Edit & Beta: YACchan
“Đã chết rồi mà còn giữ tinh thần làm việc, thì tôi khiếu nại thì có gì sai?” Cảnh Kỳ Trăn hỏi lại tỉnh bơ.
Trái Đất: “…” Nó thật sự không biết phản bác sao cho hợp lý.
Khi còn sống, nữ quỷ từng là lãnh đạo ở Siêu thị này, làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ, không bao giờ qua loa. Và tính cách đó… đến khi chết rồi vẫn không thay đổi.
Mà đó lại là một điểm có thể tận dụng.
Theo lời cô thu ngân Quế Quyên kể, vị lãnh đạo này thực ra là người ngoài lạnh trong ấm, tính tình tốt bụng. Nhưng từ lúc hóa thành quỷ, nhìn cách cô ta vừa rồi suýt lấy mạng cậu chàng xui xẻo là đủ biết: bây giờ, đây là một oan hồn hung ác đủ sức giết người - không thể áp dụng mấy ấn tượng cũ mà đối xử với cô ta được.
Nhìn tổng thể, sức mạnh của nữ quỷ này thậm chí còn vượt xa con quái vật ban nãy. Nếu có thể “khiếu nại” con quái đó lên đầu cô ta, giúp dẹp bớt nguy cơ nơi đây, thì còn gì bằng?
Cảnh Kỳ Trăn hiểu rõ: không thể nói lý với một lệ quỷ tràn đầy oán khí, nhưng hoàn toàn có thể lợi dụng chấp niệm từ khi còn sống. Chỉ cần cẩn thận, đừng đụng trúng giới hạn của cô ta là được.
Và mọi chuyện quả thật diễn ra đúng như dự tính của Cảnh Kỳ Trăn.
Sau khi nghe cậu đòi khiếu nại, nữ quỷ trừng mắt nhìn cậu rất lâu, con ngươi trắng dã với tia máu đáng sợ gần như trồi cả ra ngoài hốc mắt. Thế nhưng, Cảnh Kỳ Trăn vẫn giữ nguyên nét mặt ban đầu, hoàn toàn không dao động, và tuyệt đối không lỡ lời nói thêm bất kỳ câu nào có thể chạm mìn.
Một lúc lâu sau, nữ quỷ cuối cùng cũng quay lưng lại, giọng khàn như kéo từ dưới cổ họng rách toạc ra: “Được thôi, thưa khách hàng. Sự việc xảy ra ở đâu?”
Cảnh Kỳ Trăn đáp ngay: “Ngay khu vực quầy thanh toán vừa rồi.”
Chẳng mấy chốc, cậu và nữ quỷ đã một trước một sau rời khỏi văn phòng, cậu còn tranh thủ liếc mắt ra hiệu cho cả nhóm: theo đúng kế hoạch!
Cô thu ngân Quế Quyên, dù sắc mặt trắng bệch, gần như không còn giọt máu, nhưng vẫn lảo đảo bám theo - không yên tâm mà buông tay được.
Vân Song Hoa nhìn cảnh nữ quỷ đang trong trạng thái gần như phát cuồng nhưng vẫn cố giữ lý trí, trong lòng càng thấy thán phục cách xử lý của Cảnh Kỳ Trăn.
Thế nhưng, khi cậu định bước theo một bước, lại bị Mạn Mạn - người đang khoác tay bạn trai - vô tình chắn ngang đường.
Cậu và Cảnh Kỳ Trăn vốn chẳng quen biết gì. Nếu giờ cố lách qua thì có vẻ hơi quá lộ liễu. Nghĩ vậy, Vân Song Hoa do dự một chút, rồi đành thôi.
Lão Tiêu thì cẩn thận, vừa lau mồ hôi vừa nhắc: “Cậu cũng bật Bluetooth điện thoại lên đi, giống Tiểu Cảnh với Mạn Mạn lúc nãy đó. Lỡ có chuyện gì không tiện nói, còn đổi tên thiết bị để báo hiệu.”
