Edit & Beta: YACchan
Vừa dứt lời, không chỉ nữ quỷ mà cả đám người đang chăm chú coi video cũng sững sờ.
Mạn Mạn còn thì thầm với bạn trai: “Nói thế cũng đâu có sai.”
Cô thu ngân còn sáng mắt lên – nếu thật sự quay lại được, nhất định phải nhắc sếp một tiếng!
Chuyện đến quá bất ngờ, ngay cả cô cũng bị cuốn vào trạng thái bấp bênh, chỉ nghĩ đến sống còn, chẳng còn tâm trí đâu lo mấy chuyện khác.
Nếu là cuộc sống thường ngày, đột nhiên biết tin cấp trên – người từng giúp mình – bị sát hại, thì cú sốc và đau buồn chắc chắn không đơn giản như bây giờ.
Nữ quỷ lúc này đang cố chen mặt qua khe cửa như một sinh vật mềm oặt méo mó, cũng chững lại.
Nó đứng thẳng dậy, hai mắt trắng dã vì biến động cảm xúc mà càng lúc càng lồi, cứ như chỉ cần đảo mắt một cái là mắt sẽ bật khỏi hốc. Nó rõ ràng càng thêm rối loạn, bắt đầu đi đi lại lại ngoài hành lang, nhưng lần này lại không phát ra tiếng rú đáng sợ nào nữa. Cả vết máu trên váy cũng như có biến đổi.
Rất lâu sau, nó lại quay về đứng trước cửa. Nhưng lần này, nó không còn co quắp móc nghéo ở khe cửa như lúc trước, mà cố giữ tư thế “người bình thường” rồi hỏi, giọng khàn khàn lạnh lẽo: “Ngày 22 tháng 2?”
“Đúng, chính là ngày 22 tháng 2. Hai mươi sáu ngày trước. Bọn tôi đều đến từ Siêu thị ngày hôm đó, khi đó đang mua sắm bình thường.”
Đôi mắt trắng dã của nữ quỷ đảo một vòng, như đang chìm vào suy nghĩ. Một lúc sau, nó lẩm bẩm: “Tôi nhớ hôm đó Siêu thị có chút rối loạn, sau đó hình như có ai gọi cảnh sát. Nhưng không có đánh nhau hay ai bị thương cả.”
Nghe vậy, mắt Cảnh Kỳ Trăn sáng rực lên, dứt khoát: “Chúng tôi cần quay lại Siêu thị ngày 22. Hay là... chúng ta đặt một cái ám hiệu đi. Chị nghĩ ra một câu nói mà chị chắc chắn sẽ tin tưởng. Nếu chúng tôi quay lại, sẽ dùng nó để tìm chị, được chứ?”
Qua khe cửa nhỏ, nữ quỷ nhìn chăm chăm Cảnh Kỳ Trăn, dường như đang cân nhắc, không nói gì.
Cảnh Kỳ Trăn cũng không thúc ép, chỉ lặng lẽ đứng chờ.
Rồi, nữ quỷ bỗng xoay người, lặng lẽ rời đi khỏi hành lang.
Cảnh Kỳ Trăn hơi sửng sốt – đây là kết cục ngoài dự liệu.
Mấy người đang căng mắt xem video cũng đồng loạt bật dậy khỏi giường, ghế và tủ sắt.
Màn hình điện thoại thì nhỏ, sợ bỏ sót chi tiết quan trọng, ai cũng không dám tua nhanh. Suốt nãy giờ cứ nhìn chăm chăm mấy đoạn video gần như không có biến động, mắt ai cũng đỏ hoe.
“Nữ quỷ đột nhiên bỏ đi là sao?” – Cảnh Kỳ Trăn nghi hoặc.
Tuy không loại trừ khả năng nữ quỷ bị đề nghị vừa rồi lay động thật, nhưng anh cũng lo mọi người sẽ thất vọng nếu cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Cô thu ngân lắc đầu, biểu cảm đầy khó hiểu. Cô vốn không biết rõ tính cách vị lãnh đạo khi còn sống, sau khi biến thành nữ quỷ thì càng không dám đoán.
Lão Tiêu bới bới túi đồ, lấy ra đồ ăn vặt: “Tiểu Cảnh, cậu cũng ăn chút gì đi, lấy sức đã.”
Suốt từ nãy tới giờ Cảnh Kỳ Trăn là người trò chuyện với nữ quỷ qua cánh cửa, chẳng hề động đến gì.
Mạn Mạn liếc bạn trai, cùng anh và anh trai đeo dây chuyền vàng bước nhanh tới màn hình giám sát.
Mạn Mạn nói đầu tiên: “Theo hướng này... nữ quỷ chắc đang đi về phía văn phòng của mình.”
Anh dây chuyền vàng và bạn trai Mạn Mạn đồng loạt gật đầu.
Cảnh Kỳ Trăn thấy tim khẽ nhói – chẳng lẽ nữ quỷ thật sự định đi lấy món đồ gì đó để họ mang thông điệp về?
Tương lai vẫn chưa rõ, nhưng ít ra, đây là một bước tiến có hi vọng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tiếng “thình... thình... thình...” lại vang lên. Tên “bảo vệ” vừa nãy bỏ chạy, giờ lại quay về – lần này, tiếng bước chân còn nặng nề hơn – như thể đang vác theo vật gì đó.
Mọi người giật mình, vội vàng nhìn về phía màn hình.
Bạn trai Mạn Mạn chọn một góc quay rồi phóng to.
Trong đoạn hình ảnh được phóng đại, Cảnh Kỳ Trăn trông thấy rõ – “bảo vệ” đã quay lại hành lang trước phòng trực, trên tay... cầm một chiếc rìu khổng lồ.
