Edit & Beta: YACchan
Ngay sau tiếng hét thốt ra, Cảnh Kỳ Trăn và anh chàng đeo dây chuyền vàng không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Trong mắt người kia còn loé lên vẻ bất ngờ, như thể hơi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Cảnh Kỳ Trăn.
Người đàn ông trong cặp đôi trẻ bị giật mình, tay đang định với lấy tay nắm cửa cũng khựng lại: “Ơ? Gì vậy …?”
Cô gái trẻ kéo tay bạn trai mình, cắt ngang lời lẩm bẩm của anh ta, rồi cả hai dứt khoát tránh xa khỏi cửa. Sau đó, cô ngoái đầu lại, giọng rất lịch sự: “Có chuyện gì bất thường ở đây à?”
“Cậu nói trước đi.” – Anh chàng dây chuyền vàng nhìn Cảnh Kỳ Trăn, thái độ lại bất ngờ khá nhã nhặn.
“Tôi vừa rồi hình như thấy trong màn sương có một cái bóng đen hình người, nhưng tay chân với đầu nó thì không giống người bình thường.” – Cảnh Kỳ Trăn nói thẳng, “Tôi nghi trong sương có thứ nguy hiểm khác.”
Thật ra, chỉ riêng chuyện cái bóng lạ ấy xuất hiện đã khiến cậu thấy rất kỳ quặc. Sương ngoài kia dày đặc đến mức không nhìn thấy cả bậc thềm trước Siêu thị, vậy mà sao ở xa như thế lại thấy rõ cái bóng đen?
Cứ như là, thứ đó ép cả lớp sương xung quanh nó ra mà chui vào được tầm mắt vậy.
“Tôi thì khi nãy không để ý cái đó…” – Anh chàng dây chuyền vàng cau mày, cảm giác lo lắng lại tăng thêm mấy phần.
Anh ta tiến lên vài bước, chỉ tay về ổ khoá dây treo trên tay nắm cửa Siêu thị: “Tôi thì phát hiện ổ khoá này có gì đó không ổn.”
Chiếc ổ khoá xích đã bị tháo ra hoàn toàn, nhưng nhìn kỹ mới thấy không phải do ai đó mở khoá rồi tiện tay treo lại. Ở phần gần lỗ khoá có dấu vết rất rõ ràng bị vật sắc và cứng bẻ gãy thô bạo.
Bà lão vẫn ôm chặt hai xiên kẹo hồ lô cũng lững thững bước tới. Bà đưa tay mò trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc kính lão gọng vàng mảnh, đeo lên, nheo mắt quan sát kỹ một hồi rồi khẳng định: “Vết này giống dấu răng người.”
Anh chàng tóc vàng nói tiếng Tứ Xuyên cũng chen tới: “Thật sự là răng người cắn ra á? Tôi còn tưởng là mấy tay trộm xe điện dùng kìm thuỷ lực để cạy khóa cơ.”
Cô thu ngân, cặp tình nhân và người đàn ông trung niên liếc sang anh ta với ánh mắt khó diễn tả – sao hắn lại biết cả chuyện đó?
Ngay cả Cảnh Kỳ Trăn cũng không kìm được mà nhìn thêm anh ta một cái.
Có điều, anh chàng nước ngoài kia chẳng mảy may nhận ra ánh nhìn kỳ quặc của mọi người, trái lại còn cười toe toét, khoe ra tám cái răng trắng bóng.
Cảnh Kỳ Trăn âm thầm nghĩ bụng: Tên này đúng là lạc quan ghê. Trong tình cảnh rợn tóc gáy thế này mà còn cười nổi, mà nụ cười lại còn thành thật mới hay chứ…
Trái Đất trong đầu cậu bất chợt chêm vào: “Không ít người nước ngoài tính cách khá bộc trực.”
Cảnh Kỳ Trăn đáp theo phản xạ, giờ cũng dần quen với giọng nói trong đầu: “Ý cậu là họ có tư duy một chiều?”
