Trên phố Quang Minh từng có một tiệm hớt tóc tư nhân, sau khi công tư hợp doanh thì sáp nhập với tiệm hớt tóc của xưởng 856.
Vì công nhân trong xưởng ngày càng nhiều, quy mô của tiệm hớt tóc cũng ngày càng mở rộng, chỉ riêng ghế cắt tóc đã có hơn bốn mươi cái.
Hiện nay đã là một trong những tiệm hớt tóc quốc doanh hàng đầu của quận Chính Dương.
Cả Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà đều cảm thấy có thể để Trịnh Đông Muội đến đó làm việc.
Những tiệm hớt tóc lớn như vậy có nhân viên thu ngân riêng, thợ cắt tóc chỉ cần chịu trách nhiệm cắt và uốn tóc, không yêu cầu trình độ học vấn cao, không biết chữ cũng không ảnh hưởng đến công việc.
Nếu tay nghề tốt được khách hàng khen ngợi công nhận còn có thể đáp ứng lòng tự tôn của Trịnh Đông Muội, giúp cô ấy nâng cao tự tin.
Càng nghĩ càng thấy hướng này đáng tin, sáng hôm sau vừa đến cơ quan, Trần Thái Hà đã đến tiệm hớt tóc của xưởng 656 định giới thiệu Trịnh Đông Muội.
Thế nhưng lúc sáng cô ấy đi còn tràn đầy tự tin, chiều quay về lại ủ rũ chán nản.
Diệp Mãn Chi đang đóng dấu lên sổ mua dầu, thấy vậy bèn hