Edit & Beta: YACchan

Nói thật thì, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đám người trang bị tận răng từ bốn phương tám hướng bao vây lại - mà không chỉ là vũ khí đâu nhé, còn có cả đồ bảo hộ toàn thân, mặt nạ phòng độc các kiểu - cái cảm giác sốc này thật ra cũng chẳng thua kém lúc trước bất ngờ bị đưa vào cái Siêu thị cũ kỹ hoang vắng kia.

Nhìn thấy trận thế thế kia, anh chàng ngoại quốc hoảng hồn, lập tức giơ cả hai tay lên phối hợp hết sức ngoan ngoãn.

Cảnh Kỳ Trăn và anh đại dây chuyền vàng đồng loạt liếc nhìn anh ta một cái: “……” Anh bạn này đúng là kiểu quen tay hay việc thật đấy!

Trước khi quay về, lúc tán gẫu với nhau, Cảnh Kỳ Trăn cũng từng nói, rất có thể phía cảnh sát đã biết chuyện họ mất tích rồi. Nhưng không ngờ vừa trở lại đã thấy một đội hình như dàn trận thế này, thì quả thật ai cũng không đoán nổi.

Mạn Mạn nắm chặt tay bạn trai, đưa mắt nhìn quanh, rồi khẽ “hử” một tiếng.

Bạn trai cô cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt có chút lo lắng nhìn cô.

Lúc này, Cảnh Kỳ Trăn cũng đã để ý - Vân Song Hoa không có đứng cùng họ.

Vị trí hiện tại của bọn họ ở ngay gần khu thu ngân gần lối ra Siêu thị, vậy nên có thể nhìn thấy rất rõ: ngoài mấy người họ ra, trong Siêu thị hình như chỉ còn lại nhân viên cảnh sát, tuyệt nhiên không thấy khách vãng lai nào nữa.

Chỉ là nghĩ lại, từ đầu điểm rơi của Vân Song Hoa đã không giống họ, Cảnh Kỳ Trăn cũng không quá lo. Có lẽ anh ta đang ở tầng trên chăng? Dù sao nhìn tình hình, nhân viên cảnh sát hình như đã phong tỏa toàn bộ Siêu thị rồi. Nếu Vân Song Hoa cũng giống họ - đột ngột xuất hiện - thì chắc chắn cũng có một tổ khác đang phụ trách tìm kiếm anh ta.

Từ giữa nhóm nhân viên mặc đồ bảo hộ kín mít, một người có vẻ là tổ trưởng bước ra, tay cầm danh sách, bắt đầu điểm danh từng người.

“Phương Thanh Trác?”

Bà lão bước ra, “Tôi đây.”

“Mạn Mạn?”

Mạn Mạn tiến lên một bước, còn thuận tay vỗ nhẹ lên cánh tay bạn trai, đáp lời: “Ở đây.”

“Tiêu Nguyên Chính?”

“Ơi…” Trán lão Tiêu lại bắt đầu rịn mồ hôi lạnh rồi.

“Cảnh Kỳ Trăn?”

Cảnh Kỳ Trăn cũng bước ra đáp: “Có mặt.” - Khoảnh khắc ấy, cậu bỗng có cảm giác như đang ở giảng đường đại học bị giáo viên điểm danh.

“Tư Gia Dương?”

Bạn trai Mạn Mạn lập tức giơ tay, rồi lại lặng lẽ bước về đứng cạnh cô.

“Kim Quế Quyên?”

Cô thu ngân nhỏ vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa nãy khi nữ quỷ - cô Lý - tan biến. Đến khi bị gọi tên mới như sực tỉnh, lơ ngơ “a” một tiếng.

“Nghiêm Hồng?”

Anh đại dây chuyền vàng vẫn điềm đạm như cũ, chỉ khẽ đáp gọn: “Ừ.”

“Wilcox Johnson?”