Vân Song Hoa liền bịa đại: “Tôi… mất điện thoại rồi.”
Lão Tiêu lập tức hiểu ý, “À” một tiếng đầy cảm thông: “Chắc bị rơi lúc bị nữ quỷ rượt phải không!”
Vân Song Hoa cười khổ, “Ừ.”
Nhìn bóng dáng Cảnh Kỳ Trăn, nữ quỷ và cô thu ngân khuất dần nơi hành lang, tiếng bước chân nhanh chóng vang xuống cầu thang, cả nhóm còn lại liền lập tức trao đổi ánh mắt rồi hành động ngay.
Mạn Mạn và bạn trai cũng tách ra, không còn dính nhau như trước. Cả hai chưa bước vào văn phòng đã mở sẵn camera trên điện thoại, chuẩn bị sẵn sàng.
Cánh cửa văn phòng chỉ khép hờ. Bà lão dùng thẳng cây que xiên kẹo hồ lô, tránh phần có vết máu trên cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc, căn phòng đầy vết máu - như hiện trường một vụ án mạng - đúng như Cảnh Kỳ Trăn mô tả, lập tức hiện ra trước mắt họ.
Mạn Mạn cầm điện thoại lia khắp nơi, lúc thì zoom gần, lúc thì zoom xa, chụp đủ mọi góc, ngay cả trần nhà cũng không bỏ sót.
Dù không nhạy bén bằng Mạn Mạn trong chuyện này, bạn trai cô cũng hiểu rõ: quay lại mọi thứ là đủ, còn manh mối cụ thể thì sau đó cả nhóm sẽ cùng phân tích.
Anh trai dây chuyền vàng và anh chàng người nước ngoài vốn đều có kinh nghiệm thực chiến dày dạn, tuy chẳng hiểu gì về khám nghiệm hiện trường, nhưng sau một hồi bàn bạc, hai người cũng dựa theo vết máu bắn tung tóe trong văn phòng mà tái dựng lại phần nào tình huống lúc đó.
“Nữ quỷ đó chắc là đã xô xát với ai đó ngay chỗ sofa này, rồi bị đẩy mạnh, đập vào bàn trà khiến nó lệch hẳn đi.” Anh người nước ngoài vừa nói vừa tự mình diễn lại động tác bị đẩy ngã.
Mạn Mạn vẫn không quay đầu lại, vừa chụp vừa buông một câu: “Ngồi cùng trên ghế sofa mà đột nhiên xảy ra xung đột… thường thì là người quen gây án.”
Bạn trai cô tiếp lời: “Thật đáng sợ!”
Mạn Mạn: “…”
Anh dây chuyền vàng nói: “Chỗ sofa thì không có vết máu rõ ràng, nhưng từ bàn trà đến kệ sách thì sàn nhà loang lổ cả mảng lớn, có lẽ cô ta bị thương lúc đập vào bàn trà.”
Anh người nước ngoài lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt rơi xuống bàn trà đã bị lệch: “Dao gọt hoa quả? Hay cái gạt tàn thuốc bị vỡ?”
Anh dây chuyền vàng: “Chuyện đó chút nữa có thể hỏi Quế Quyên.”
Bà lão góp lời: “Những vết máu trên sàn, bàn trà và kệ sách dường như còn cũ hơn cả những vết máu ở bên ngoài. Nhìn vào lượng máu mất ra, có vẻ lúc đó tình hình cực kỳ nguy cấp. Nhưng mà, từ đây ra tới cửa văn phòng, lại chỉ còn dấu tay máu hằn rõ - giống như vết đi lại hằng ngày của nữ quỷ.”
Anh người nước ngoài - từng xem không ít phim máu me kiểu Âu Mỹ - phản ứng nhanh nhất, nói luôn: “Tôi hiểu rồi! Sau khi mất máu nghiêm trọng, nữ quỷ đã ngã gục tại chỗ, không thể rời khỏi văn phòng này!”
