Edit & Beta: YACcchan

Thuận theo lời cô thu ngân Quế Quyên, Cảnh Kỳ Trăn đề nghị: “Chúng ta tới nhà vệ sinh gần đây xem thử?”

Nếu vết máu trên tường chỉ là máu cũ đã khô, thì cũng chỉ khiến người ta rợn gáy, nói lên rằng chuyện đã qua lâu rồi. Nhưng những vết máu vẫn còn tươi mới lại là chuyện khác - rất có thể thứ để lại vô số dấu tay kia, đến giờ vẫn còn lảng vảng đâu đây.

Mà Cảnh Kỳ Trăn thì không phải kiểu người ngồi chờ chết.

Trong tình huống còn chưa rõ đầu đuôi như hiện tại, cậu nghiêng về hướng chủ động tìm ra mối nguy và chuẩn bị ứng phó. Nếu thứ kỳ dị kia giống như ở tầng một, có thể tấn công người, thì càng cần phòng bị sớm. Đợi đến khi nó bất ngờ ra tay, thì quá muộn rồi.

Trong nhóm này, rõ ràng cũng có không ít người nghĩ như cậu.

Mạn Mạn giơ điện thoại lên, cẩn thận chụp lại từng góc một.

Lần này không cần cô nhắc, bạn trai cô cũng ngoan ngoãn cầm máy lên quay phim.

Cảnh Kỳ Trăn nhìn mà không khỏi tò mò - thói quen chụp lại hiện trường để lưu chứng cứ này… người thường chắc không có.

Cô thu ngân Quế Quyên giới thiệu: “Tầng hai có hai phòng vệ sinh, bên trái là cái chị lãnh đạo lớn của tụi tôi hay dùng. Còn bên phải ở chỗ rẽ vào trong, là mở cho khách.”

Lại là anh trai dây chuyền vàng đi đầu, dẫn mọi người tiến về phía đó.

Cách bố trí của nhà vệ sinh nơi này cũng giống các Siêu thị bình thường: bên ngoài là ba bồn rửa bằng đá cẩm thạch trắng; hai bên trái phải là lối vào nhà vệ sinh nam nữ, ngăn cách bằng rèm.

Lúc này, trên bồn rửa gần nhà vệ sinh nữ - đặc biệt là vòi nước - đầy những dấu tay máu mờ mờ đậm đậm. Mép rèm cửa, nút bấm tường bên trong… cũng đều như vậy.

Mọi dấu vết đều hoàn toàn trùng khớp với lời Quế Quyên mô tả - thói quen sinh hoạt thường ngày của “lãnh đạo lớn” ấy.

Mạn Mạn lẩm bẩm: “Nhìn kiểu này, mấy dấu tay máu kia đúng là do chị lãnh đạo đó để lại thật…”

Anh trai dây chuyền vàng cũng nói: “Thật ra nếu tay cô ấy không dính máu, thì mấy dấu này cũng chỉ là dấu sinh hoạt bình thường thôi.”

Bạn trai Mạn Mạn nín nãy giờ, cuối cùng không nhịn được thốt lên: “Nhưng ai mà mỗi ngày lại sống với tay đầy máu như thế chứ?!”

Cảnh Kỳ Trăn liếc cậu ta, đáp: "Tôi chỉ nghĩ tới loại trong phim kinh dị ấy. Mấy con ma, chết rồi mà vẫn giữ nếp sinh hoạt như lúc còn sống - đóng cửa, tắt đèn, khóa vòi nước... Về chuyện vì sao có ma, hay tại sao ma lại có dấu tay máu - đừng hỏi tôi, tôi là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần Marxist đấy nhé.”

Câu này vừa dứt, cả đám đồng loạt im bặt.

Rồi có người bật cười.

Gương mặt tái mét của cô thu ngân cũng dãn ra, khẽ nở một nụ cười. Không khí vốn đang căng như dây đàn cũng dịu đi phần nào.

Bà lão bên cạnh còn vui vẻ góp thêm một câu: “Tôi cũng là người theo chủ nghĩa vô thần Marxist.”

Cảnh Kỳ Trăn liếc sang anh trai đeo dây chuyền vàng - tuy anh ta không nói gì, nhưng cậu chắc chắn vừa thấy người này khẽ gật đầu khi nghe đến ba chữ “chủ nghĩa duy vật.”