Anh chàng ngoại quốc Wilcox lúc này vẫn còn đang ngoan ngoãn giơ tay. Bị điểm tên rồi thì lập tức gật đầu lia lịa, nhưng nhìn quanh thấy Cảnh Kỳ Trăn và mấy người khác không ai giơ tay như mình cả, liền ngập ngừng hỏi: “Tôi… tôi có thể hạ tay xuống chưa?”

Người mặc đồ bảo hộ phía sau mặt nạ phòng độc - không nhìn rõ mặt - hình như bật cười khe khẽ, rồi đáp: “Đương nhiên là được.”

Wilcox dứt khoát bỏ tay xuống, lại nhìn xung quanh trái phải, cố gắng làm bộ đồng điệu với những người xung quanh.

Nhân lúc điểm danh, Cảnh Kỳ Trăn im lặng một lát rồi lên tiếng trong đầu với Trái Đất: “Tôi hỏi cậu một chuyện.”

Trái Đất hợp tác “ừ” một tiếng: “Hỏi đi!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Trước hết, cậu chính là Trái Đất phải không - - ”

Trái Đất: “Tất nhiên, tui biết mình là ‘cầu’ mà 0.0”

Cảnh Kỳ Trăn: “Vậy thì, hoạt động của loài người hoặc các sinh vật khác trên khắp Trái Đất, cậu chắc cũng thấy được chứ!”

Trái Đất: “Về lý thuyết thì là vậy đó.”

Cảnh Kỳ Trăn: “Thực tế thì sao?”

Trái Đất: “Thực tế thì cũng vậy thôi! Có điều, chú ý của tui cũng có hạn mà con người các cậu thì nhỏ bé quá. Tui thường chỉ để ý đến những chuyện mình thấy hứng thú. Cũng như con người các cậu có mắt, nhưng đâu phải lúc nào cũng nhìn xem hôm nay mình mặc áo gì, trên vải có bao nhiêu vi khuẩn với vi sinh vật, đúng không?”

Cảnh Kỳ Trăn: “...Con người không nhìn thấy được vi khuẩn hay vi sinh vật.”

Trái Đất: “Ể? Nhưng tui thì thấy được đó! Vậy cậu định hỏi gì?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Vậy tôi hỏi, có phải cậu đã sớm biết khu thương mại kia đã bị phong tỏa, và rất nhiều cảnh sát đã vào vị trí rồi không?”

Trái Đất: “Biết chứ, tui biết mà!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Thật ra cậu có thể nhắc tôi trước một tiếng.”

Trái Đất ngơ ngác: “Ơ kìa, chẳng phải cậu cũng biết rồi sao?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Hả?”

Trái Đất lý lẽ hùng hồn: “Tui nghe thấy các cậu trong khu xâm thực bàn tán rồi mà! Nào là về báo cảnh sát, xét nghiệm DNA, còn phải báo tin cho nữ quỷ Lý nữa chứ! À mà quên, Lý tiểu thư ngoài khu xâm thực là con người chính tông.”

Cảnh Kỳ Trăn: “...Thôi được rồi! Lần này coi như cậu có lý.” - Cậu cũng đâu thể cãi lại một quả cầu.

Cùng lúc đó, chưa kịp để Cảnh Kỳ Trăn và nhóm người kia hỏi thêm, một nhân viên đã nhanh chóng tự giới thiệu: “Tôi là Đường Tùng, hiện đang phụ trách vụ mất tích kỳ lạ của tám người các vị trong Siêu thị.”

Nói đến đây, Đường Tùng liếc nhìn đồng hồ, rồi tiếp tục nói: “Hiện tại là 15 giờ 37 phút ngày 23 tháng 2, đúng 24 tiếng kể từ lúc các vị biến mất kỳ lạ trong Siêu thị. Vì trách nhiệm với các vị và mọi người, cũng như vì an toàn cộng đồng, hy vọng các vị phối hợp với công việc tiếp theo của chúng tôi.”

Cảnh Kỳ Trăn nhìn quanh mọi người, chủ động gật đầu đáp: “...Hiểu rồi, nên làm thôi.”

