Edit & Beta: YACchan
Nữ quỷ trừng mắt nhìn Cảnh Kỳ Trăn, trong đôi mắt đỏ ngầu, tơ máu càng lúc càng dày, đến mức cả nhãn cầu gần như lồi hẳn ra ngoài, trông mỗi lúc một giống một con ác quỷ dữ tợn, mặt mũi méo mó trong tưởng tượng của người ta.
Dưới chân nữ quỷ không hề nhỏ xuống giọt máu tươi nào, nhưng Cảnh Kỳ Trăn lại tinh mắt nhận ra, lòng bàn tay cô ta có một vết thương rất sâu, và khác với bộ vest công sở rách nát cũ kỹ trên người, vết máu trên tay lại đỏ tươi như vừa mới chảy.
Không xa chỗ Cảnh Kỳ Trăn đứng, Mạn Mạn đang nép sát vào bạn trai mình, tay nắm chặt áo đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, tóc tai rối bời che mất nửa khuôn mặt.
Hai người họ đứng ngay bên cạnh, còn hơi dịch lên một bước. Anh trai dây chuyền vàng bất giác quay đầu liếc nhìn một cái.
Vừa quay sang, anh mới sững người phát hiện: cô gái đang run rẩy ấy, dưới lớp tóc che phủ, đôi mắt lại rất sáng và bình tĩnh. Cô đang một tay cầm điện thoại, khéo léo nhét nó vào túi áo hoodie của bạn trai - trên túi áo nam đó có một lỗ khoét trang trí, cô gái mượn động tác siết chặt áo bạn trai để cố định ống kính camera vào đúng chỗ ấy, ngang nhiên quay phim nữ quỷ trước mặt…
Nhận ra ánh mắt của anh trai dây chuyền vàng, Mạn Mạn khẽ ngẩng đầu, chớp mắt một cái, không để lộ gì thêm.
Anh dây chuyền vàng âm thầm quay đầu lại, mặt nghiêm túc, thái độ bình thản, làm như mình chưa nhìn thấy gì.
Chàng trai vừa bị nữ quỷ rượt lên rượt xuống mấy tầng lầu, nhìn thấy nữ quỷ tức đến méo cả mặt mà vẫn chưa lao vào tấn công, trong lòng cũng dần dâng lên một suy nghĩ mới.
Lợi dụng lúc nữ quỷ đang phân tâm, anh ta lặng lẽ lùi hai bước về phía tường, không bỏ chạy mà ép sát người vào vách, lặng lẽ lách về phía nhóm người của Cảnh Kỳ Trăn.
Do ban nãy bị nữ quỷ dọa cho hú hồn, mãi đến khi tình hình lắng xuống tạm thời, Cảnh Kỳ Trăn mới có tâm trí liếc nhìn tên xui xẻo bị nhốt chung với bọn họ này.
Nhìn cái cách anh ta né đòn lúc nãy, vừa linh hoạt vừa có thể vừa chạy vừa la hét vẫn không loạng choạng, đủ thấy người này thể lực cực kỳ tốt. Thêm vào đó, nghe những câu vừa la vừa cố gắng “kết thân” với nữ quỷ cũng hiểu, đây chắc chắn là kiểu người thần kinh vững, thậm chí còn hơi tấu hài nữa.
Điều bất ngờ nhất lại là gương mặt của anh ta - ngũ quan vô cùng tuấn tú, thuộc kiểu trai trẻ nắng gió, khiến ai mới nhìn cũng thấy cởi mở và tràn đầy sức sống.
“Vèo” một cái, khi anh chàng xui xẻo kia đang lén lút dịch bước, ánh mắt của cả nhóm Cảnh Kỳ Trăn cùng nữ quỷ đồng loạt lia đến, anh ta cười khổ, vẻ vô tội, không biết là đang giải thích với ai: “Tôi thật sự không ăn cắp đồ…”
Trong tích tắc, thân ảnh nữ quỷ lại run lên, vẻ mờ nhòe càng thêm dữ tợn, sát khí trong mắt cũng bùng phát mãnh liệt.
