Edit & Beta: YACchan
Cảnh Kỳ Trăn cầm lon nước tuyết lê trong tay, tìm một chiếc tủ sắt bên cạnh rồi ngồi xuống.
Nghe bạn trai của Mạn Mạn lẩm bẩm, lại nhớ đến chuyện Địa Cầu từng nói rằng vấn đề không chỉ có một quả cầu, cậu liền hỏi: “Này, anh từng nói đến game Silent Hill rồi, còn game nào tương tự nữa không? Giới thiệu vài cái đi?”
Mọi người: “……”
Chàng trai Tây kêu lên một tiếng rồi cười gượng: “Tôi biết các người có câu ‘chuẩn bị trước để khỏi bỡ ngỡ’… Nhưng giờ nói vậy nghe cứ thấy xui xẻo sao ấy, không hợp lúc lắm…”
Cảnh Kỳ Trăn lấy từ túi đồ của lão Tiêu một cây xúc xích ngô, vừa xé bao ăn vừa ung dung nói: “Bình thường không có việc gì thì chơi game giải trí cũng tốt, biết đâu sau này gặp lại tình huống tương tự thì còn có chuẩn bị chứ sao!”
Chàng trai Tây che mặt: “Thôi được rồi, cậu bạn thuyết phục được tôi rồi đấy.”
Nhắc đến game, bạn trai của Mạn Mạn có vẻ hứng khởi hẳn: “Ê, kiểu game này thì nhiều lắm, để tôi nghĩ xem, giới thiệu vài cái kinh điển cho các người!”
Mạn Mạn lại lên tiếng cắt lời bạn trai, nghiêm túc nói: “Chờ về được rồi, chúng ta lập hẳn một danh sách game chi tiết, thêm mấy bộ tiểu thuyết hoặc truyện tranh kinh dị liên quan để tham khảo luôn.”
Rõ ràng Mạn Mạn là người cẩn thận hơn. Nói xong, cô cười thoải mái: “À đúng rồi, mọi người trao đổi thông tin liên lạc đi! Chuyến này tuy nguy hiểm nhưng không mất mạng, cũng coi như là kết tình sinh tử rồi còn gì.”
Nhờ đề nghị của Mạn Mạn, mọi người rôm rả trao đổi số điện thoại.
Siêu thị này có nước có điện, nhưng có lẽ vì không gian bị chia cắt nên hoàn toàn không có sóng điện thoại. Vậy nên, cả nhóm đành dùng cách truyền thống: từng người lần lượt đọc tên và số điện thoại, để người khác ghi lại.
Chỉ có một ngoại lệ là Vân Song Hoa. Anh chớp mắt vô tội, cười bất đắc dĩ: “Số điện thoại của tôi bình thường toàn quét mã hoặc gọi trực tiếp cho người ta lưu, nên thật ra tôi không nhớ rõ số của mình…”
Cảnh Kỳ Trăn: “……”
Liếc nhìn Vân Song Hoa, Cảnh Kỳ Trăn lôi ra một cuốn sổ nhỏ và cây bút từ trong ba lô, xé nguyên một tờ giấy, rồi chép lại tất cả số điện thoại đã lưu vào máy, đưa cho anh ta.
Vân Song Hoa nhận lấy, liếc nhìn rồi nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Vì bên ngoài vẫn đang là đêm tối, không ai muốn mạo hiểm, nên dù nữ quỷ đã rời đi, không một ai đề xuất rời khỏi phòng trực nhỏ hẹp này.
Không cần bàn bạc, tất cả đã âm thầm quyết định: tạm thời nghỉ lại đây một đêm, chờ đến khi Siêu thị phát thông báo bắt đầu kinh doanh vào buổi sáng thì mới ra ngoài kiểm tra lại tình hình.
Lão Tiêu lẩm bẩm: “Không biết ở đây ngày đêm kéo dài bao lâu nữa…”
Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Cả nhóm đã từ Siêu thị A vào Siêu thị B vào ngày 22 tháng 2, nhưng thời gian trên điện thoại vẫn dừng lại ở mốc thời gian của thế giới thật, hoàn toàn không trùng khớp với thời gian đóng cửa ở Siêu thị B.
Nhưng cũng nhờ vậy, nếu thuận lợi quay về, họ có thể dựa vào sự chênh lệch này để suy đoán tương quan thời gian giữa khu vực bị ăn mòn và thế giới thực.
Nghĩ vậy, Cảnh Kỳ Trăn liền lên tinh thần, hỏi ngay: “Có ai nhớ lúc trước Siêu thị phát thông báo là mấy giờ không? Khi ấy phát thanh nói là 8 giờ 45 phút tối, còn trên điện thoại của mọi người là mấy giờ?”
Mọi người cùng cố gắng hồi tưởng, nhưng tất cả đều lắc đầu.
Lúc đó mọi người đều đang căng thẳng, cố giữ bình tĩnh và suy nghĩ biện pháp để giảm thiểu sai sót, nhưng dù vậy cũng khó mà chú ý hết mọi chi tiết.
