Edit & Beta: YACchan
Cảnh Kỳ Trăn đã định nói chuyện với nữ quỷ qua loa phát thanh, nên mọi người cũng không còn dè chừng như trước nữa. Không ai còn lặng lẽ nhắn tin bằng điện thoại mà cũng sợ phát ra âm thanh.
Anh trai dây chuyền vàng liếc mắt ra hiệu với anh Tây, Vân Song Hoa và lão Tiêu, mấy người hợp sức khiêng chiếc giường đơn trong phòng trực ban chắn hẳn cửa ra vào. Sợ giường không đủ nặng, anh ta còn định khiêng luôn cái bàn tới.
Bạn trai của Mạn Mạn vẫn đang cùng Cảnh Kỳ Trăn thử điều chỉnh micro phát thanh.
Thấy bên này rục rịch, Cảnh Kỳ Trăn dừng tay, quay sang nhắc anh dây chuyền vàng: “Không cần dồn hết trọng lượng lên giường đâu. Ở đây còn mấy cái tủ sắt nữa. Gỡ từng cái xuống, kê lần lượt sát đầu giường, gần như là có thể chất thành một hàng dài tới tận bức tường đối diện cửa.”
Vừa nói, Cảnh Kỳ Trăn đã khiêng luôn một cái ghế đến, leo lên gỡ chiếc tủ sắt ở tầng trên cùng xuống.
Tủ sắt nhét đầy đồ, khá nặng. Anh trai dây chuyền vàng thấy vậy lập tức chạy tới đỡ.
Khi trong phòng vang lên tiếng lục cục của đám người đang chuyển đồ nặng, thì bên ngoài, tên “bảo vệ” đang càng lúc càng mất kiên nhẫn bỗng bật dậy lao thẳng về phía cửa.
Nó lại rút ra chùm chìa khóa, nhưng dù cố cách mấy cũng không thể nhét được chìa vào ổ đã bị kẹo cao su bịt kín. Ngay sau đó, nó tức giận gầm lên, vứt chùm chìa đi, giơ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lên nện thẳng vào cửa phòng trực ban.
“Rầm rầm!” - những tiếng đập mạnh vang lên dồn dập khiến cánh cửa thép không gỉ rung bần bật, gần như sắp bung ra khỏi khung.
Lão Tiêu giật mình run cầm cập, lập tức ngồi bệt xuống giường đơn. Cảm giác rõ cả chiếc giường đang rung theo từng cú nện, mồ hôi lạnh trên mặt ông tuôn ra như suối, hai chân thì đè chặt xuống sàn như muốn níu giữ cánh cửa.
Vân Song Hoa thấy vậy cũng vội ngồi lên tăng trọng lượng.
“Ôi Chúa ơi - à nhầm, ở đây chắc phải kêu ôi trời ơi! Con quái vật ngoài kia nghe động tĩnh ghê quá đi mất!” - Tây thì miệng vẫn lải nhải như vậy, từng chữ mang đậm hương vị lẩu cay Tứ Xuyên. Thế nhưng, vẻ mặt và hành động lại không hề đồng bộ với lời nói.
Khác với lão Tiêu và Vân Song Hoa đang ngồi đè lên giường, vị Tây này lại giơ thẳng con dao bếp lên đứng thủ thế ngay cạnh cửa, tư thế chuẩn bị hễ “bảo vệ” vừa phá cửa vào là chém thẳng tay không chút do dự.
Thấy người phe mình vung vũ khí sát thương ra, lão Tiêu lại run lên lần nữa: “…”
Khi Cảnh Kỳ Trăn và anh dây chuyền vàng gỡ xong mấy chiếc tủ sắt, Mạn Mạn và cô thu ngân cũng xắn tay áo bước lên phụ.
Đúng là đàn ông thường khỏe hơn phụ nữ, nhưng Mạn Mạn rõ ràng là người chăm tập thể hình lâu năm, còn cô thu ngân thì từ nhỏ đã quen làm việc nặng, cả hai đều không yếu.
Mạn Mạn xác nhận lại: “Là để tủ sắt sát đất, chèn vào khoảng trống giữa đầu giường với tường đúng không?”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu: “Đúng rồi, ý tôi là vậy!”
