Edit & Beta: YACchan
Cả nhóm đều thuộc dạng hành động nhanh gọn. Vừa thống nhất ý kiến xong, bà lão liền lấy ngay một chiếc túi ni lông đựng thực phẩm, cẩn thận cạo lớp máu còn vương lại trên cây rìu lớn, sau đó gói kỹ rồi bịt kín miệng túi, cuối cùng nhét vào hộp kính lão của mình.
Anh chàng ngoại quốc thử nhấc cây rìu đẫm máu ấy lên, nhưng dù đã cố gắng dùng sức, cuối cùng vẫn đành phải lắc đầu bỏ cuộc vì quá nặng.
Anh đại dây chuyền vàng không khỏi cau mày: “Cây rìu này nặng quá.”
Dù sao thì cơ bắp trên tay của anh chàng ngoại quốc ai cũng nhìn thấy rõ - đến anh ta còn khó nhọc như vậy, có thể tưởng tượng cây rìu đó cần sức mạnh đến mức nào.
Hồi tưởng lại cảnh đêm qua khi tên “bảo vệ” vung rìu đập cửa, ai nấy đều lạnh sống lưng vì sợ hãi.
Lão Tiêu không nhịn được lại toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, lẩm bẩm với Cảnh Kỳ Trăn: “Cũng may hôm qua cậu phản ứng nhanh.”
Cảnh Kỳ Trăn mỉm cười, rồi đề nghị: “Tôi đi Siêu thị lấy một chiếc xe đẩy nhé? Với trọng lượng của cái rìu này, bánh xe chắc chịu được.”
Cô thu ngân là người đầu tiên gật đầu: “Chắc không vấn đề gì đâu. Xe đẩy của Siêu thị bên tôi chịu được tối đa 200 ký. Lúc nhập hàng bên quầy gạo mì dầu ăn, tụi tôi cũng đẩy bằng xe này từ kho ra mà.”
Nhưng chưa kịp để Cảnh Kỳ Trăn hành động, Vân Song Hoa đã bước lên, một tay nắm lấy cán rìu, định nhấc lên luôn. Nghĩ đến cảnh tay người nước ngoài vất vả khi nãy, anh nhanh chóng đổi sang hai tay, hơi hơi nhấc cái rìu lên khỏi mặt đất... Nhìn bằng mắt thì có vẻ cũng hơi dùng sức một chút.
Anh Tây mắt trợn tròn: “!!!”
Dựa vào kích thước, mọi người chỉ đoán cái rìu rất nặng. Nhưng người từng thử sức – anh Tây – thì hiểu rõ hơn ai hết: Vân Song Hoa nhấc nổi cái này, đúng là lực tay kinh hoàng!
Anh dây chuyền vàng nghiêm túc hỏi: “Một mình cậu thật sự khiêng nổi à?”
Vân Song Hoa gật đầu: “Không sao đâu, đi thôi.”
Thấy vậy, những người còn lại cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức tiến về phía trong Siêu thị.
Cảnh Kỳ Trăn nghiêm túc đánh giá Vân Song Hoa một lượt, ánh mắt vừa hay chạm phải khuôn mặt giãn ra, nụ cười rạng rỡ kia, chợt nhớ tới lúc trước anh từng nói “năng lực chiến đấu của cô Lý Giang Lệ cũng bình thường thôi”. Lúc này, cậu đã có nhận thức hoàn toàn khác về thể lực của anh chàng này.
Vân Song Hoa vẫn hoàn toàn không tỏ vẻ gì là đang gắng sức. Cả nhóm cũng nhanh chóng rời khỏi phòng trực ban, tiến về phía trong Siêu thị.
Nhưng vừa đến gần, mùi máu tanh vẫn còn chưa tan hẳn đã phả thẳng vào mặt.
Cảnh Kỳ Trăn khẽ nhắc: “Xác con quái vật bị cô Lý xé nát đấy.”
Lão Tiêu lại không kiềm được, lau mồ hôi trán.