Vân Song Hoa, cảm thấy mình không hòa vào được nhóm này, không chủ động chen vào, chỉ đứng một bên quan sát với vẻ tò mò. Giống như lúc trước khi quan sát Cảnh Kỳ Trăn, hành động của nhóm người này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của anh.
***
Ở phía bên kia, Cảnh Kỳ Trăn, nữ quỷ và cô thu ngân đã quay lại khu Siêu thị.
Dù không rõ độ bền của mấy chiếc xe đẩy trong Siêu thị, nhưng nhờ cuộn dây buộc hàng mà cô thu ngân dùng lúc trước, con quái vật hình người kia vẫn bị nhốt chặt trong khoảng hẹp giữa xe đẩy úp ngược và dải dây buộc. Gần như không có cơ hội thoát ra.
Thế nhưng, điều làm Cảnh Kỳ Trăn bất ngờ là - khi họ còn chưa đến gần, con quái kia đã như cảm nhận được điều gì, toàn thân run rẩy, rú lên những tiếng thét kinh hoàng, nó bắt đầu vùng vẫy dữ dội hơn bao giờ hết, đến mức dùng cả răng và móng tay cào cấu, cắn xé chính bản thân, khiến máu me đầm đìa.
Đồng thời, nữ quỷ mà Cảnh Kỳ Trăn dẫn theo với danh nghĩa “khiếu nại”, ngay khi trông thấy con quái vật, cũng lập tức phát điên.
Cô ta lao thẳng đến quầy thu ngân, định kéo con quái vật đang bị nhốt kia ra ngoài.
Thế nhưng, xe đẩy mà Cảnh Kỳ Trăn úp lên, cộng thêm cuộn dây buộc hàng mà cô thu ngân quấn quanh, thật sự quá chắc chắn. Cuối cùng, nữ quỷ đành phải dùng tay xé từng lớp dây ra.
Cảnh Kỳ Trăn: “…”
Cô thu ngân: “…”
Trái Đất: “Cô nữ quỷ này hăng dữ! Đúng là chuyên nghiệp thật.”
Từng vết tay máu dần in lên lớp dây buộc, rồi dưới sức kéo dữ dội, đám dây vốn rất chắc chắn kia thực sự bị cô ta xé rách ra từng đoạn.
Còn con quái vật bên trong, lại gào rú điên cuồng hơn nữa, cố dồn người vào một góc nhỏ. Nhưng không gian trong xe đẩy quá hẹp, trước ánh mắt ngày càng gần của nữ quỷ, nó chẳng còn đường lui.
Cảnh Kỳ Trăn do dự: “Tôi cảm thấy… chuyện này chắc không phải vì tôi khiếu nại đâu nhỉ?”
Cảm giác như… nữ quỷ này hận con quái vật kia đến tận xương tủy thì phải…
Trái Đất: “Ơ=v=?Làm sao tui biết được chứ!”
Nhìn dáng vẻ nữ quỷ chẳng màng điều gì khác, cô thu ngân bị dọa sợ đến mức lắc đầu liên tục, tỏ rõ rằng cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vì thận trọng, Cảnh Kỳ Trăn kéo cô thu ngân lùi lại hai bước.
Nghĩ đến đủ loại thao tác trước đó của Mạn Mạn, Cảnh Kỳ Trăn dứt khoát cũng mở camera điện thoại của mình. Dù bây giờ cậu chẳng nhìn ra điều gì, nhưng biết đâu người khác xem video lại phát hiện ra manh mối…
Chiến lực của nữ quỷ quả thật kinh người, chỉ trong chốc lát, càng lúc càng nhiều dây buộc hàng đã bị cô ta xé toạc, máu loang cả lên từng sợi dây.