Người nước ngoài kia hiển nhiên đã xem nhiều phim máu me kiểu phương Tây, vốn không cùng tông với mấy phim kinh dị kiểu phương Đông. Nghe đến đó, đầu anh ta đầy dấu chấm hỏi: "Hả lô? Ý mọi người là… ở đây có thể có… ma quỷ hả? Hồi tôi lưu học ở Tứ Xuyên cũng từng nghe qua môn Triết học Marxist đấy!”

Mạn Mạn kéo tay bạn trai, thì thào: “Tự dưng lại thèm lẩu Tứ Xuyên quá…”

Bạn trai cô lập tức nắm tay cô, nhẹ giọng đáp: "Về nhà anh làm liền! Nước dùng xào đậu bãn với ớt nếp cay, hầm xương gà và sò điệp cả ngày, thêm chút rượu trắng với đường phèn, nấu lẩu cay tê xong rồi ăn thêm chè tuyết nhĩ lê đường… vừa ngon vừa mát, được không?”

Mạn Mạn gật đầu cái rụp, nhìn người yêu mỉm cười: “Ừ!”

Cảnh Kỳ Trăn đứng cạnh nghe từ đầu đến cuối: “…”

…Huynh đài à, huynh hơi quá rồi đấy.

Lẩu Tứ Xuyên ăn chung với cẩu lương, đúng là chịu không nổi!

Cảnh Kỳ Trăn suýt bị nghẹn trong một đống đường mật, mà hoàn toàn không ngờ rằng, trong đám người ở đây, lại là anh chàng mắt xanh tóc vàng kia - chính là người phát ra thứ khẩu âm… đậm mùi Tứ Xuyên nhất.

Tên này lúc du học ở Tứ Xuyên chắc đã được người địa phương nuôi dạy tử tế lắm.

Ngay lúc đó, Địa Cầu đã im lặng suốt từ lúc lên tầng hai, lại bất ngờ vang lên trong đầu Cảnh Kỳ Trăn, giọng nhỏ kèm theo tiếng… nuốt nước bọt: "Tui từng thấy lẩu Tứ Xuyên rồi… nhưng mùi vị nó ra sao vậy? Có ngon không?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Tôi có nói cũng chẳng giúp cậu hiểu hơn đâu 0.0 Hay là chờ ra ngoài tôi đi ăn cho cậu xem?”

Địa cầu: “……”

Một lúc sau, nó lầu bầu đầy bất mãn: “Cậu không nên có chút tôn trọng tối thiểu nào với một hành tinh duy nhất như tui à?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Nếu cậu cần, tôi có thể đặt một phần lẩu Tứ Xuyên nấu sẵn rồi đổ thẳng xuống đất cho cậu. Cậu cứ chọn cái mặt đất nào mình thích - miễn là thích hợp để… chan nước lẩu.”

Trái Đất: “Đừng tưởng tui không biết loài người các người rót rượu xuống đất là để cúng người chết nhé! Huhuhu… Sao tui lại gặp phải cái đồ không chút tình cảm với Trái Đất như cậu chứ! Cậu nhất định phải cãi tay đôi với tui à, huhu!”

Cảnh Kỳ Trăn: “……”

Nếu Trái Đất không nhắc, cậu thật sự cũng chẳng nghĩ đến chi tiết này.

Ngẫm nghĩ một lúc, Cảnh Kỳ Trăn vẫn lựa chọn giải thích thêm một câu: “Nói thực lòng, lúc cúng tế cho người đã khuất, tụi tôi chưa từng rót rượu xuống đất.”

“Giờ tình hình thế này, bọn mình còn đến văn phòng của lãnh đạo kia không?” Chú Tiêu – người đàn ông trung niên – vừa nói vừa chỉ vào mảng lớn dấu tay máu phía trước, vẫn không ngừng lau mồ hôi.

Nhìn cũng biết, dù cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh, nhưng rơi vào tình huống bất ngờ như vậy, ở cái tuổi trung niên – là trụ cột trong nhà, phải lo nghĩ nhiều chuyện – chú ấy lại càng bồn chồn bất an.