Lý do cũng đơn giản thôi: nếu chỉ chèn đồ ở cửa, thì chỉ dựa vào trọng lượng và ma sát với mặt sàn để cản lực đẩy từ bên ngoài. Nếu bên kia đủ khỏe, vẫn có thể xô được cửa ra. Nhưng nếu chèn đầy giữa cửa và bức tường đối diện, muốn phá cửa, thì không chỉ cần thắng được trọng lượng và ma sát, mà còn phải đè bẹp được giường và đống tủ, hoặc phá sập luôn cả bức tường.
Nếu đã khỏe đến thế, thì lúc đầu cái “bảo vệ” kia cứ đập tường cho xong. Khoét một lỗ là chui vào được ngay chứ đứng canh cửa làm gì!
Trái Đất nhìn mà như được khai sáng, lẩm bẩm: “Trong phim với mấy bộ truyền hình tui xem, người ta toàn lấy tủ, bàn, ghế gì đó chặn cửa thôi à!” Xong rồi mấy người trong phòng sẽ đứng sau đống đồ đó, cố sức đẩy lại.
Cảnh Kỳ Trăn vừa bê tủ vừa gật đầu: “Ờ há, cảm ơn đã khen, đúng là tôi thông minh thật! Nếu là tôi thì tôi sẽ chất đồ tới tận tường luôn.”
Trái Đất: “…”
Quả thật ban đầu định chửi Cảnh Kỳ Trăn là cái đồ vô liêm sỉ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy hình như cũng hợp lý. Huống hồ Trái Đất với loài người mới là cùng phe, thế là lại thôi, nuốt câu chửi xuống.
Nhìn thấy Cảnh Kỳ Trăn và anh trai dây chuyền vàng đã sắp xếp xong đống tủ sắt ngay ngắn, chất thành hai lớp chèn giữa đầu giường và bức tường, lão Tiêu và Vân Song Hoa cũng từ trên giường đứng dậy.
Lần này, mỗi cú húc cửa của “bảo vệ” bên ngoài đã mạnh đến mức khiến cả tấm cửa kéo theo giường và một dãy tủ sắt bên trong rung bần bật.
Mạn Mạn thấy tiếng động do nó gây ra quá ồn, bèn nhặt tấm ga trên giường lên, canh đúng thời điểm mà nhét vào giữa các tủ sắt, coi như giảm xóc và cách âm tạm thời.
Theo đà, âm thanh từ phía “bảo vệ” mỗi lúc một lớn hơn, còn nữ quỷ vốn dĩ đang chậm rãi về phía này, dường như cũng đã bắt đầu bước nhanh hơn.
Vì sức khỏe không bằng đám thanh niên nên ngay từ đầu, bà cụ đã tập trung nhìn chăm chăm vào màn hình theo dõi và kịp thời nhắc: “Nữ quỷ chắc đã phát hiện bên này có chuyện.”
Gần như ngay lúc ấy, âm thanh “u - - - ” của loa phóng thanh gào rú chói tai vang lên, bạn trai của Mạn Mạn quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm: “Đã điều chỉnh xong hệ thống phát thanh rồi, cậu thử mic xem.”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu, cầm micro lên, thử một tiếng: “A lô.”
Ở hành lang ngoài phòng trực, nơi nữ quỷ vừa chạy đến, cô ta bỗng giật mình ngẩng đầu.
Bạn trai của Mạn Mạn đứng ngay cạnh Cảnh Kỳ Trăn, chỉ vào một dãy đèn xanh lấp lánh trên bảng điều khiển, thì thầm: “Chắc là đèn báo của các loa phát thanh. Sáng là đang hoạt động bình thường. Có điều bọn mình vẫn chưa biết rõ mấy cái loa gắn ở đâu, nhưng hướng nữ quỷ nhìn qua hình như có một cái.”
Cảnh Kỳ Trăn làm dấu tay OK.
Không thèm để ý đến tên “bảo vệ” đang dốc sức đập cửa, Cảnh Kỳ Trăn khẽ hắng giọng, cất lời vào micro: "Xin chào, thưa quý cô.”
Nói xong, cậu quay sang nhìn cô thu ngân, dùng tay che micro lại và hỏi nhỏ: "À mà, lãnh đạo của mấy cô họ gì thế?”
Cô thu ngân hơi sững lại, rồi vội vàng đáp: "Cô ấy họ Lý, tên là Lý Giang Lệ.”