Trái Đất, vừa “offline” cả đêm, giờ lại chui ra lảm nhảm: “Cô Lý Giang Lệ này lúc trước còn tưởng rất dễ nói chuyện… À không, là một quý bà cơ mà, ai ngờ lại dữ dằn đến mức này!”
Cảnh Kỳ Trăn chỉ im lặng, không đáp.
Trái Đất: “À lố ô?”
Cảnh Kỳ Trăn chậm rãi nói: “Nếu cậu bị cắm sừng, kẻ cắm sừng còn định giết cậu, thì cậu cũng sẽ dữ dằn thành vậy thôi. Người bình thường đều sẽ vậy.”
Trái Đất buột miệng: “Ủa? Tui từng bị vậy mà! 455 triệu năm trước, thực vật cổ đại kiểu như rêu bắt đầu lên cạn, hút sạch carbon dioxide (CO₂) trong không khí, khiến khí hậu từ ấm áp chuyển sang kỷ băng hà luôn đó!”
Nói rồi, nó mới phản ứng kịp: “À à à, cậu đang nói đến ‘cắm sừng’ của loài người các cậu á hả, kiểu mọc đồng cỏ trên đầu ấy hả hahaha! Tui vừa rồi nghĩ lệch quá, cứ nhớ màu xanh lá đẹp mắt thôi!”
Cảnh Kỳ Trăn: “…” Tranh luận với một quả cầu tròn vo thì tôi còn biết nói gì?
Tới gần khu Siêu thị, anh dây chuyền vàng đã chủ động đi trước vài bước, đẩy lại chiếc xe đẩy mà lúc trước lão Tiêu mang đến: “Song Hoa, để cái rìu lên đây đi.”
Những chiếc xe đẩy khác trong Siêu thị đều đã phủ đầy bụi, lớp kim loại bên ngoài cũng gỉ sét trông thấy rõ dù bị bụi che phủ.
Chỉ có mỗi chiếc xe mà lão Tiêu đem tới còn sạch sẽ bóng loáng – nhưng đó là vì lúc trước bị Cảnh Kỳ Trăn úp xuống để nhốt quái vật, rồi bị nữ quỷ xé rách, nên dù bề mặt kim loại còn sáng, nhưng vẫn không tránh khỏi vết máu dính đầy và khung xe méo mó.
Vân Song Hoa làm theo, nhẹ nhàng đặt cái rìu lên xe đẩy, còn cố ý giữ lại chút sức để tránh ép nát xe vì quá nặng.
Lúc ban đầu, cả nhóm đều tránh đi những mảnh xác và vũng máu. Nhưng sau khi vào trong, Cảnh Kỳ Trăn chợt nghĩ ra điều gì đó, mở miệng: “À đúng rồi! Máu của con quái đó… có nên lấy mẫu mang về không? Dựa theo thái độ căm hận của cô Lý với nó, tôi nghĩ có khả năng…”
Mạn Mạn – một cô gái – lại là người nói thẳng nhất: “Cậu cũng nghi ngờ con quái đó chính là con ‘tiểu tam’ chứ gì?”
Cảnh Kỳ Trăn chớp mắt: “Ừ… chữ ‘cũng’ này dùng hay đấy.”
Bạn trai Mạn Mạn ngẩn ra một chút, “à” lên một tiếng, lập tức hiểu ngay.
Cảnh Kỳ Trăn chốt lại: “Chỉ là suy đoán thôi. Cô Lý cực kỳ ghét con quái đó, mà trong gia đình có vẻ từng có mâu thuẫn. Mặt khác, tên ‘bảo vệ’ rất sợ cô ấy, còn cô ấy thì chẳng buồn liếc mắt tới. Cảm giác như trong cái sơ đồ quan hệ này… vẫn thiếu một mắt xích.”
Vụ này, Mạn Mạn phản ứng cực nhanh, nói luôn: “Khỏi đoán nữa, chắc chồng cô Lý mất tích rồi. Haiz, đàn ông!”