Dù họ đã đoán trước sẽ có cảnh sát, nhưng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy. Tuy nhiên, đột nhiên biến mất giữa nơi đông người thực sự không phải chuyện nhỏ, mọi chuyện phát triển thế này cũng có thể hiểu được...

Đường Tùng hơi bất ngờ trước thái độ hợp tác của nhóm người này, nhưng vì họ phối hợp tốt nên anh ta cũng trở nên hòa nhã hơn vài phần, tiếp tục giải thích: “Chúng tôi đã sắp xếp bệnh viện rồi, chút nữa các vị sẽ được kiểm tra sức khỏe. Trước khi có kết quả kiểm tra, sẽ cần tạm cách ly một thời gian. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì về sức khỏe thì sẽ được tự do hành động.”

Nhóm Cảnh Kỳ Trăn trước đó không nghĩ đến việc sẽ bị cách ly sau khi trở về, nhưng đặt mình vào tình huống thì cũng thấy hợp lý. Kinh nghiệm vừa rồi quá kỳ lạ, lo họ mang theo sinh vật hay virus kỳ quái về cũng chẳng phải chuyện lạ. Dù sao thì cũng đã về rồi, mấy chuyện khác giờ cũng chẳng đáng kể.

Ánh mắt của Đường Tùng rơi xuống chiếc xe đẩy Siêu thị duy nhất bên cạnh nhóm người - - trên đó còn đặt một cây rìu khổng lồ đầy máu. Không còn Vân Song Hoa giúp đỡ, xe đẩy trông như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào vì trọng lượng nặng nề.

Phương bà bà lên tiếng hỏi: “Các cậu có hộp niêm phong cấp phòng thí nghiệm không? Chúng tôi mang về vài mẫu vật đặc biệt.”

Đường Tùng đã cất bản danh sách vừa xem, nghe Phương bà bà nói vậy, vẻ mặt sau mặt nạ phòng độc lộ rõ vẻ kinh ngạc, liền đáp: “Bà là Giáo sư Phương chuyên ngành sinh vật học đúng không? Hôm qua khi liên lạc với gia đình bà, chồng bà đã nhắc chúng tôi chuẩn bị hộp niêm phong trước...”

Phương bà bà ra hiệu về phía cái xe đẩy Siêu thị rách rưới kia: “Đều là mẫu vật đặc biệt mang từ đó về. Xem ra các cậu cũng là người chuyên nghiệp, về bảo hộ thì không cần tôi nhắc nhở thêm.”

Đường Tùng gật đầu mỉm cười: “Vâng, bà cứ yên tâm.”

Cảnh Kỳ Trăn nhìn xung quanh, thấy ngoài Phương bà bà thì mọi người đều có vẻ mang tâm sự, bèn chủ động lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, trong thời gian cách ly, chúng tôi có thể liên lạc với người nhà hoặc gọi điện không?”

Đường Tùng tiếp tục gật đầu đáp: “Có thể.”

Dù hơi bất ngờ khi Đường Tùng không giấu diếm gì, sau khi nghe câu trả lời, Cảnh Kỳ Trăn thẳng thắn lấy điện thoại ra giơ lên, nói tiếp: “Thật ra ngoài mẫu vật mà Phương bà bà mang về, chúng tôi còn ghi lại được khá nhiều hình ảnh và video.”

Nói rồi, Cảnh Kỳ Trăn còn cười với cặp đôi Mạn Mạn và Tư Gia Dương - bởi vì chuyện ghi hình từ đầu là do Mạn Mạn khởi xướng.

Đường Tùng: “......”

Chỉ trong khoảnh khắc sửng sốt, Đường Tùng lập tức nói: “Vậy những thiết bị lưu trữ như điện thoại, chúng tôi sẽ tạm thu lại. Sau đó sẽ chuẩn bị điện thoại mới cho các vị, còn dữ liệu sẽ được sao chép nguyên vẹn.”

Sau cuộc trao đổi thân thiện và đầy ăn ý, Đường Tùng chỉ huy nhân viên đưa cả nhóm Cảnh Kỳ Trăn lên xe, đưa thẳng tới một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô.

