé cái mồm lại!”
Quả thật, giọng nói lạ vừa rồi đã chịu hạ âm lượng xuống, trả lời với vẻ đương nhiên vang vọng trong đầu cậu:
"Tui là cầu nè! Ủa??? Có người nghe được tui nói chuyện rồi!!!”
Có lẽ vì quá đỗi kinh ngạc, nên nửa câu sau của cái “quả cầu” đó lại vọt lên một tông cao chói lói.
Cảnh Kỳ Trăn nhắm tịt mắt lại, đầu óc lại lần nữa “bùm” lên, cứ như màng nhĩ sắp nổ đến nơi.
“Nếu cậu cứ hét kiểu đó nữa thì sắp chẳng ai còn nghe được gì đâu.”
Cậu đưa ngón tay trỏ ra, ước lượng khoảng cách chừng sợi tóc:
“Tôi cách cái chết chỉ còn đúng một chút xíu vậy thôi.”
“Emmmm…” Trái Đất bối rối hạ thấp giọng:
“Xin lỗi xin lỗi! Tại tui quen bật loa ngoài rồi, lần đầu chuyển sang chế độ nói riêng, chưa quen lắm.”
Cảnh Kỳ Trăn đáp tỉnh rụi, chẳng buồn khen lấy một lời: "Ghê ha. Giỏi ghê luôn ha.”
Cậu ngừng lại một chút, rồi cố gắng hỏi giọng vang trong đầu: "Hồi nãy cậu nói chuyện cứu Trái Đất gì đó là sao?”
Trái Đất bỗng chuyển sang giọng mời chào kiểu đa cấp: "Bạn ơi, bạn từng nghe về giả thuyết Vũ trụ Bong bóng chưa?”
Cảnh Kỳ Trăn chân thành đáp: "Chưa.”
Trái Đất: “…”
Cảnh Kỳ Trăn: “0.0”
Trái Đất: "Vậy thì giờ nghe rồi đấy.”
Cảnh Kỳ Trăn: "Ờ…”
Vài giây sau -
“Vũ trụ được tạo thành từ vô số bong bóng, trong mỗi bong bóng là một vũ trụ song song. Các bong bóng đó có thể chen chúc, va chạm vào nhau. Và khi điều đó xảy ra, vũ trụ của chúng ta sẽ giao nhau với các vũ trụ khác. Trái Đất của bạn - chính là tui đây - hiện đang cọ xát với một quả cầu khác từ vũ trụ song song. Tui đang bị xâm thực. Và điểm bị xâm thực chính là toà Siêu thị này!”
Giọng của Trái Đất càng nói càng kích động, thậm chí có chút bi tráng: "Cho nên, để cứu lấy Trái Đất, loài người các bạn phải đứng lên!”
Cảnh Kỳ Trăn: "Để… debut làm idol hả?”
Trái Đất: "Nếu bạn thích thì tui cũng không phản đối đâu!”
Cảnh Kỳ Trăn: "Xin lỗi, buột miệng thôi. Theo kiến thức vật lý tôi được học thì lực luôn có tác động qua lại. Nó xâm lấn cậu, thì cậu cũng có thể xâm lấn ngược lại mà.”
Trái Đất bỗng dưng “hu hu” khóc: "Ai mà lại muốn xâm chi cái quả cầu chẳng có não như nó chứ? Nó vô thức mà. Tui chỉ muốn hét lên: ‘Đừng lại gần tui nữa, hu hu hu!’”
Cảnh Kỳ Trăn: "Vậy rốt cuộc là sao?”
Trái Đất: "Thì là! Các chiến binh của cầu ơi, cứu Trái Đất xong, các bạn sẽ được làm chủ Trái Đất! Người ta chẳng phải có câu cổ gì đó sao?”
Cảnh Kỳ Trăn: "Anh hùng cứu cầu, cầu lấy thân báo đáp? Tôi nghi cậu đang bẻ lái đen tối đó nha…”
Trái Đất phản bác: "Tui mà ‘đen’ vậy chẳng phải vì con người các bạn không chịu bảo vệ rừng cây đấy à?”