Chỉ có lão Tiêu “à” lên một tiếng rồi nhanh chóng nói: “Tôi nhớ, lúc đó tôi có nhìn điện thoại một cái, là 17 giờ 12 phút.”
Giờ đây “bảo vệ” đã trọng thương ngất đi, nữ quỷ cũng đã rời khỏi sau khi thỏa thuận, lão Tiêu cuối cùng cũng thật sự bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh trên trán cũng vơi đi nhiều.
Cảnh Kỳ Trăn cúi đầu ghi lại thời gian “17:12” vào ghi chú trong điện thoại.
Mạn Mạn phản ứng nhanh, hỏi ngay: “Cậu định tính toán tỷ lệ thời gian giữa hai thế giới à?”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu: “Ừ. Còn nhớ khi nãy nữ quỷ… à, cô Lý từng nói, trong ký ức của cô ấy, vào ngày 22 tháng 2 ở Siêu thị B từng có người báo cảnh sát không?”
Gã anh trai đeo dây chuyền vàng bừng tỉnh: “Là vì vụ mất tích của chúng ta!”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu: “Đúng vậy. Tuy xung quanh có rất nhiều người xa lạ, du khách cũng có thể không chú ý đến người bên cạnh, nhưng trong nhóm chúng ta vẫn có trường hợp đặc biệt là chị Quế Quyên và Lão Tiêu đây!”
Ở Siêu thị đông đúc, cho dù có vài khách hàng đột nhiên biến mất, người bên cạnh cũng có thể chỉ nghĩ là mình nhìn nhầm hoặc không để ý. Nhưng…
Tuy nhiên, khác với những người khác, cô thu ngân đứng sau quầy lại là trường hợp đặc biệt - cô bỗng dưng biến mất, chắc chắn sẽ bị khách hàng đang chờ thanh toán ở quầy đó phát hiện. Đồng nghiệp và cấp trên của cô cũng sẽ nhận ra điều bất thường.
Tương tự như vậy, trường hợp của lão Tiêu cũng vậy. Hàng hóa đầy một xe, đang quét mã thanh toán được một nửa, mà cả người lẫn xe hàng lại đột ngột bốc hơi. Thu ngân ở quầy đó chắc chắn càng dễ nhận ra chuyện không ổn. Dù có tưởng mình đang nằm mơ đi nữa, thì hóa đơn nửa chừng vẫn còn rõ ràng trên máy quét, đủ chứng minh việc “bốc hơi” kia là thật.
Trong tình huống như thế, chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát. Cảnh sát chỉ cần kiểm tra camera giám sát trong Siêu thị là sẽ phát hiện ra - người mất tích đột ngột không chỉ có cô thu ngân và lão Tiêu.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cảnh Kỳ Trăn chống cằm, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ sau khi chúng ta trở về, chắc cũng phải cùng nhau đến đồn công an làm biên bản.”
Bà cụ mỉm cười: “Cũng phải thôi. Hơn nữa chuyện chúng ta gặp phải quá kỳ lạ, báo với bên công an một tiếng cũng không thừa.”
Cảnh Kỳ Trăn gật đầu: “Đúng vậy. Với lại nếu được cảnh sát đưa đi, khi chúng ta thuật lại mọi chuyện với cô Lý thì người ta cũng dễ tin hơn.”
Nghe đến đây, Mạn Mạn lập tức nảy ra một ý tưởng mạnh bạo hơn: “Vậy lúc đó, chúng ta nhờ cảnh sát báo cho cô Lý luôn, rồi cứ nói rõ hết ở đồn công an đi! Dù là việc xảy ra trong tương lai, thì suy cho cùng đây cũng là một vụ án liên quan đến mạng người!”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Cô thu ngân nhìn Mạn Mạn với ánh mắt đầy xúc động - cấp trên từng giúp đỡ cô, tất nhiên cô cũng hy vọng người đó bình an vô sự.
Thời gian chờ đợi vốn tưởng sẽ rất dài, nhờ mấy lời pha trò qua lại giữa mọi người mà cũng bớt phần căng thẳng, dễ chịu hơn.
Một lúc sau, bà cụ vốn không quen thức khuya khẽ ngáp một cái.
Lão Tiêu, đang ngồi bên giường đơn, lập tức đứng dậy đề nghị: “Hay là cụ nằm xuống nghỉ tạm một chút đi?”
Cảnh Kỳ Trăn cũng góp lời: “Mọi người khác cũng vậy nhé, ai mệt thì dựa vào tường chợp mắt một lát, miễn là đừng ngủ hết cả lượt là được.”
Bạn trai của Mạn Mạn quay sang cô nàng: “Bảo bối, em tựa vào anh ngủ một chút nhé?”
Cảnh Kỳ Trăn: “…” Hai người này lại bắt đầu nhồi nhét cẩu lương nữa rồi!!!
Mạn Mạn thoải mái ngả người vào lòng bạn trai, nhưng không hề có ý định ngủ, vẫn tỉnh táo trò chuyện như thường: “Thức khuya chứ gì, chuyện nhỏ ấy mà!”
Bạn trai cô gật đầu: “Đúng thế!”