Nói rồi cô lại tự thêm một câu: "Sếp lớn nhà cổ tên Liêu Bách Long, họ có một đứa con gái, đang học cấp ba, tên ở nhà là San San.”
Cảnh Kỳ Trăn khẽ gật đầu, rồi hướng về micro tiếp lời: "Chào cô Lý, xin lỗi vì đã quấy rầy công việc đêm nay. Chúng ta có thể ngồi lại, trò chuyện một cách ôn hòa chứ?”
Nữ quỷ trừng mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc loa phát thanh, sắc mặt liên tục biến đổi. Dù chỉ thấy được qua màn hình giám sát hơi nhòe, nhưng ai cũng nhìn rõ trong đôi mắt cô ta lúc này đã tràn ngập sắc đỏ máu. Còn bộ váy công sở dính máu trên người, cũng như được khôi phục nguyên vẹn lại về khoảnh khắc máu mới thấm vào, đỏ rực và ướt đẫm.
Mọi người đều đứng trước màn hình, nín thở theo dõi tình hình hiện tại, căng thẳng đến mức không ai dám thở mạnh.
Thế nhưng lời của Cảnh Kỳ Trăn lại giống như chạm vào dây nguồn gì đó kích thích mãnh liệt, khiến nữ quỷ phản ứng chẳng khác gì tên “bảo vệ” khi nãy - hoảng loạn, rối trí, rồi đột ngột gào lên một tiếng khiến người nghe dựng tóc gáy.
Do khoảng cách giữa hai bên không quá xa, nên tiếng gào sắc nhọn của nữ quỷ từ hành lang truyền vào phòng trực nghe rõ mồn một, khiến ai nấy rùng mình.
Mạn Mạn vừa tranh thủ chụp ảnh so sánh, vừa lẩm bẩm với bạn trai: "Nữ quỷ đúng là đã thay đổi, đáng tiếc ban ngày bọn mình không gặp tên bảo vệ, chẳng biết nó lúc ấy thế nào.”
Bạn trai cô đang gật gù thì bỗng ngớ ra: "Khoan đã, chẳng phải vẫn còn video giám sát cũ sao? Không chỉ của hôm nay.”
Ai nấy lập tức bừng tỉnh.
Đại ca dây chuyền vàng liền hạ giọng: "Có xuất được video không? Ai nấy đều có điện thoại cả, chia ra mỗi người xem một đoạn, thấy gì lạ thì hô lên nhé.”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Cảnh Kỳ Trăn thì vẫn tiếp tục không ngừng tìm cách bắt chuyện với nữ quỷ, dù rõ ràng đối phương chẳng mấy nhiệt tình hợp tác.
Nhưng cậu hiển nhiên vẫn để ý đến cuộc đối thoại giữa các đồng đội, tuy không lên tiếng, nhưng đã sớm cúi xuống lục ba lô, lấy ra một bộ sạc và cáp USB. Dù là để sạc pin điện thoại hay trích xuất video theo dõi đều có thể dùng được.
Nhờ vào mấy chiếc điện thoại thông minh màn hình lớn ngày nay, tốn pin kinh khủng, mà mấy người trong nhóm đều tiện tay mang theo dây sạc hoặc pin dự phòng.
Bạn trai của Mạn Mạn nhanh chóng tách từng đoạn video giám sát gần đây theo thời gian, đặt tên rõ ràng rồi chia ra gửi cho từng người.
Trong khi mọi người đang bận rộn lục tìm manh mối từ mấy đoạn ghi hình, thì người duy nhất không có điện thoại là Vân Song Hoa vẫn đứng cạnh Cảnh Kỳ Trăn, nhìn cậu kiên nhẫn trò chuyện với nữ quỷ. Không ngờ, Cảnh Kỳ Trăn chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, rồi liền đưa điện thoại của mình qua.
Vân Song Hoa: “…”
Cảnh Kỳ Trăn tay cầm micro, còn mỉm cười ra hiệu.
Vân Song Hoa nhìn cậu chăm chú, rồi lặng lẽ cầm lấy điện thoại rời đi.
Do mấy cái tủ sắt được xếp gọn ngay ngắn dưới đất, lúc này lại thành chỗ ngồi tiện lợi.
Lão Tiêu trước đó đã tiện tay mang theo cả đống đồ ăn vặt mua trong Siêu thị, giờ rảnh rỗi một chút, bèn chia hết cho mọi người, vừa lau mồ hôi trên trán vừa cười khổ: “Ăn tí đồ ngọt cho thư giãn tinh thần.”
