Edit & Beta: YACchan
Tại văn phòng của nữ quỷ trên tầng hai.
Để tránh phát ra bất kỳ tiếng động nào, điện thoại của cả nhóm đã được chuyển sang chế độ im lặng hoàn toàn, không rung. Tuy nhiên, do vẫn đang cầm điện thoại để chụp ảnh, khi Cảnh Kỳ Trăn gửi tập tin cảnh báo qua Bluetooth, màn hình của Mạn Mạn lập tức hiện lên thông báo với tên thiết bị gửi là: Nữ quỷ quay lại rồi!!! by Tiểu Cảnh.
“Là tin nhắn của Tiểu Cảnh, đối phương quay lại rồi!” Mạn Mạn lập tức thông báo cho mọi người.
Bạn trai cô ngay lập tức bước đến cạnh cô, vẻ mặt hơi căng thẳng, vừa cất điện thoại vừa vội vã nói: “Bọn mình ra ngoài ngay chứ?”
Cả nhóm lập tức nhẹ nhàng lén lút rời khỏi văn phòng.
Giai điệu nhạc nhẹ nhàng và vui vẻ vang khắp cả tòa nhà, khiến đám người trên lầu thoáng sững lại.
Trong tình trạng cảnh giác cao độ, trừ cô thu ngân vốn đã quá quen thuộc với đoạn nhạc này - một thứ mà cô nghe gần như mỗi ngày trước khi tan ca - không ai lập tức nhận ra bản nhạc đó mang ý nghĩa gì.
Vốn không vào văn phòng từ đầu, Vân Song Hoa thấy cả nhóm bắt đầu di chuyển, định lên tiếng nhắc rằng mình vừa nghe thấy tiếng bước chân nữ quỷ đi lên cầu thang. Nhưng vừa định mở miệng, anh lại sực nhớ ra rằng nữ quỷ là dạng lơ lửng, vốn không có bước chân, nên liền nghiêng người ra phía hành lang, hướng về phía nữ quỷ hỏi: “Tiểu Cảnh đâu rồi?”
Người đứng ngoài hành lang đều nhận ra anh đang cố ý nhắc nhở, trong lòng không khỏi nảy sinh thiện cảm với người thanh niên bất ngờ xuất hiện này.
Nữ quỷ không trả lời Vân Song Hoa, cả cơ thể có vẻ hơi cứng đờ. Trên gương mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười méo mó kỳ quái, miệng lẩm bẩm: “Siêu thị sắp đến giờ đóng cửa rồi…”
Giọng nữ quỷ rất nhỏ, lại khàn đục và mơ hồ, Vân Song Hoa không nghe rõ, chỉ cảm thấy nữ quỷ đột nhiên trở nên lẩm bẩm kỳ dị.
Thấy nữ quỷ chẳng để tâm đến mình mà lướt thẳng về phía văn phòng, những người đứng ngoài hành lang cũng chú ý đến sự chuyển động khẽ nơi miệng cô và tiếng thì thào kỳ quái, tất cả đều cảm thấy rợn người một cách khó tả.
Dưới lầu, Cảnh Kỳ Trăn và cô thu ngân đang nhìn nhau đầy lo lắng.
Trong đầu Cảnh Kỳ Trăn liên tục tính toán những khả năng có thể xảy ra khi Siêu thị đóng cửa, đồng thời hỏi: “Đoạn nhạc này sẽ phát trong bao lâu?”
Cô thu ngân cố nén cảm giác buồn nôn, đưa tay che mũi miệng để ngăn mùi máu tanh nồng xộc vào.
“Khoảng hai mươi phút,” cô run run trả lời, “Bình thường thì khi phát đoạn nhạc này, Siêu thị sẽ không cho khách mới vào nữa. Đa phần khách cũng sẽ tranh thủ lúc này để ra quầy thanh toán rồi rời đi. Nhân viên đã tính sổ cũng có thể tan ca. Cuối cùng chỉ giữ lại một quầy thu ngân, chờ khi tất cả khách rời khỏi thì bảo vệ sẽ khóa cửa, phong tỏa toàn bộ tòa nhà.”
“Hai mươi phút…” Cảnh Kỳ Trăn lẩm bẩm, “Tôi có cảm giác sau hai mươi phút nữa nơi này sẽ xảy ra chuyện khác, chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Cô thu ngân bối rối: “Chúng ta phải làm sao?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Đi gặp mọi người trước đã!”
Cậu dẫn cô thu ngân về phía cầu thang, vừa đi vừa không ngừng dặn: “Cô nghĩ xem, nếu Siêu thị đóng cửa, bên trong còn chỗ nào có thể ẩn náu không?”
Cô thu ngân sững người: “Ẩn náu á?”
Cảnh Kỳ Trăn nhanh chóng nói: “Ra ngoài Siêu thị là không được rồi, ở đó toàn là khe nứt không gian, ai bước vào sẽ giống như đám thịt heo lúc trước, bị xé nát bởi không gian biến dạng.”