Trái Đất “hừ” nhẹ hai tiếng: “Tui nghi là cậu đang móc méo người ta… Dù sao thì cũng là loài người như nhau, tui chẳng phân biệt đâu nha!”
Lời phân tích của bà cụ ở bên cạnh lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của Cảnh Kỳ Trăn.
Bà lão điềm đạm nói: “Lớp men trên răng người rất cứng, nhưng độ bền tổng thể của răng thì không bằng lớp men đó. Nếu cắn thứ gì quá cứng, kể cả khi lớp men còn nguyên thì răng cũng dễ gãy.”
Anh chàng dây chuyền vàng hỏi: “Tức là… tuy dấu răng giống người, nhưng không thể là do răng người tạo ra?”
Cô thu ngân hơi hoảng: “Vậy là… quái vật hình người?”
Cảnh Kỳ Trăn nói: “Cũng có thể là sinh vật có răng hình dạng giống người thôi. Hoặc nếu nghĩ theo hướng khoa học thì… có khi ai đó chế ra cái kìm có hình răng người.”
Anh chàng dây chuyền vàng và cô thu ngân cùng ngớ ra một lúc – câu trả lời đó lại chẳng khiến người ta thấy yên tâm hơn một tẹo…
Bà cụ gật đầu: “Đặc điểm sinh học của sinh vật luôn phản ánh cách chúng sinh tồn. Con người do sử dụng công cụ nên lực cắn yếu đi theo thời gian. Nếu là sinh vật xa lạ có hình dạng răng giống người mà lực cắn vẫn mạnh thì không hợp lý. Xét theo logic đó, tôi thiên về giả thiết của cậu hơn.”
Bà vừa nói vừa khẽ gật đầu với Cảnh Kỳ Trăn.
Cậu đáp lễ: “Cảm ơn bà… Nhưng nếu thật sự có người làm ra cái kìm răng người thì cũng đỉnh ghê.”
Trái Đất không nhịn được phải chọc: “Cái gì cũng bị cậu nói ngược xuôi cho được!”
Cảnh Kỳ Trăn không buồn phản ứng lại với cái “quả cầu” đó nữa.
Anh chàng nước ngoài nghe đến đoạn này liền nhún vai, giơ tay làm động tác đấm bốc, để lộ cơ bắp rắn chắc trên cánh tay: “Mấy kẻ đầu óc có vấn đề ấy mà chọc giận thì còn khó đối phó hơn cả quái vật đấy.”
Cảnh Kỳ Trăn cũng đồng tình với nhận định đó. Dù nhìn từ góc độ nào, cả anh đại dây chuyền vàng lẫn ông người nước ngoài giọng nồng mùi lẩu cay kia đều là những kẻ từng trải, chắc chắn có không ít kinh nghiệm choảng nhau với người khác.
Người đàn ông trung niên trán đầy mồ hôi lại lau mặt lần nữa, cười khổ: "Vậy thì bên ngoài tòa nhà này rất có thể có những nguy hiểm chưa rõ là gì, còn trong Siêu thị cũng chẳng biết có ẩn giấu bao nhiêu con quái vật. Tình hình của chúng ta có vẻ… không được khả quan lắm. Vậy giờ nên làm gì tiếp theo?”
Cặp đôi trẻ đưa mắt nhìn nhau, sau khi cô gái thúc cùi chỏ mấy cái, chàng trai trẻ rốt cuộc cũng cố gắng lên tiếng: "Tôi với Mạn Mạn từng đọc khá nhiều tiểu thuyết và manga, cũng có mấy tình huống tương tự. Tình tiết kinh điển nhất là một nhóm người đột nhiên bị dịch chuyển đến những bối cảnh đầy yếu tố ma quái, rùng rợn. Họ phải nhận nhiệm vụ từ một hệ thống nào đó tự dưng xuất hiện rồi cố gắng sinh tồn.”