Là một lập trình viên tóc dày, tóc dày, tóc dày, chuyện thức đêm đúng là chuyện thường ngày ở huyện!
Mạn Mạn lại chủ động giải thích với mọi người, nửa đùa nửa thật: “Bọn tôi là cú đêm chính hiệu, bình thường để khỏi đột tử nên cũng chăm tập thể dục lắm. Giờ này mà bảo buồn ngủ thì đúng là khó lắm đó!”
Anh Tây nói: “Chơi xuyên đêm ở party quen rồi ha?”
Anh dây chuyền vàng vẫn đơn giản như mọi khi: “Không buồn ngủ.”
Vân Song Hoa chớp chớp mắt: “Tôi cũng không thấy buồn ngủ chút nào!”
Lão Tiêu, một nhân viên công sở trung niên mệt mỏi quanh năm, giờ này thật sự không trụ nổi: “…”
Quý Quyên, cô thu ngân sống khá đơn giản nên sinh hoạt cũng điều độ: “…”
Cảnh Kỳ Trăn nhìn về phía hai người đó, mỉm cười đề nghị: “Quý Quyên với bà bà nằm tạm trên giường nghỉ một lát đi! Còn Lão Tiêu, đành chịu khó ngả đầu lên bàn chợp mắt nhé?”
Bà cụ đúng là đã hơi kiệt sức, gật đầu đồng ý, gọi Quý Quyên lại gần rồi chân thành cảm ơn: “Cảm ơn mọi người đã vất vả vì tôi.”
Hai người chen nhau nằm nghiêng trên chiếc giường đơn, sau một ngày mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Lão Tiêu cũng ngủ thiếp đi, ngồi trên ghế, đầu tựa tay, ngáy khe khẽ.
Những người còn thức không nói chuyện thêm, chỉ lặng lẽ nghịch điện thoại, tranh thủ sạc đầy pin cho từng cái một...
Đêm dần qua trong im lặng.
Khi bản nhạc mở cửa kèm tiếng rè rè đặc trưng vang lên từ Siêu thị, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Cảnh Kỳ Trăn lập tức lao ra cửa, qua khe hẹp, cậu trông thấy rõ ràng - hành lang ngoài phòng trực ban, tên “bảo vệ” kia đã biến mất. Không có lấy một vũng máu, chỉ còn lại chiếc rìu to đẫm máu nằm trên sàn, là bằng chứng cho thấy tất cả những gì xảy ra đêm qua đều là sự thật.
Anh đại dây chuyền vàng tiến lại đánh thức lão Tiêu.
Mạn Mạn cũng nhẹ nhàng lay bà cụ và Quý Quyên dậy.
Bạn trai Mạn Mạn tranh thủ trích xuất toàn bộ dữ liệu camera đêm qua trong phòng trực ban vào điện thoại, dù nhìn qua thì chẳng có gì thay đổi.
Cảnh Kỳ Trăn cầm điện thoại, mở cửa phòng, ghi lại cảnh tượng bên ngoài một cách trọn vẹn.
Anh Tây bước tới, cúi người chạm vào cây rìu dài gần một mét, bất ngờ kêu lên: “Ơ? Mọi người thử chạm vào cái này xem!”
Cảnh Kỳ Trăn tò mò chạm thử, vừa tiếp xúc với cây rìu, trong đầu anh lập tức hiện ra phần giới thiệu:
【Tên: Rìu lớn nhuốm máu】
【Loại: Vũ khí】
【Phẩm chất: Trắng】
【Cách dùng: Cầm nổi thì vung lên!】
【Giới hạn: Tấn công vật lý】
【Chú thích: Một chiếc rìu lớn bình thường, sức sát thương hoàn toàn dựa vào trọng lượng. Máu dính trên đó không khiến nó có thêm sức mạnh kỳ lạ, chỉ khiến nó trông đáng sợ hơn. Lưỡi rìu có thể mẻ, có thể mòn. Ngoài việc không dễ bị gió thổi bay ra thì chẳng có công dụng nào rõ rệt sất. So với nhà sưu tầm vũ khí, có lẽ bãi ve chai sẽ quý nó hơn.】
Anh Tây nhìn mọi người: “Thấy sao?”
Anh đại dây chuyền vàng hiếm khi chủ động, lên tiếng: “Mang về đi!”
Cảnh Kỳ Trăn cũng gật đầu: “Trên đó có vết máu, nếu cảnh sát xét nghiệm DNA rồi đối chiếu với nhân viên trong Siêu thị, sẽ biết được tên ‘bảo vệ’ kia thực sự là ai.”
Đã nhận lời giúp thì giúp cho trót - nhất là khi cô Lý, hồn ma kia, chẳng có chút thiện cảm gì với tên bảo vệ. Cảnh Kỳ Trăn có lý do để tin rằng hắn liên quan đến vụ án mạng ngày 19 tháng 3.
Mọi người: =口=!!! Nghe cũng có lý phết!
Những ai còn chần chừ lập tức dứt khoát - cây rìu máu này nhất định phải mang theo! Không thì cũng phải lấy được mẫu máu đem ra ngoài!