Hiển nhiên là vì bệnh viện quá đông người, nên ngay từ đầu, nhóm của Đường Tùng đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị y tế ở khu nghỉ dưỡng - từ khám, chụp phim đến xét nghiệm máu, mọi thứ đều sẵn sàng.

Sau đó, Đường Tùng còn để lại thông tin liên lạc của mình, dặn nhóm người: có chuyện gì cứ gọi, anh ta đảm bảo sẽ mở máy 24/7.

Đợi khi Đường Tùng và nhóm nhân viên trang bị đầy đủ rời đi, cả nhóm ngồi lại trong phòng nghỉ của khu nghỉ dưỡng, vẫn còn ngơ ngác nhìn nhau.

Cảnh Kỳ Trăn chống cằm: “Tôi cứ nghĩ mãi, vì sao không thấy Vân Song Hoa.”

Nghiêm Hồng trầm giọng: “Cậu ấy từng bị ma nữ tưởng là trộm…” Anh vừa thay đồ xong, đã hoàn toàn không còn vẻ đại ca dây chuyền vàng, ngược lại trông rất chững chạc và đáng tin.

Câu nói ấy khiến ai nấy đều nặng nề trong lòng.

Nếu nói có gì khác biệt, thì họ và Vân Song Hoa khác nhau ở điểm đó. Họ chưa từng trực tiếp xung đột với ma nữ, còn Vân Song Hoa thì...

Cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giờ cả nhóm đều trở lại, chỉ thiếu một mình Vân Song Hoa, làm sao không khiến người ta lo lắng.

Một lúc lâu sau, thấy bầu không khí sa sút, Wilcox mở to đôi mắt xanh, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn: “Tôi cứ tưởng cách ly là sẽ bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không ngờ ở đây cơ sở vật chất tốt thật đấy.”

Phạm vi hoạt động của họ bị giới hạn trong khách sạn thuộc khu nghỉ dưỡng, bên ngoài có núi có nước, trong tòa nhà thì đầy đủ các tiện ích giải trí, dụng cụ thể thao, mạng ổn định, Wifi căng đét. Tuy không thể ra ngoài, nhưng ở trong môi trường dễ chịu như vậy thì cũng khó mà tự kỷ được.

Cảnh Kỳ Trăn cũng khẽ cười, cầm máy tính bảng mà Đường Tùng đưa, tra mạng thử một chút, không ngờ phát hiện - khi họ đột ngột biến mất trong Siêu thị, cùng thời điểm đó, ở nước ngoài cũng lan truyền những tin đồn tương tự.

Cảnh Kỳ Trăn lập tức nói trong đầu: “Cầu!!!”

Trái Đất: “Gì đấy?”

Cảnh Kỳ Trăn: “Khu xâm thực có bao nhiêu chỗ?”

Trái Đất bỗng nổi đóa: “Lão tử chẳng muốn có cái nào cả! Đám cầu ngu ngốc đó mau cút ra khỏi địa bàn của lão tử đi!”

Cảnh Kỳ Trăn: “...Cậu bình tĩnh chút.”

Nói tới đây, Cảnh Kỳ Trăn bỗng nhận ra: “Trước đây thỉnh thoảng cậu biến mất là vì đi xem các khu xâm thực khác?”

Trái Đất nức nở trách móc: “Sao loài người các cậu yếu quá vậy! Tại sao chỉ mỗi cậu nghe được tôi nói chuyện vậy huhu!”

Cảnh Kỳ Trăn: “Nói thật nhé, lúc chưa biết tôi nghe được, cậu hô hào tinh thần dữ lắm mà? Còn nói gì mà, ‘Vì để cứu lấy Trái Đất, các dũng sĩ đến từ Trái Đất ơi, hãy chiến đấu hết mình đi’ các kiểu nữa, chuẩn không?”

Trái Đất: “Cái con người này thật phiền quá T_T, biến đi cho tui nhờ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play