Mùi thơm từ đủ loại snack lan tỏa trong phòng trực ban, làm cho tên “bảo vệ” ngoài cửa càng trở nên điên cuồng hơn.
Dù vậy, vốn không phá nổi cửa, tiếng ồn đó dần cũng thành quen, ai nấy cũng mặc kệ coi như không nghe thấy gì.
Mạn Mạn vừa cầm bịch rong biển giòn vừa bình thản châm chọc: “Còn chẳng ồn bằng tiếng khoan nhà tôi lúc sửa tầng trên.”
Trong lúc cuộc nói chuyện với nữ quỷ chẳng mang lại tiến triển gì, Cảnh Kỳ Trăn cắn răng tung chiêu nặng đô: “Chị Lý, có phải vì chồng chị ngoại tình, cấu kết với nhân tình làm hại chị, dẫn đến cái chết của chị không?”
Nữ quỷ lập tức khựng lại, và ngay giây tiếp theo, nó đột ngột lao thẳng về phía phòng trực – hệt như lúc lầm tưởng Vân Song Hoa là kẻ trộm.
Theo bước chân của nữ quỷ, tên “bảo vệ” đang điên cuồng đập cửa bỗng rú lên một tiếng thê lương đầy sợ hãi, rồi cứ thế kéo lê đôi chân nặng trịch “thình thịch thình thịch” tháo chạy.
Cả phòng trực: “...???”
Tây mắt xanh đặt snack xuống: “Hai đứa đó... không phải cùng phe à?”
Mạn Mạn lưỡng lự lắc đầu: “Sao tôi cứ thấy cái tên bảo vệ đó sợ con nữ quỷ này thì phải, kiểu như từng làm chuyện xấu ấy!”
Nữ quỷ đã thế chỗ “bảo vệ”, giờ thì đứng ngay trước cửa phòng trực, Cảnh Kỳ Trăn cũng không cần dùng loa nữa, mọi người trong phòng lập tức căng thẳng tột độ.
Địa Cầu không nhịn được hỏi: “Sao cậu lại cố tình chọc tức nó?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Dù sao cũng lộ rồi, không đập đi thì không xây lại được.”
Địa Cầu: “Nếu nó không phản ứng thì cậu định nói gì?”
Cảnh Kỳ Trăn chớp mắt: “Tôi định nói, ‘Chị còn nhớ mình có một cô con gái tên là San San không? Bây giờ con bé vẫn ổn chứ?’”
Địa Cầu: “Tên đàn ông độc ác!!”
Cảnh Kỳ Trăn: “…? Tôi thật sự muốn giúp nó mà.”
Địa Cầu: “Giúp cái quỷ!” – đến Trái Đất còn thấy khó tin!
Nữ quỷ đứng trước cửa, không đập phá nữa, mà đưa tay ra sờ soạng khắp cánh cửa, động tác vừa chậm rãi vừa rợn người.
Một lúc lâu sau, khi đã chắc chắn không vào được, nó dán sát mặt vào khe cửa, khàn giọng lạnh lẽo hỏi: “Bọn mày... biết được những gì rồi?”
Cảnh Kỳ Trăn bỏ micro, bước đến gần cửa, giọng dịu dàng: “Chị Lý, có lẽ... chị cần một chút giúp đỡ?”
Địa Cầu cau mày: “Cậu giúp được gì cho nó chứ?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Theo cách nghĩ của người xưa, muốn giải trừ oán khí của lệ quỷ, thì hoặc là hóa giải hận thù, hoặc là khơi dậy sự luyến tiếc chưa buông. Mà với nhiều người mẹ, con cái luôn là thứ khó buông nhất.”
Địa Cầu: “…”
Nữ quỷ nhếch mép, hàm răng trắng bệch vẫn còn dính vết máu, đôi mắt đầy lòng trắng lồi ra, hiện lên nụ cười dị dạng, khản giọng cười ghê rợn: “Mày giúp tao được gì?”
Cảnh Kỳ Trăn vẫn nghiêm túc, giọng dịu đi: “Chị bị hại vào ngày 19 tháng 3. Có lẽ... chị cần chúng tôi nhắn với chị của ngày 22 tháng 2 rằng, 26 ngày sau, chị sẽ bị chính người thân hại chết trong văn phòng?”