Edit & Beta: YACchan
Tiếng gào quái dị vang lên từ tầng trên chỉ kéo dài trong chốc lát rồi im bặt.
Dưới sảnh lớn, mọi người đều bị tiếng kêu đột ngột ấy làm cho bất an, nét căng thẳng hiện rõ trên từng gương mặt.
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn bà lão, vẫn có cảm giác rằng mỗi lần đụng đến sinh vật, bà cụ này đều có thể đưa ra những nhận xét rất đáng tin.
Đáng tiếc lần này, bà chỉ khẽ lắc đầu: "Chỉ dựa vào tiếng kêu thì rất khó xác định bản thể sinh vật là gì. Cùng lắm chỉ có thể suy đoán - âm thanh sắc và lực xuyên thấu mạnh thế kia, thứ tạo ra nó chắc chắn không nhỏ.”
“Ơ?” - cô gái vừa dùng điện thoại quay lại cảnh ném thịt khô bất ngờ khẽ bật thốt. Cô cầm máy tới gần: "Tôi quay bằng chế độ quay chậm, ở đoạn này có thể thấy rõ quá trình thịt bị xé vụn luôn!”
Cả nhóm nghe vậy đều tò mò bước lại gần. Bà lão là người đầu tiên chen tới.
Chỉ có cậu bạn trai bên cạnh cô gái là khẽ “ầy” một tiếng: "Mạn Mạn à, anh quay video bình thường ấy…”
Cô gái đáp tỉnh rụi: "Chính vì vậy mới bảo anh quay, có đối chiếu mới thấy được điểm khác biệt.”
Bạn trai gật đầu ngay tức thì: "Ờ!”
Cả nhóm: “……”
Cảnh Kỳ Trăn vẫn đứng nguyên, tay nắm chặt cây chày cán bột. Dù sao nơi này vẫn có thể phát sinh nguy hiểm bất kỳ lúc nào, không thể lơi lỏng cảnh giác. cậu ngẩng đầu nhìn sang - quả nhiên, anh Tây và anh đại dây chuyền vàng cũng có cùng ý nghĩ, ba người tự động đứng thành một thế tam giác bảo vệ ngoài rìa đám đông.
Anh đại trầm mặc gật đầu với hai người.
Anh Tây lại nhe răng cười toe, lộ hàm răng trắng toát.
Bà lão đẩy gọng kính, nheo mắt quan sát ảnh đang lướt qua từng khung chậm chạp: "Cái này là… biến mất trong không khí sao?”
Người đàn ông trung niên vẫn đang đổ mồ hôi hột cũng len vào, giọng run run phụ họa: "Đúng, ảnh thứ bảy mươi tám thì miếng thịt vẫn còn nguyên, nhưng sang ảnh thứ bảy mươi chín thì nó bị cắt nát, mất một mảng to.”
Vừa nói, ông ta vừa phóng to ảnh, chỉ vào vài chỗ: "Đây, đây, còn đây nữa - mấy vị trí này là thịt bị mất một cách không rõ nguyên nhân.”
Cô gái cầm điện thoại hơi sững lại: "Anh… đếm ra được luôn á?”
Người đàn ông vừa lau mồ hôi vừa cười khổ: "Quen rồi.”
Bà lão trầm giọng: "Không giống như bị thứ gì ăn mất.”
Người đàn ông gật đầu theo: "Dựa theo vết nứt, có vẻ là bị cắt bằng vật gì đó cực kỳ sắc bén.”
Trong đầu Cảnh Kỳ Trăn, tiếng của Trái Đất bỗng lại vang lên:
“Cho tui xem! Tui cũng muốn xem ảnh!”
Cảnh Kỳ Trăn ngạc nhiên: "Ủa? Không phải cậu là Trái Đất sao, sao lại không thấy?”
Trái Đất giận dữ: "Đây là khu vực bị xâm thực đó!”
Cảnh Kỳ Trăn: "Rồi, thì sao?”
Trái Đất: "Hai quả cầu đã chạm vào nhau! Cái quả cầu ngu ngốc kia đã cấn vào tui! Không gian của tui bị xâm thực rồi, hai không gian chồng lên nhau, hiểu không? Cho nên tui cũng không nhìn thấy gì hết! Nếu ở ngoài khu xâm thực thì tui thấy rõ rồi!”
Cảnh Kỳ Trăn: "… chắc tôi hiểu sơ sơ.”
Trái Đất mạnh miệng ra lệnh: "Tui đang chat riêng với cậu đó! Cậu đi xem ảnh đi! Hình như tui có thể nhìn ké được một chút từ tầm nhìn của cậu!”
Cảnh Kỳ Trăn không rời khỏi vị trí, chỉ lấy điện thoại ra, quay sang hai người trẻ: "Có thể gửi ảnh cho tôi không?”
Cậu bạn trai trả lời: "Được, nhưng chỗ này không có Wifi cũng chẳng có sóng, chỉ có thể dùng Bluetooth thôi. Điện thoại của cậu là loại gì?”