Những người còn lại – vốn không rành về thể loại vô hạn lưu như cặp đôi kia – chỉ biết nhìn nhau: “……”
Cảnh Kỳ Trăn thì lại từng xem không ít phim kinh dị, nhưng thể loại mà cặp đôi nhắc đến thì đúng là chưa từng tiếp xúc. Dù vậy, nghe đến đây, tâm trí cậu gần như không thể không hướng về cái giọng nói lúc nãy tự nhận mình là “Trái Đất”.
“Cậu định làm gì tui?” – Trái Đất lập tức cảnh giác, vừa dè chừng vừa nghiêm túc nói với Cảnh Kỳ Trăn: "Tui không phải hệ thống gì đâu nhé! Đừng hòng coi tui là ‘chủ thần’ phát nhiệm vụ hay đổi điểm thưởng để lấy mấy cái đạo cụ vớ vẩn!”
Cảnh Kỳ Trăn: “…Ủa, cậu biết nhiều dữ vậy? Ý tôi là, mấy cái đó mới là điều cậu để tâm à?”
Thở dài một hơi, Cảnh Kỳ Trăn tiếp tục hỏi: "Vậy chẳng phải ban nãy cậu đã rất tự nhiên phân nhiệm vụ cho tụi tôi sao?”
Trái Đất: “……” Không thì làm sao được nữa? Tui cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ! Tui chỉ là một quả cầu yếu đuối, đáng thương, lại đang bị xâm lấn một cách vô tội mà thôi!
Chốc lát sau, Trái Đất lại đổi giọng cứng rắn: "Bảo vệ Trái Đất cũng là bảo vệ chính các người! Tui mà bị xâm lấn thì loài người các người sống yên được chắc? Đây là chuyện Liên Hiệp Quốc các người công nhận đàng hoàng rồi đó, đừng hòng chối nhé, hừ!”
Cảnh Kỳ Trăn không nhịn được phải tự vấn: Mình bị căng thẳng đến rớt IQ rồi sao? Đi đôi co với một… quả cầu làm gì không biết!
Anh đại dây chuyền vàng quan sát tình hình xung quanh, chủ động lên tiếng: "Trước hết, tụi mình nên kiếm cái gì đó vứt thử ra ngoài xem có dụ được con sinh vật nào ra không. Rồi phải tìm một chỗ an toàn trong tòa nhà này để nghỉ tạm. Trong Siêu thị thì không ổn đâu, nhiều kệ hàng quá, khuất tầm nhìn, dễ gặp chuyện bất trắc. May mà đây là Siêu thị, ít ra lương thực trước mắt vẫn còn đủ dùng.”
Anh ta suy tính cũng khá chu đáo, nên mọi người đều gật đầu đồng tình.
Cô gái thu ngân – nhân viên ở đây – lập tức lên tiếng: "Trong Siêu thị có phòng nghỉ của tụi tôi và cả văn phòng của lãnh đạo nữa, nhưng tôi không biết nên đến chỗ nào thì ổn hơn.”
Anh đại gật đầu: “Lát nữa cùng đi xem.”
Đúng lúc đó, Cảnh Kỳ Trăn như sực nhớ ra gì đó, bước đến gần ổ cắm sát tường rồi hỏi cô gái thu ngân: "Ổ điện này bình thường có điện không?”
Cô gái gật đầu: “Có.”
Nghe vậy, Cảnh Kỳ Trăn liền lấy dây sạc từ ba lô ra cắm vào, nhìn chằm chằm vào đèn báo đỏ trên cục sạc, lại chìm vào trầm tư.
Mọi người quanh đó cũng khá ngạc nhiên: "Ở đây… còn có điện hả?”
Bà cụ khẽ nói: “Ống nước chắc cũng còn nước máy.” Không thì lũ quái vật kia khó mà tồn tại nổi.
Chàng trai trong cặp đôi thì lẩm bẩm: "Lần đầu tiên thấy cái tình huống bị kẹt trong Siêu thị kỳ quái mà vẫn còn điện với nước.”