“Còn bên trong Siêu thị…” - Cậu nhớ lại cảnh nữ quỷ phát điên khi xé xác con quái vật, nét mặt trở nên nghiêm trọng - “Lãnh đạo lớn của các cô sau khi biến thành nữ quỷ vẫn có thể kiểm soát bản thân trong giờ làm việc. Tôi nghi ngờ rằng đến giờ tan ca, đám quỷ quái này cũng sẽ biến đổi theo.”
Ngay lúc ấy, Cảnh Kỳ Trăn và cô thu ngân vừa vặn gặp nhóm Mạn Mạn ở lối lên cầu thang.
Mạn Mạn kéo bạn trai lao xuống, chạy đến trước mặt Cảnh Kỳ Trăn, nói nhanh: “Bên trong bọn tôi đã quay lại đầy đủ, nữ quỷ đột nhiên trở nên kỳ lạ, tôi cũng ghi âm lại tiếng cô ta lẩm bẩm lúc nãy. Bên cậu sao rồi?”
Cảnh Kỳ Trăn trả lời ngắn gọn: “Nữ quỷ phát điên khi gặp con quái, tự tay xé xác nó. Nhạc nền này là tín hiệu báo Siêu thị sắp đóng cửa, còn khoảng hai mươi phút nữa!”
Bỗng nhiên, giữa đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên một giọng nữ phát thanh rất dịu dàng. Nhưng đoạn phát thanh này lại như bị nhiễu sóng, thường xuyên lẫn vào những tiếng “xoẹt xoẹt” khó chịu.
“Kính chào quý khách… xoẹt xoẹt… chào mừng đến với… xoẹt xoẹt… trung tâm mua sắm. Trung tâm sẽ… xoẹt xoẹt… đóng cửa vào 21:00. Bây giờ là… xoẹt xoẹt… 20:45. Xin quý khách… xoẹt xoẹt… mang theo toàn bộ hàng hóa đến quầy thu ngân gần nhất để thanh toán. Khi rời khỏi, vui lòng đi theo… xoẹt xoẹt… lối an toàn, không chen lấn, chú ý an toàn. Cảm ơn quý khách… xoẹt xoẹt… trung tâm mua sắm xin chúc quý khách mua sắm vui vẻ, mong được phục vụ… xoẹt xoẹt… lần sau…”
Trong một không gian mục nát, cũ kỹ và đầy cảm giác bất an như thế này, việc nghe thấy đoạn phát thanh đầy tạp âm ấy thực sự chẳng dễ chịu chút nào.
Trừ Vân Song Hoa vẫn còn lơ ngơ, gần như toàn bộ mọi người đều cau mày.
Cảnh Kỳ Trăn: “Tôi nghĩ chúng ta phải tìm nơi an toàn ngay, có khi còn phải ẩn nấp.”
Bạn trai Mạn Mạn đột nhiên lên tiếng: “Nếu đặt trong bối cảnh game sinh tồn, thì Siêu thị lúc còn hoạt động giống như vùng an toàn. Nhưng khi đêm xuống, vùng an toàn sẽ ngày càng thu hẹp, thậm chí bên trong cũng có thể trở nên nguy hiểm!”
Cảnh Kỳ Trăn cau mày: “Nói như vậy thì, đúng là vừa rồi chúng ta chưa gặp nguy hiểm thật sự.”
Con quái vật trước đó sức mạnh có hạn, chỉ có thể tấn công bất ngờ. Còn về đêm, ai biết được sẽ còn điều gì xảy ra…
Sắc mặt cô thu ngân trắng bệch, hoảng loạn đến mức môi run lên, lẩm bẩm nói không ngừng: “Không thể về văn phòng lãnh đạo lớn, cô ta đang ở đó. Văn phòng các lãnh đạo khác thì tôi không rõ có quỷ hay không. Phòng nghỉ của nhân viên bọn tôi chưa kiểm tra, có thể được. Còn phòng trực! Đúng rồi, phòng trực ca là 24/24 luôn có người! Trước khi đóng cửa, bảo vệ sẽ kiểm tra toàn bộ khách rời khỏi. Sau đó, chỉ còn phòng trực là còn người thôi!”
Cảnh Kỳ Trăn lập tức quyết định: “Đến phòng trực!”
Vân Song Hoa vẫn còn thắc mắc, chớp mắt tò mò: “Tại sao là phòng trực?”
Cảnh Kỳ Trăn không trả lời ngay, quay sang nói với cô thu ngân: “Quế Quyên, dẫn đường, không còn nhiều thời gian, vừa đi vừa nói.”
Cô thu ngân vốn đang rối trí, nghe vậy lập tức gật đầu, dẫn mọi người đi.
Do trước đó Cảnh Kỳ Trăn đã thành công đánh lạc hướng nữ quỷ bằng chuyện khiếu nại và thanh toán, mọi người khá tin tưởng vào phán đoán của cậu. Nghe cậu nói đi phòng trực, không ai nghi ngờ gì.
Cả nhóm vội vàng đi theo hướng đó, lo bà lão không theo kịp, anh đại ca đeo dây chuyền vàng và anh chàng Tây liền mỗi người một bên dìu bà.