Cô gái xen vào: "Ảnh hơi nhiều, Bluetooth truyền chậm lắm. Tôi sẽ gửi mấy tấm ảnh anh kia vừa chỉ cho cậu trước nhé.”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu: "Được.”
Cậu vừa bật Bluetooth vừa chợt nghĩ tới điều gì, bèn nói lớn: "À phải rồi, mọi người cũng bật Bluetooth lên hết nhé! Siêu thị này vẫn còn điện, không cần lo pin. Dù là để đo khoảng cách, hay lỡ như sau này mọi người bị tách ra, ít ra cũng có thể dò được thiết bị lân cận.”
Anh đại dây chuyền vàng – từ đầu đến giờ ít nói – bèn nhắc thêm: "Vậy mọi người nhớ đặt tên Bluetooth luôn. Tốt nhất lấy biệt danh nào gắn với đặc điểm dễ nhận ra của mình.”
Nghe đến đây, trong đầu Cảnh Kỳ Trăn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Trái Đất phấn khởi: "Đặt biệt danh? Cái này tui rành nè! Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, mấy ông trùm xã hội đen hay dùng mấy cái đó!”
Cảnh Kỳ Trăn: "Cậu xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi… đó gọi là ‘biệt hiệu giang hồ’…”
Trong ấn tượng của Cảnh Kỳ Trăn, những người có thói quen dùng từ “mật danh” như vậy thường là dân trong ngành - hoặc là cảnh sát, hoặc quân đội. Cậu không kìm được lại liếc nhìn ông anh đeo dây chuyền vàng. Tuy nhìn qua rất có khí thế xã hội đen, nhưng sau quãng thời gian ngắn tiếp xúc, cậu lại thấy người này không giống như tưởng tượng - trầm lặng ít lời, thậm chí đáng tin hơn nhiều so với vẻ ngoài dữ dằn.
Trong giao diện Bluetooth, Cảnh Kỳ Trăn đổi tên thiết bị của mình thành “Sinh viên Tiểu Cảnh”.
Cặp đôi vừa gửi ảnh cho cậu cũng lập tức đổi tên: một người là “Mình yêu Mạn Mạn”, người kia “Mạn Mạn là mình”.
Cảnh Kỳ Trăn: “…”
Lúc này còn tranh thủ nhét cẩu lương vào mặt người ta, hơi quá đáng rồi đó?
Chẳng bao lâu sau, những người khác cũng lần lượt lấy điện thoại ra đổi tên Bluetooth.
Bà cụ chuyên ngành sinh vật học tuy biết dùng smartphone, nhưng hiển nhiên không rành các chức năng rối rắm bên trong. Bà quay sang nói với cô thu ngân: "Cô gái, giúp bà đổi tên chút được không?”
Cô thu ngân gật đầu: "Dạ được ạ, bà muốn đặt tên gì ạ?”
Bà cụ thẳng thắn: "Ghi là ‘Bà bà’ đi!”
Chốc lát sau, nhìn danh sách thiết bị Bluetooth xung quanh hiện ra đầy những cái tên đậm chất cá nhân, Cảnh Kỳ Trăn không khỏi âm thầm tán thưởng đề xuất của ông anh dây chuyền vàng.
Trái Đất đọc thành tiếng, giọng đầy tò mò: "Dây chuyền vàng, Lao động cần cù Lão Tiêu, Người nước ngoài, Thu ngân Quế Quyên, Bà bà, Mình yêu Mạn Mạn, Mạn Mạn là mình, và cậu - Sinh viên Tiểu Cảnh… Đúng là nhìn cái là nhận ra ngay luôn!”
Trong lúc đó, ảnh chụp từ Mạn Mạn gửi qua Bluetooth cũng đã tải xong.
Cảnh Kỳ Trăn mở ảnh ra, phóng to lên, chăm chú quan sát một hồi, rồi trò chuyện với Trái Đất trong đầu: "Trông giống như một vết nứt không gian?”
Trái Đất: "Có thể lắm! Cái quả bóng ngu kia đang áp sát tui mà. Không gian của tui và nó chồng lên nhau, không biết đã nứt thành bao nhiêu mảnh. Khu vực bị xâm thực này có thể sẽ xuất hiện hiện tượng không gian sụp đổ.”
Cảnh Kỳ Trăn nói: "Nghĩa là bất cứ thứ gì bước vào khu vực đó đều có thể bị các khe hở không gian cắt vụn thành tro bụi. Còn phần thịt heo bị ‘biến mất’ có lẽ đã rơi vào các lớp không gian khác nhau.”
Trái Đất: "Nghe hợp lý ghê!”
Cảnh Kỳ Trăn trầm ngâm giây lát, đổi cây chày cán bột trong tay thành một cây chổi lau nhà dài hơn, rồi bước đến cửa: "Tôi có một giả thuyết, cần kiểm tra thử.”