Cô gái bên cạnh cũng tiếp lời: "Hồi nãy bọn tôi đứng ngay khu kệ hàng thực phẩm trong Siêu thị, mà mấy kệ đó nhìn qua không thấy dấu hiệu bị lục tung gì hết.”
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều sinh cùng một thắc mắc: mấy con quái vật đó nếu cần sống sót, thì tại sao lại không đụng vào bất tuỳ thứ gì trong Siêu thị? Dù không nhận ra thực phẩm được đóng gói kỹ càng, thì ít nhất, ở quầy thịt tươi vẫn còn khá nhiều thịt heo đã khô queo biến chất rồi kia mà!
Thế là cả nhóm Cảnh Kỳ Trăn lại vũ trang đầy đủ tiến vào Siêu thị, mang đống thịt heo khô không thể ăn được ấy quay lại.
Anh đại dây chuyền vàng ra hiệu cho mọi người tránh xa một chút, định một mình mang số thịt đó ra cửa Siêu thị.
Cảnh Kỳ Trăn chủ động lên tiếng: "Để tôi phụ mở cửa nhé, như vậy tốc độ ném cũng sẽ nhanh hơn.”
Nói đoạn, cậu giơ cây chày cán bột mới nhặt khi nãy ra, tỏ ý mình không định dùng tay không.
Anh Tây nhìn hai người họ một lúc, rồi cũng hăng hái bước tới, vớ lấy cán chổi làm vũ khí sẵn sàng yểm trợ.
Anh đại không từ chối nữa.
Cô gái trong cặp đôi trẻ nhẹ nhàng huých tay bạn trai, ra hiệu.
Cậu bạn trai ngớ người.
Cô liếc cậu một cái, rồi dứt khoát mở camera điện thoại: "Chúng ta quay lại quá trình từ hai góc độ khác nhau.”
“À à, hiểu rồi, hiểu rồi!” – cậu bạn trai gật lấy gật để.
Chờ đôi trẻ giơ sẵn điện thoại lên, Cảnh Kỳ Trăn dùng chày cán bột chống cửa lên, ra hiệu cho anh đại sẵn sàng.
Anh đại gật đầu, chờ khoảnh khắc Cảnh Kỳ Trăn hé cửa liền nhanh tay ném đống thịt heo khô ra ngoài.
Gần như ngay lập tức, Cảnh Kỳ Trăn xoay cổ tay, dùng chày chặn thẳng vào chốt cửa, đè xuống rồi đóng sập lại.
***
Ngay khoảnh khắc miếng thịt heo khô bay ra và chạm vào màn sương đặc quánh bên ngoài, nó lập tức như rơi vào một chiếc máy xay vô hình, không một tiếng động – trong chớp mắt đã bị nghiền nát thành muôn mảnh vụn.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Giữa im lặng tuyệt đối, bà cụ đẩy gọng kính lão, nheo mắt nhìn phần thịt nát vương trên mặt đất: "Ước chừng số thịt bị xé nát đó chắc mất khoảng năm, sáu cân rồi.”
Anh đại trầm giọng: “Ừm.”
Cô gái thu ngân tròn mắt thán phục: "Bà giỏi quá, cháu băm nhân bánh bao hoài mà chưa lần nào canh đúng tỷ lệ bột với nhân cả…”
Anh Tây, ông chú trung niên, và cặp đôi trẻ: “……”
Lúc này mà còn bình tĩnh thảo luận về trọng lượng thịt và nhân bánh, hai bà cháu này đúng là đỉnh thật!
Ngay sau đó, từ tầng trên của Siêu thị bỗng vọng xuống một tiếng gào thét ghê rợn – sắc nhọn, đầy lực xuyên thấu: "GÀO AAAAAAaaa - - ”
Trái Đất cũng giật mình: “Vãi!?”
Cảnh Kỳ Trăn: “……”
Mới ném miếng thịt khô biến chất thôi mà đã đụng nhầm cái công tắc quỷ quái gì rồi!?