Cảnh Kỳ Trăn: "…Nói như cậu thì tụi tôi còn rảnh đi trồng cây giúp cậu thay da đổi màu hả?”
Lặng vài giây, Trái Đất đột nhiên xúc động: "Tui hỏi thật nhé, bạn là dân chuyên cãi đúng không? Hu hu hu, số tui thật khổ, bao nhiêu năm mới gặp được người nghe được tui nói chuyện, vậy mà lại là một người thích cãi nhau…”
Nói đến đây, giọng của Trái Đất đột nhiên nghẹn lại, thổn thức tiếp lời câu hỏi trước đó của Cảnh Kỳ Trăn: "Không… Tui không có năng lực phản công. Tui chỉ muốn cái quả cầu kia lăn ra xa chút, xa thêm chút nữa, rồi lăn luôn khỏi đây, vĩnh viễn đừng quay lại nữa.”
Cảnh Kỳ Trăn cố kéo câu chuyện về đúng quỹ đạo: "Vậy hiện tại chỗ này là thế nào?”
Trái Đất đáp: "Khi hai bong bóng vũ trụ chạm nhau, vùng chồng lấn sẽ xảy ra dị biến. Nếu loài người không xử lý kịp, mức độ xâm thực sẽ tăng lên, vùng chồng lấn sẽ càng ngày càng rộng. Dị biến cũng sẽ lan ra khắp toàn bộ Trái Đất.”
Trong lúc vẫn trò chuyện trong đầu với Trái Đất, Cảnh Kỳ Trăn đã theo chân anh trai dây chuyền vàng đi đến sảnh lớn nối ra bên ngoài Siêu thị.
Bên ngoài Siêu thị, một màn sương dày đặc phủ kín mọi thứ. Ở phía xa xa là cánh cửa kính cũ kỹ, kế đó là màn sương trắng xoá, mù mịt không thấy rõ cả đối diện. Toà nhà phía trước, đường cái, đèn đường, thậm chí cả bậc tam cấp cách đó chỉ hai mét cũng bị lớp sương nuốt chửng, chẳng nhìn rõ được gì.
Tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại.
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn làn sương dày đặc bên ngoài, lại nhìn toà nhà thương mại đột nhiên trở nên xập xệ cũ kỹ, rồi hỏi Trái Đất trong đầu: "Muốn xử lý vùng xâm thực này thì phải làm gì?”
Trái Đất trả lời, giọng nhẹ nhàng mà không kém phần vô trách nhiệm: "Cưng ơi, tui không biết nữa~”
Cảnh Kỳ Trăn: "Cậu không biết???”
Trái Đất: "Nếu tui biết thì cần gì gọi con người các bạn ra giải quyết? Tui chỉ biết cái quả cầu chết tiệt kia đang áp sát, tui thì sắp tiêu tùng rồi, ai đó làm ơn đẩy nó đi dùm cái!”
Cảnh Kỳ Trăn: “…”
Tôi thật sự không biết phải nói gì nữa.
Phải một lúc sau, có lẽ nhận ra bản thân đang hơi mất bình tĩnh vì bị xâm thực, Trái Đất mới lấy lại chút lý trí, thì thầm riêng với Cảnh Kỳ Trăn: "Việc hai bong bóng vũ trụ chồng lấn lên nhau là vì tại điểm giao có một thứ tạo ra lực hút cực mạnh. Tui không biết chính xác là cái gì, nhưng nếu các bạn con người có thể phá huỷ vật đó, thì tui sẽ đủ lực đẩy quả cầu kia ra xa. Vùng xâm thực sẽ tự động biến mất.”
Cảnh Kỳ Trăn cau mày, chăm chú phân tích lời của Trái Đất. Thứ có thể đồng thời tạo lực hút với hai vũ trụ rất có thể là điểm chung giữa cả hai thế giới - cũng chính là hạch tâm của vùng xâm thực?
Cặp đôi trẻ bước lên cửa kính. Người đàn ông kéo thử tay nắm cửa, bất ngờ reo lên: "Cửa mở được rồi này!”
Anh dây chuyền vàng và Cảnh Kỳ Trăn đồng thời hô lên: "Đừng động vào!”