Bạn trai Mạn Mạn nghe xong, khẽ nắm tay cô.
Cô ngước lên mỉm cười với bạn trai, ôm tay anh nũng nịu: “Em không nói anh nha.”
Bạn trai cười: “Anh biết mà!”
Cảnh Kỳ Trăn: “…” Hai người này cứ rảnh là phát ‘cẩu lương’ cho người ta chịu không nổi!!!
Trong lúc hai người còn nói chuyện, bà cụ đã nhờ cô thu ngân quen tay lấy giúp vài hộp nhựa đựng thực phẩm và găng tay cao su mới, rồi nói với mấy người trẻ: “Để bà đi lấy mẫu! Mang về xét nghiệm là biết tất cả.”
Lần này lấy đồ từ Siêu thị, bà cụ còn móc luôn tiền mặt trong túi áo ra, định lát nữa dán luôn vỏ hộp có mã vạch và giá lên quầy thu ngân để thanh toán.
Dù gì thì cũng đã coi như đạt được thỏa thuận với “người quản lý” Siêu thị là cô Lý rồi, nhưng thứ đáng trả tiền thì vẫn nên trả.
Anh dây chuyền vàng vẫn cầm cây chổi lau nhà đã gãy cán, nghiêm túc nói: “Để tôi đi cùng bà.”
Cảnh Kỳ Trăn cũng lắc nhẹ cây cán bột trong tay, bước theo: “Đúng, càng là lúc này càng phải cẩn thận.”
Lúc bà cụ cúi xuống lấy mẫu, Cảnh Kỳ Trăn và anh dây chuyền vàng liền canh gác bên cạnh, đặc biệt chú ý mấy chỗ như miệng thông gió trên trần – nơi từng có quái vật bất ngờ tấn công.
May mắn thay, từ lúc bà cụ lấy mẫu đến lúc xong xuôi, xung quanh vẫn yên ắng không một tiếng động. Trái lại, trong Siêu thị phía sau lưng họ, lại bắt đầu vang lên những âm thanh lạ…
Cảnh Kỳ Trăn lúc đầu không để ý, đến khi ba người họ quay lại thì mới sững người phát hiện – cả nhóm còn lại thế mà kéo một cái bàn thử đồ khuyến mãi tới, lau sạch bụi bặm, giờ còn nấu lẩu mini trên đó?!
Cảnh Kỳ Trăn: “...Tôi công nhận, mấy người giỏi thiệt! Nhưng mà… thực phẩm hết hạn rồi thì sao?”
Nếu cứ kẹt lại Siêu thị hoài, chẳng ai lo được chuyện đồ ăn có tươi mới không. Sống sót là quan trọng nhất. Nhưng theo lời nữ quỷ Lý Giang Lệ, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì có thể hôm nay họ sẽ quay lại thế giới thực. Nên Cảnh Kỳ Trăn vẫn tiện miệng hỏi một câu.
Mạn Mạn đưa tay chỉ bạn trai mình.
Bạn trai: “Cái nồi này, nước khoáng, đũa với gia vị là của Siêu thị, còn đồ ăn toàn bộ là trong túi lão Tiêu mang theo đó! Tôi nghĩ nước uống dù có hơi cũ nhưng đun sôi lên chắc ổn rồi!”
Lão Tiêu nhìn nồi lẩu mà cười khổ, khoát tay: “Tôi mỗi tuần đi Siêu thị một lần, lần này coi như không uổng công.”
Mạn Mạn còn thêm một câu: “Tiền và mã vạch tôi để lại quầy thu ngân rồi. Mọi người ăn đại đi, không biết chừng nào mới về được, phải giữ sức chứ!”
Cảnh Kỳ Trăn không nhịn được cười: “Hợp lý!”