Cảnh Kỳ Trăn sững người chốc lát, lập tức nhận ra: chính câu “không ăn cắp đồ” kia lại một lần nữa kích động nữ quỷ.
Tuy chưa rõ điểm nhạy cảm của cô ta vì sao lại là “ăn cắp”, nhưng trong tình cảnh hiện giờ, khi nữ quỷ vẫn còn có thể giao tiếp mà chưa hoàn toàn mất kiểm soát, thì trừ khi đầu óc có vấn đề mới đi chọc giận cô ta thêm nữa!
Cảnh Kỳ Trăn không chút do dự quát thẳng vào mặt anh chàng xui xẻo kia: “Cậu im đi, tất cả im lặng!”
Anh chàng xui xẻo đẹp trai ấy bị Cảnh Kỳ Trăn quát cho đến ngớ người, chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cũng biết tình hình lúc này rất vi tế, bèn phối hợp mà bĩu môi một cái, vẻ mặt vô tội, trên khuôn mặt điển trai ấy còn lộ ra đôi chút tủi thân, nhưng vẫn ngoan ngoãn giữ im lặng.
Cảnh Kỳ Trăn giờ không rảnh để quan tâm đến tâm trạng của ai, cậu nhanh chóng ôn lại mọi chi tiết trước và sau khi bọn họ chạm trán nữ quỷ, rồi nhớ đến lời cô thu ngân Quế Quyên từng nhắc: lãnh đạo cấp trên của họ làm việc nghiêm túc, không bao giờ qua loa. Nghĩ vậy, cậu lập tức quay lại chủ đề dang dở ban nãy, dứt khoát lên tiếng: “Cô là lãnh đạo ở Siêu thị đúng không? Vậy phiền cô xử lý hộ phần thanh toán này.”
Nữ quỷ khi nãy còn đang bốc lên từng đợt oán khí, giờ theo lời Cảnh Kỳ Trăn nói mà lại một lần nữa dồn hết sự chú ý vào cậu.
Im lặng một lúc lâu, cô ta cuối cùng cũng gật đầu không biểu cảm, giọng khàn đặc, như thể lúc còn sống từng bị rạch cổ họng: “Mời các vị khách đi theo tôi vào văn phòng.”
Những người còn lại vẫn còn lưỡng lự.
Rõ ràng nữ quỷ này đã không còn thuộc về thế giới hiện thực. Dù là anh trai dây chuyền vàng từng có kinh nghiệm đánh nhau hay cả anh chàng người nước ngoài, thì với loại sinh vật kiểu này, họ chỉ có thể dùng bạo lực vật lý mà thôi. Nhưng theo thông lệ, mấy thứ linh dị thì… hình như miễn nhiễm vật lý thì phải?
Cảnh Kỳ Trăn lập tức quay đầu lại, ra hiệu “im lặng” với mọi người, ý bảo đừng hoảng, sau đó chủ động bước lên trước.
Cô thu ngân Quế Quyên mặt mày trắng bệch, nhưng nghĩ đến chuyện chính Cảnh Kỳ Trăn đã cứu mình từ tay quái vật kia, cô cắn răng đi theo.
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn cô, “Cô là…”
“Tôi là nhân viên của Siêu thị.” Quế Quyên nói nhỏ nhưng chắc nịch.
Thậm chí, vì ban nãy Cảnh Kỳ Trăn đã viện lý do rằng quầy thu ngân dưới lầu bị hỏng, nên giờ khi bước vào phòng lãnh đạo cùng nữ quỷ, cô thu ngân dứt khoát cắn răng nhắm mắt, giả vờ như người đang đứng trước mặt không phải là một nữ quỷ kinh dị, mà là vị lãnh đạo nghiêm khắc, lạnh ngoài nóng trong như thường lệ, rồi bình tĩnh báo cáo lại toàn bộ sự việc.