Cô thu ngân từng suýt bị quái vật tấn công vẫn còn ám ảnh bởi khuôn mặt méo mó của nó khi áp sát mình. Giọng cô run run: “Nó, nó sắp chui ra rồi…”
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn nữ quỷ đầy sát khí và con quái vật rú rít co rút lại, hơi cân nhắc một chút, rồi nói bằng giọng an ủi với người bên cạnh: “Không sao đâu, tin tưởng lãnh đạo cấp cao của các cô.”
Cô thu ngân muốn khóc mà không dám khóc: “…”
Cuối cùng, nữ quỷ xé nốt sợi dây buộc cuối cùng đang giữ xe đẩy Siêu thị.
Con quái vật bị đè bên trong gào lên một tiếng thảm thiết, lập tức húc tung xe đẩy định bỏ chạy.
Nhưng nữ quỷ ra tay còn nhanh hơn.
Ngay khoảnh khắc xe đẩy lật nhào va vào quầy thu ngân bên cạnh, con quái vật chỉ kịp nhảy ra được một bước thì đã bị nữ quỷ tóm lấy cánh tay, rồi hung hăng đập mạnh nó xuống đất.
Tiếng gào rú bi thương vang lên chói tai. Cảnh Kỳ Trăn thấy rõ cánh tay mảnh như nhện của con quái vật đã vặn vẹo một cách quái dị - chỉ nhìn góc độ cũng biết ít nhất đã gãy ba chỗ.
Cô thu ngân được Cảnh Kỳ Trăn che chắn sau lưng, tránh khỏi việc chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng nhất. Nhưng chỉ bằng khóe mắt, cô vẫn kịp thấy vết máu loang lớn cùng những mảnh xác rách nát.
Đồng tử Cảnh Kỳ Trăn cũng co lại.
Tiếng thét thảm của con quái vật yếu dần, cho đến khi toàn bộ cơ thể nó bị nữ quỷ xé vụn thành từng mảnh, chỉ còn lại một vũng máu đậm đặc và những tàn tích vụn vỡ của tay chân.
Mùi máu tanh đến nghẹt thở khiến người ta buồn nôn. Mọi thứ cuối cùng chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Nữ quỷ quay đầu lại, gương mặt vương đầy máu tươi, trông hệt như một kẻ sát nhân cuồng loạn. Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng, lúc này hiện lên một nụ cười cứng ngắc và kỳ dị: "Thưa quý khách, khiếu nại của ngài đã được xử lý xong. Con quái vật này sẽ không thể tấn công khách hàng nữa.”
Cảnh tượng ấy khiến cô thu ngân suýt ngất xỉu, trán toát đầy mồ hôi lạnh, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến rớm máu, cố dùng cảm giác đau đớn để kiềm chế tiếng thét hoảng sợ trong cổ họng.
Cảnh Kỳ Trăn lại nhanh chóng nhận ra một chi tiết quan trọng trong lời nói của nữ quỷ - “con quái vật này”?
Ý của nữ quỷ là gì? Trong Siêu thị này còn nhiều quái vật khác giống thế sao? Hay là cô ta nắm rõ số lượng và tình trạng của từng con?
Nhưng lần này, nữ quỷ không còn để tâm đến những nhân viên hay khách hàng đang có mặt nữa.
Tựa như đã được thỏa mãn sau khi xé xác con quái vật, cô ta một mình quay trở lại văn phòng ở tầng hai.
Cảnh Kỳ Trăn nhìn bóng lưng nữ quỷ, lòng thót lên một cái, lập tức lấy điện thoại ra, dùng bluetooth gửi bừa một tệp gì đó cho Mạn Mạn để làm tín hiệu cảnh báo, đồng thời đổi tên thiết bị thành:
NỮ QUỶ QUAY LẠI RỒI!!! by Tiểu Cảnh
Cùng lúc đó, trong Siêu thị tàn tạ phủ đầy bụi, bỗng vang lên một đoạn nhạc êm dịu và vui vẻ - cực kỳ lạc quẻ.
Cô thu ngân hoảng hốt: “Là nhạc báo sắp đóng cửa của Siêu thị!”