Anh dây chuyền vàng lập tức phối hợp: "Lần này để tôi mở cửa.”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu.
Cặp đôi kia giờ đã quen tay, lại giơ điện thoại lên chuẩn bị ghi hình.
Chốc lát sau, Cảnh Kỳ Trăn cẩn thận đưa đầu cây chổi ra ngoài một chút.
Khi còn cách cửa Siêu thị chưa tới nửa mét, phần đầu chổi lập tức nứt ra và vỡ vụn.
Cảnh Kỳ Trăn nhanh chóng rút chổi về, đưa cho mọi người xem: "Cách cửa nửa mét có khả năng tồn tại khe nứt không gian. Bên trong tòa nhà vẫn nguyên vẹn, chắc là không sao. Nhưng tốt nhất đừng ra ngoài, gặp cửa sổ cũng phải thận trọng.”
Mọi người ai nấy đều nghiêm mặt gật đầu.
Anh dây chuyền vàng hít một hơi sâu, quay sang cô thu ngân nói: "Cô là Quế Quyên phải không? Vậy đi tìm chỗ nghỉ một lát được không?”
Quế Quyên gật đầu: "Phòng nghỉ và phòng lãnh đạo đều ở tầng hai, theo tôi.”
Dù nói vậy, nhưng vì lo lắng an toàn, anh dây chuyền vàng chỉ nhờ cô chỉ đường, còn mình vẫn đi đầu tiên.
Thế nhưng, khi vừa bước lên cầu thang thoát hiểm, đến đầu hành lang tầng hai, tất cả đều đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
Khác với tầng một chỉ mang vẻ cũ kỹ hoang phế do thời gian, tầng hai không chỉ phủ bụi, mà trên tường, tay nắm cửa, cả cánh cửa… đều chi chít những dấu tay máu.
Đáng sợ nhất là - có vết đã khô, hóa đen như vết rỉ sắt, có vết lại đỏ tươi như vừa mới in lên, còn chưa kịp bị không khí oxy hóa.
Giọng cô thu ngân run rẩy, chỉ tay về phía cánh cửa đầy dấu máu: "Chính... chính là phòng của lãnh đạo bọn tôi…”
Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Mãi đến khi anh dây chuyền vàng cất tiếng, giọng ngắn gọn nhưng chắc nịch: "Lại gần xem thử. Mọi người cẩn thận.”
Bà cụ đeo kính lão, cẩn thận quan sát, rồi khẳng định: "Đây là dấu tay người. Không phải của con quái ban nãy - bàn chân nó có màng, để lại dấu khác hẳn.”
Nhưng chính bởi vì là tay người, nên chân tướng đằng sau lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.
Ánh mắt Cảnh Kỳ Trăn cũng dừng trên mớ dấu tay loang lổ kia. Có mới có cũ, nhưng hầu hết đều chồng chéo quanh một vị trí nhất định.
Dù bị máu che lấp không dễ phân biệt, nhưng ở viền ngoài một vài dấu vết, vẫn có thể thấy rõ chúng gần như cùng hướng. Còn lại các vị trí khác trên tường và cửa thì trống trơn, chẳng ai từng đặt tay vào.
Cảnh Kỳ Trăn suy nghĩ chốc lát, rồi bất chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Cậu còn giơ tay lên, mô phỏng lại động tác nắm lấy tay nắm cửa, làm động tác mở rồi đóng cửa: "Mấy dấu tay này… nhìn cứ như là có người cứ ra vào mãi, mỗi lần mở cửa lại để lại một lớp máu mới vậy.”
Nói xong, Cảnh Kỳ Trăn lại chỉ vào những dấu tay dính máu trên tường: “Ở đây, rõ ràng là vết để lại khi bật tắt công tắc đèn.”
Anh trai dây chuyền vàng sững người.
Người nước ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu nhai kẹo cao su, cũng gật đầu: “Tôi cũng thấy giống thật.”
Cô gái Mạn Mạn trong cặp đôi kia liền giơ tay ra làm động tác so sánh: “Nhìn kích thước bàn tay thì có vẻ là tay phụ nữ, tay tôi và người kia chắc tương đương nhau, có lẽ đối phương cũng cao ngang tầm tôi?”
Nghe đến đây, sắc mặt cô thu ngân tên Quế Quyên càng lúc càng tái nhợt: “Lãnh đạo lớn của bọn tôi… đúng là nữ, cũng cao cỡ cô Mạn Mạn… Bình thường chị ấy thật sự có thói quen đóng cửa, tắt đèn, rồi cả khoá vòi nước trong nhà vệ sinh nữa…”
Cảnh Kỳ Trăn: “……”
Một người phụ nữ, tay đầy máu mà vẫn kiên trì mỗi ngày đóng cửa, tắt đèn, khoá vòi nước - rốt cuộc là kiểu tồn tại gì vậy chứ!?