Mọi người: “=口=!!!” – Cái quái gì?! Nó còn trang bị thêm vũ khí!
“Sh*t?!” – Tây mắt xanh trợn tròn, nhìn cái rìu gần một mét, giọng Tứ Xuyên đặc sệt hoảng hốt: “Con quái này bị tụi mình chọc vào vảy ngược à!”
Lão Tiêu trên tay vẫn còn cầm chai nước và túi snack chưa kịp thả xuống, trán thì mồ hôi vã ra như tắm.
Cảnh Kỳ Trăn liếc thấy trong tay ông là một chai nước lê đường phèn, liền tiện tay giật lấy, mở nắp, rồi nhân lúc “bảo vệ” sắp lao tới, lập tức dốc hơn nửa chai đổ thẳng qua khe giữa cửa và sàn nhà.
Mọi người: “……”
Đồ uống có đường nếu để khô thì dễ dính đế giày, nhưng lúc vừa đổ ra vẫn là trơn như nước.
Đặc biệt “Bảo vệ” vừa to con, lại vác rìu nặng, rõ ràng là thân hình mất cân đối. Khi rìu vừa giơ lên, thì chân hắn đã đạp phải vũng nước ngọt – trượt một phát, cả người loạng choạng như múa võ, rồi rầm một cái ngã sấp xuống – cái rìu... bổ ngay vào người hắn.
“Phịch!” – rìu trượt khỏi ngực đầy máu, rơi uỳnh xuống sàn. Bên ngoài hoàn toàn yên ắng.
Cụ bà đẩy kính lên mũi, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa: “Gãy chân, gãy sườn.”
Anh dây chuyền vàng cũng ghé nhìn, bày tỏ: “Tay lệch thế kia, chắc cũng gãy luôn rồi.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cảnh Kỳ Trăn – mà đúng hơn là nửa chai nước lê còn trong tay cậu, ánh mắt đầy khâm phục.
Bạn trai Mạn Mạn còn vỗ vai Lão Tiêu: “Lão Tiêu, mấy món chú mua đúng là cứu mạng rồi!”
Lão Tiêu: “…” – mồ hôi cũng ngừng chảy luôn rồi.
Cảnh Kỳ Trăn bật cười, rồi đưa chai nước lên uống một ngụm.
Phải công nhận, đồ ngọt đúng là giảm stress thật. Sau khi “chém gió” cả buổi với nữ quỷ, cậu cũng khô hết cả họng.
Một lát sau, nữ quỷ quay lại.
Sự căng thẳng quá mức khiến cảm xúc của mọi người đều bị thổi phồng. Mới nãy còn cười đùa, giờ vừa thấy bóng nữ quỷ, cả phòng lập tức nghiêm túc trở lại.
Đối với “bảo vệ” đang nằm sõng soài ngoài cửa, nữ quỷ chỉ lạnh nhạt liếc một cái, không nói một lời.
Nó cúi xuống, mặc kệ nước lê dính đầy sàn, đưa vào qua khe cửa mấy tấm thẻ đen, rồi khàn giọng nói: “Tới ban ngày, các người quay về chỗ nên đến. Sau khi trở về, cầm mấy thẻ này đi tìm tôi.”
Cảnh Kỳ Trăn thở phào, lập tức đáp: “Được, tôi đảm bảo!”
Những người khác cũng lần lượt cam kết.
Nữ quỷ không nán lại, để lại mấy thẻ xong liền quay lưng rời đi, hoàn toàn phớt lờ cái xác “bảo vệ”.
Cảnh Kỳ Trăn cúi xuống, nhặt từng thẻ mua hàng đã bị nước ngọt làm dính bết lên khỏi sàn.
Mạn Mạn ra hiệu cho bạn trai.
Anh hơi ngớ người, chợt hiểu ra, vội lấy khăn giấy chạy tới giúp lau thẻ.
Ngay khoảnh khắc cầm lên, Cảnh Kỳ Trăn khẽ “ủa?” một tiếng.
Cụ bà lo lắng: “Sao vậy, Tiểu Cảnh?”
Cảnh Kỳ Trăn: “Cũng không có gì xấu... chỉ là hơi lạ. Có đúng... chín tấm thẻ. Hình như là chia đủ cho từng người bọn mình.”
Cậu nhận thẻ từ tay bạn trai Mạn Mạn, sau khi lau sạch hết thẻ, liền phân phát cho từng người.
Ngay khi cầm thẻ trong tay, trong đầu mỗi người lập tức hiện ra thông tin chi tiết về chiếc thẻ mua hàng ấy.
【Loại: Vật phẩm tiêu hao】
【Phẩm chất: Màu lam】
【Cách dùng: Mua sắm thả ga, quẹt đến cháy máy】
【Giới hạn: Thế giới nào cũng dùng được, trong thẻ có 500 tệ】
【Chú thích: Thẻ mua sắm màu đen, gọi tắt là Thẻ Đen. Tuy gọi là thẻ đen nhưng không thể quẹt vô hạn. Dù sao thì cô Lý - người phát thẻ - cũng không chắc các người có sống được tới ngày trả lại tiền cho ngân hàng hay không. Huống hồ, tài sản ngân hàng của các người có đủ để đăng ký thẻ đen thực sự hay không thì trong lòng tự hiểu đi nhé?】
Mọi người: “……”
Là một game thủ kỳ cựu, bạn trai của Mạn Mạn không nhịn được lẩm bẩm: “Đây khác gì với mô tả vật phẩm trong game sao?”