Trên đường, Cảnh Kỳ Trăn nhanh chóng giải thích: “Thông thường, Siêu thị không cho khách ở lại sau giờ đóng cửa. Nếu có ai vẫn còn bên trong, bảo vệ sẽ nghĩ là trộm.”
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía Vân Song Hoa.
Người từng chạy nhảy mấy tầng lầu cùng nữ quỷ: “…”
Trong tòa nhà này, không ai hiểu rõ việc bị nữ quỷ xem là trộm nguy hiểm đến mức nào bằng Vân Song Hoa.
“Còn lại là suy đoán cá nhân của tôi, chỉ mang tính tham khảo,” Cảnh Kỳ Trăn nói tiếp, “Nếu bình thường sau giờ đóng cửa chỉ còn phòng trực có người, thì có nghĩa, đó là nơi duy nhất vẫn còn ‘người sống’. Tôi nghi ngờ nếu chúng ta vẫn ở lại, sẽ có hai khả năng: một là bị xem là trộm, hai là gặp biến cố khác - thậm chí bị biến thành quỷ.”
Nghe đến đây, Mạn Mạn và bạn trai đồng loạt rùng mình, bạn trai lẩm bẩm: “Nếu là game, không vào vùng an toàn thì bị hạ gục ngay ấy chứ…”
Gã đại ca đeo dây chuyền vàng nhíu mày: “Tôi hiểu ý Tiểu Cảnh rồi. Nhưng cũng không thể chủ quan, lỡ bảo vệ ở phòng trực cũng là quỷ thì sao…”
Cô thu ngân dẫn đường: “Bảo vệ giờ chắc đang đi tuần, họ sẽ quay lại sau!”
Lúc này, cả nhóm đã đến trước phòng trực.
Cửa khóa.
Cảnh Kỳ Trăn nhìn gã đại ca đeo dây chuyền vàng, ánh mắt lóe sáng: “Đạp cửa nhé?”
Gã kia: “…Không cần.”
Không rõ học ở đâu, đại ca này – trông có vẻ từng làm cảnh sát hay quân nhân – móc ra một con dao nhỏ, luồn vào khe khóa cạy vài cái, cửa liền bật mở.
Trước ánh mắt tròn xoe của mọi người, gã trầm mặc cũng không nhịn được giải thích: “Cửa không khóa trong.”
Quả đúng như cô thu ngân nói, trong phòng không có ai, mọi người nhanh chóng vào trong.
Cảnh Kỳ Trăn vỗ vai anh Tây vẫn đang nhai kẹo cao su: “Bro, cho tôi mượn cái kẹo đã nhai xong!”
Anh chàng Tây ngơ ngác, chỉ tay vào miệng mình.
Cảnh Kỳ Trăn chỉ vào ổ khóa.
Hiểu ra ngay, anh Tây nhả kẹo rồi nhét thẳng vào lỗ khóa.
Mọi người: “…”
Vân Song Hoa lại hỏi: “Để làm gì vậy?”
Cảnh Kỳ Trăn cười nhạt: “Vô hiệu hóa chìa khóa của bảo vệ.”
Nói xong, cậu đóng cửa rồi khóa trái từ bên trong.
Thấy thế, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thư giãn rồi, bạn trai Mạn Mạn còn đùa: “Ông bạn chắc hồi đi học ngoan quá, chưa bao giờ chơi mấy trò nghịch ngợm thế này à?”
Vân Song Hoa: “…”
Mạn Mạn kéo bạn trai qua, đứng trước bàn điều khiển của phòng trực: “Màn hình bị tĩnh, không biết có phải hình ảnh trực tiếp không, anh xem chỉnh lại được không?”
Bạn trai cô đáp liền mấy câu “OK”, rồi cúi đầu nghiên cứu các nút điều khiển. Một lúc sau đã bật được toàn bộ camera, còn kéo cả đoạn ghi hình ra, chỉ vào bóng người trong video: “Đây là chúng ta lúc vừa đi vào, đúng là hình ảnh trực tiếp.”
Cuối cùng, âm thanh bên ngoài ngừng hẳn - thời điểm Siêu thị đóng cửa đã đến.
Tất cả các màn hình giám sát đột ngột tắt đèn, toàn bộ hình ảnh chìm vào bóng tối.
Mọi người: “!!!”
Cả nhóm nhìn chằm chằm vào hành lang tầng hai đang tối mịt, chỉ còn ánh sáng le lói của tấm biển "Lối thoát hiểm" màu xanh chiếu hắt.
Cảnh Kỳ Trăn nói nhỏ: “Nữ quỷ ra khỏi phòng làm việc rồi!”
Bạn trai của Mạn Mạn cũng lập tức đảo mắt quét từng màn hình giám sát: “Bảo vệ đâu?”
“Suỵt…” Vân Song Hoa bỗng giơ ngón trỏ lên lắc nhẹ.
“Thình... thình... thình…”
Ngoài hành lang bên ngoài phòng trực, từng tiếng bước chân nặng nề vang lên từ xa đến gần.
Đó tuyệt đối không phải là tiếng người thường. Cảm giác như cả sàn Siêu thị đang rung lên theo từng bước chân chậm rãi ấy.