Cậu chủ động mở đũa, thấy Vân Song Hoa đứng một bên nhìn nồi lẩu đầy háo hức mà hơi do dự, bèn nhét luôn đũa vào tay anh, gọi luôn mấy người còn lại: “Đúng lúc, ăn thử tay nghề nấu nướng của bạn trai Mạn Mạn xem sao!”
Bạn trai Mạn Mạn liền vỗ ngực: “Tôi nấu ăn ổn lắm nha, tin tôi đi!”
Mọi người liền vây quanh cái bàn nhỏ, anh dây chuyền vàng thì chủ động tách ra hai bước, ngắn gọn: “Mọi người ăn đi, tôi canh xung quanh!”
Cảnh Kỳ Trăn nhìn anh, không tranh giành gì, chỉ nhanh nhẹn gắp vài miếng củ sen với nấm, nhai vèo vèo rồi buông đũa lau tay: “Tôi ăn xong rồi!”
Ngay lúc ấy, từ khu lối ra Siêu thị lên tầng hai, đột nhiên vang lên một tiếng gào rú rợn người.
Mọi người lập tức giật mình, đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng động.
Anh Tây cầm đũa không vững, làm rơi luôn viên cá đang đưa lên miệng.
Qua kệ hàng, Cảnh Kỳ Trăn chỉ có thể lờ mờ thấy cảnh tượng bên ngoài…
Một con quái vật trông giống hệt con trước, nhưng cao lớn hơn một chút, đang chui ra từ ống thông gió, định chạm vào thi thể của con quái vật đầu tiên.
Nữ quỷ Lý Giang Lệ không biết đã xuất hiện từ bao giờ, lúc này đang đứng ngay sau lưng con quái kia. Dù đã là linh hồn, tay cô vẫn đầy vết rách toạc, đang nắm chặt một mảnh kính vỡ đẫm máu, đâm thẳng vào tim sau lưng nó...
Biến cố trước kia xảy ra đột ngột, lần này cũng vậy – khiến người ta không kịp trở tay.
Dù là Cảnh Kỳ Trăn hay Mạn Mạn, không ai kịp giơ điện thoại lên chụp cảnh nữ quỷ đâm xuyên tim con quái kia. Nhưng khoảnh khắc máu phun tung tóe ấy, ánh mắt cô nhìn sang, cùng thân ảnh trong suốt mờ dần như sắp biến mất – tất cả đều khắc sâu trong võng mạc của từng người.
Chỉ trong nháy mắt, họ đã hoàn toàn rời khỏi Siêu thị cũ kỹ kia, quay lại thế giới thực.
Cảnh Kỳ Trăn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là hàng rào phong tỏa kéo kín một vòng của cảnh sát.
Nhân viên cảnh sát gần đó lập tức hét toáng lên: “Các đội chú ý! Những người mất tích đã trở lại!”
“Rào rào” - hàng loạt nhân viên mặc đồ bảo hộ lập tức ùa đến.
Cảnh Kỳ Trăn: “…”
Mọi người: “…”
Trái Đất: “Woa! Đỉnh thật đó 0.0”
—
Editor có lời muốn nói:
Giải thích chút xíu về đoạn tiểu Cảnh bảo cắm sừng mà tiểu Cầu lại nói về chuyện rêu hút hết CO₂ gây kỷ băng hà.
- Trong raw, tác giả dùng từ 绿, nghĩa đen là màu xanh lá, nghĩa bóng là bị cắm sừng. Nếu mọi người đọc truyện Trung nhiều cũng hiểu bên đó bị cắm sừng = đội mũ xanh ó ≧❂◡❂≦
- Nên đoạn đó nôm na là tiểu Cảnh bảo cô Lý bị xanh (bị cắm sừng) còn bị người cắm sừng hại lại nên mới dữ dằn vậy, cậu không hiểu đâu. Còn tiểu Cầu thì hiểu theo nghĩa gốc nên mới bảo “Tui từng bị phủ ‘xanh’ rồi mà, còn cái đứa xanh kia hại cầu vào kỷ băng hà”.