Cảnh Kỳ Trăn không thèm để ý đến Trái Đất vẫn đang "huhu" vì lẩu Tứ Xuyên, ngập ngừng nói: “Bất kể là người hay ma, cũng phải có một lời giải thích rõ ràng. Đặc biệt là, nếu người đó thật sự là lãnh đạo lớn như Quế Quyên nói, thì có thể bà ta biết vài chuyện về Siêu thị này? Hơn nữa, chuyện tại sao để lại nhiều dấu tay máu như thế, cũng rất đáng nghi.”

Cặp đôi kia có vẻ từng đọc nhiều truyện thể loại vô hạn lưu, liếc nhìn nhau, ngập ngừng nói: “Ờ… theo mấy tình tiết thường gặp trong truyện, việc giải mã bí ẩn trong cảnh bị giam giữ cũng là một cách để thoát khỏi tình huống hiện tại. Gặp quái vật thì đơn giản: đánh bại hoặc bỏ chạy. Còn gặp ma thì thường là xoa dịu oán khí hoặc trốn thoát. Nhưng mà theo mấy quy tắc trong game giải đố kiểu RPG ấy, trên đường mở khoá kết thúc thật sự, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”

Bà lão lớn tuổi nhất lại là người nghĩ thông suốt nhất: “Mấy đứa mình đã bị nhốt ở đây rồi, cũng phải tìm cách giải quyết chứ. Không thì chết dí ở đây thật, còn có thể tệ hơn được sao.”

Cả nhóm bàn bạc xong rất nhanh liền quyết định.

Trước khi quay lại văn phòng của vị lãnh đạo kia, Cảnh Kỳ Trăn hỏi cô thu ngân một câu: “Quế Quyên, có thể kể qua tình hình của lãnh đạo bọn cô không? Cứ nắm sơ sơ thôi, đông người thì dễ nghĩ được nhiều hướng. Nhưng cũng nên nhớ, nơi này chưa chắc giống hệt hiện thực, đừng để tư duy quen thuộc làm lệch hướng.”

Cô thu ngân gật đầu: “Lãnh đạo tụi tôi bình thường nhìn rất nghiêm, kiểu người làm việc cẩn thận, chẳng bao giờ cười. Tôi hầu như chưa từng thấy chị ấy cười bao giờ. Nhưng thực ra chị ấy tốt lắm, lúc trước tôi gặp chuyện, cắn răng lên nói với chị ấy, chị liền ứng trước lương tháng sau cho tôi luôn… Tôi không ngờ được… chị ấy còn an ủi tôi…”

Thế nhưng chưa dứt lời, từ trên lầu bỗng vang lên một tiếng gào rít khủng khiếp, còn rõ ràng hơn lần trước: “Gào a a a a a!!!”

Cả nhóm lập tức khựng lại.

Trong đầu Cảnh Kỳ Trăn lướt qua vô số suy đoán, cậu nhanh chóng quan sát xung quanh. Lần này họ không làm gì đặc biệt cả… Mảnh thịt heo lần trước chắc chỉ là trùng hợp?

Không ngờ, sau tiếng gào ghê rợn ấy, lại vang lên một giọng nam trẻ tuổi, nghe còn khá dễ nghe: "Đệch! Đệch!? Cô ơi bình tĩnh lại đã!”

Anh trai dây chuyền vàng lập tức ra hiệu im lặng, mấy người trong nhóm nhìn nhau, ai nấy đều có cùng nghi vấn: Ngoài bọn họ ra, chỗ này còn có người khác?

Tầng trên vang lên loạt âm thanh hỗn loạn: lách cách, rầm rầm, đồ đạc rơi vỡ, tiếng cửa đóng sầm, tiếng chân người chạy huỳnh huỵch. Ngay sau đó, giọng gào rít vừa rồi trở nên khàn đặc, lẫn trong tiếng giận dữ lại nghe được mấy từ mơ hồ: “Tên trộm trong Siêu thị… khặc khặc… ăn vụng… phản bội… gào a a a…”

Cả nhóm nghiêng tai lắng nghe thật kỹ, mới mơ hồ nhận ra được vài từ khóa.

Mọi người lại nhìn nhau, nghi ngờ dâng cao trong ánh mắt, rồi không hẹn mà cùng liếc qua đồ mình đang mang: chổi lau nhà, chày cán bột, dao làm bếp, áo khoác có mũ, găng tay cao su… toàn là mấy món vừa tiện tay lấy từ kệ Siêu thị, đến cả tem giá và thiết bị chống trộm vẫn chưa gỡ.