Sau đó, cô vẫn không ngừng run rẩy, run tay đưa xấp tiền mặt mà Lão Tiêu vừa tính ra - đúng một ngàn chín trăm bốn mươi hai tệ sáu hào - giao cho nữ quỷ.
Ngoài văn phòng, mọi người nhìn Cảnh Kỳ Trăn và cô thu ngân đi theo nữ quỷ vào trong, ai nấy đều thấp thỏm không yên, chỉ biết tròn mắt nhìn nhau, rồi quay sang nhìn anh chàng xui xẻo vừa xuất hiện.
Chọi một mình với sáu cặp mắt, rõ ràng anh ta đuối thế, chẳng mấy chốc đã giơ tay đầu hàng, chủ động lên tiếng: “Ờ… tôi là Vân Song Hoa, mấy người đi chung hả?”
Anh người nước ngoài tò mò hỏi: “Nè, sao cậu một mình ở trên lầu dzậy?”
Lần đầu tiên nghe tiếng địa phương Tứ Xuyên pha kiểu lẩu cay, Vân Song Hoa còn ngớ ra một lúc, “Ơ… hả?”
Bạn trai của Mạn Mạn bèn giúp phiên dịch: “Ý ảnh là sao cậu lại ở trên lầu một mình? Tụi tôi hồi nãy đều ở dưới Siêu thị, á… ái!”
Chưa dứt lời, Mạn Mạn đã len lén véo nhẹ một cái vào eo bạn trai.
Chưa hiểu rõ đầu đuôi ra sao, anh bạn trai cũng lập tức im như thóc, không nói thêm lời nào.
Vân Song Hoa nhìn sáu người trước mặt, mặt mày vô tội, cười khổ: “Tôi ban đầu cũng ở dưới lầu. Sau đó tự nhiên có thịt heo với thịt nguội từ trên trời rơi xuống, tôi vừa tránh kịp, còn chưa hiểu gì thì con nữ quỷ đó đã xuất hiện ngay sau lưng tôi, cứ khăng khăng nói tôi là…”
Đến chỗ “ăn trộm”, anh ta kịp nhớ lại cảnh Cảnh Kỳ Trăn vừa rồi ra hiệu không được nói bừa, lập tức nuốt mấy chữ ấy vào bụng, chỉ liếc mắt ra hiệu “mấy người hiểu mà”, rồi nói tiếp: “Sau đó, tôi bị nó rượt từ tầng bốn chạy ngược xuống, cứ thế chạy lòng vòng, rồi mới gặp được các người…”
Nói rồi, Vân Song Hoa còn đưa mắt liếc đám hàng hóa Siêu thị mà nhóm người kia đang vác theo.
Những người từng ném thật thịt heo khô ra ngoài và tận mắt thấy ngoài cửa có khe hở không gian: “…”
Dù sớm đã nghi ngờ, nhưng giờ chính thức xác nhận chuyện ném thịt heo ra ngoài lại gián tiếp đẩy chàng trai trẻ này vào họa, đến cả anh trai đeo dây chuyền vàng mặt mũi nghiêm túc cũng khẽ đỏ vành tai…
Anh ta hơi ho nhẹ, tìm cách giấu đi sự ngượng ngùng: “Khụ, cậu có vẻ khỏe đó.”
Vân Song Hoa gật đầu, giọng sảng khoái, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, thể lực tôi khá tốt. Mà nè, mấy người có biết rốt cuộc ở đây là chuyện gì không? Sao lại thành ra như vầy?”
Sáu người đồng loạt lắc đầu.
Nghe xong chuyện của Vân Song Hoa, bà lão mới khẽ thở phào, chủ động đề nghị: “Chúng ta qua xem thử tình hình bên Tiểu Cảnh và Quế Quyên đi!”
Ai cũng thấy lo lo trong lòng.
Huống hồ, nỗi sợ đến từ những điều chưa biết đôi khi còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả khó khăn trước mắt. Mọi người nhìn nhau một cái, rồi cùng gật đầu.
Vài phút trước, khi cô thu ngân đang nói chuyện "công việc" với nữ quỷ, Cảnh Kỳ Trăn thì đang cẩn thận quan sát văn phòng lãnh đạo này.
Khác với bên ngoài - nơi có đầy dấu tay máu trên tay nắm cửa, vòi nước và công tắc - căn phòng này hiện rõ dấu vết khác lạ: bàn làm việc bị lệch khỏi vị trí, bàn trà thì lệch hẳn so với ghế sofa, ngay cả tấm thảm cũ kỹ cũng loang lổ những vết máu đen sẫm đã khô.
Nhìn theo hướng dịch chuyển của bàn trà, Cảnh Kỳ Trăn phát hiện một giá sách dạng khép kín, cửa kính bị đập vỡ một mảnh. Ngay đó cũng có một vùng nhỏ dính máu đã khô.
Ghép nối lại tất cả dấu vết máu và vị trí đồ vật, rồi nhìn sang vết máu trên quần áo của nữ quỷ, một suy đoán đáng sợ vụt lóe lên trong đầu Cảnh Kỳ Trăn: có thể nơi đây từng xảy ra một vụ án mạng, và vị nữ lãnh đạo nay hóa thành quỷ kia, chính là nạn nhân trong vụ đó!
Lúc nữ quỷ đang ngồi sau bàn làm việc, mặt mũi nghiêm túc, chăm chú xử lý hóa đơn mua hàng lần này, Cảnh Kỳ Trăn liền lén rút điện thoại ra, nhanh tay đổi tên thiết bị Bluetooth thành: 【Văn phòng giống hệt hiện trường án mạng nữ quỷ gặp nạn, lát nữa tôi sẽ dụ cô ta ra ngoài by Tiểu Cảnh】.
Ngoài hành lang, cả nhóm đang tiến đến gần văn phòng của nữ quỷ, thì Mạn Mạn - người vẫn cầm điện thoại trong tay - bất ngờ thấp giọng kêu lên: “Tiểu Cảnh gửi tín hiệu cho chúng ta rồi!”
Mọi người sửng sốt, chẳng buồn lôi điện thoại ra, mà cùng vươn cổ nhìn chằm chằm vào màn hình của Mạn Mạn.
Mạn Mạn cho mọi người xem xong tên thiết bị mà Cảnh Kỳ Trăn vừa đổi, bèn làm theo, đổi tên Bluetooth của mình thành: 【Đã nhận, đang ở ngoài văn phòng by Mạn Mạn】.
Cánh cửa văn phòng chỉ khép hờ. Khi cả nhóm đến gần, đúng lúc họ nghe được giọng Cảnh Kỳ Trăn vang lên rõ ràng từ bên trong…
“Cảm ơn cô.” Cảnh Kỳ Trăn lễ phép nói với nữ quỷ.
Ngay sau đó, cậu lại đổi giọng, chẳng chút khách khí: “Còn nữa, tôi muốn khiếu nại! Vừa rồi khi đang mua sắm dưới Siêu thị, bọn tôi gặp phải nguy hiểm, Siêu thị mà lại có sinh vật tấn công người - phía Siêu thị chẳng lẽ không cần cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào Cảnh Kỳ Trăn, “…” Trong mắt nó lúc này gần như chỉ còn lại tròng trắng nhuốm đỏ, mỗi lúc một lồi ra dữ tợn.
Cô thu ngân vốn đã run cầm cập, nghe đến đây liền khuỵu chân, phải bám vào chiếc bàn đẫm máu mới miễn cưỡng đứng vững.
Đám người đang nghe lén ngoài hành lang: “…”
Ngay cả Trái Đất từng thút thít trách móc Cảnh Kỳ Trăn trước đó cũng sững sờ: “Giờ này mà cậu còn khiếu nại Siêu thị à?!”