Cùng lúc đó, giọng của người đàn ông đang chạy trốn trên lầu cũng hét toáng lên:

“Cô ơi! Chị ơi! Quý cô? Madame? Người đẹp… hay là bà chủ? Em đã trả lại miếng thịt heo rồi! Em thề là em không hề trộm đâu! Miếng thịt đấy để lâu bị gió táp khô khốc luôn rồi, có cho em cũng không ăn nổi! Cô, chị, mình đừng manh động nữa, nói chuyện tử tế đi, em thật sự không lấy trộm cái gì hết!!!”

Sắc mặt cô thu ngân đột nhiên biến đổi, run rẩy nói: “Cái… cái giọng đó… tôi nhận ra rồi, đúng là giọng của lãnh đạo lớn…”

Mấy người nghi là thủ phạm trên tầng hai: “……”

Cảnh Kỳ Trăn quyết đoán móc hết tiền lẻ trong túi ra - vì thanh toán điện tử phổ biến nên cậu chỉ còn đúng ba trăm mười chín tệ tiền mặt!

Cậu đưa hết cho cô thu ngân, đồng thời siết chặt tờ hoá đơn Siêu thị trên tay: "Tôi cảm giác chừng này tiền chắc không đủ?”

Tiếng bước chân từ tầng trên mỗi lúc một gần, khiến lúc này Lão Tiêu chẳng còn tâm trí đâu mà lau mồ hôi trên trán nữa. Ông ta dùng luôn tay áo vest quệt một cái lên trán, căng thẳng đến lắp bắp nhưng tốc độ nói vẫn nhanh như chớp: “Tính cả thịt heo thì chúng ta vừa rồi tổng cộng lấy… lấy hết một nghìn chín trăm bốn mươi hai tệ năm hào sáu xu! Đừng đừng… đừng hoảng, tôi có tiền mặt đây!”

Vừa nói, ông ta vừa run run móc ví ra, nhanh chóng đếm đủ 1640 tệ, rồi rút lại 19 tệ tiền thối từ cô thu ngân trả lại cho Cảnh Kỳ Trăn, vội vàng hỏi tiếp: “Còn thiếu 2 tệ rưỡi sáu, làm tròn là 2 tệ sáu, ai có tiền lẻ không?!”

Anh bạn trai trong đôi tình nhân kia lập tức thò tay vào túi áo hoodie, nhanh như chớp lôi ra hai đồng một tệ, một đồng năm hào với một xu một hào, đưa hết cho cô thu ngân: “Tiền thối hôm qua mua rau ngoài chợ đó.”

Người nước ngoài tròn mắt nhìn Lão Tiêu, miệng há ra như gặp Chúa, thì thào cảm thán: “Oh my God, ông tính nhanh thật đấy!”

Chỉ trong vỏn vẹn một phút ngắn ngủi, những tiếng bước chân đuổi nhau gấp gáp cùng tiếng la hét phía trên đã rầm rập lao đến miệng cầu thang tầng hai.

Một thanh niên đang chạy như bay, tránh né linh hoạt, nhảy vọt qua từng chướng ngại, liều lĩnh mà không vấp một bước, thoắt cái đã né được đòn tấn công của con nữ quỷ bán trong suốt phía sau.

Nữ quỷ ấy có dáng vẻ phụ nữ trung niên, mặc bộ vest công sở cũ kỹ rách nát, lấm lem máu khắp nơi.

Cách nhau một hành lang, hai bên đối mặt từ xa. Người thanh niên bị rượt chạy nhảy như thỏ ấy, vừa trông thấy cách ăn mặc của nhóm Cảnh Kỳ Trăn, lập tức hiểu ra điều gì, phẫn nộ kêu lên: “Là mấy người!”

Ngay khoảnh khắc ánh mắt đẫm máu dữ tợn của nữ quỷ trừng sang, Cảnh Kỳ Trăn giơ cao tờ hóa đơn mua sắm, đồng thời giật tay cô thu ngân đang cầm tiền lên, nói liền một mạch không vấp một chữ: “Chúng tôi thanh toán rồi, quầy tính tiền dưới lầu bị hư, đồ lại quá nhiều, nên lên đây cùng thu ngân tìm lãnh đạo!”

Thanh niên nọ: “…” Cái lý do này đỉnh thật đấy, anh bạn!

Nữ quỷ: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play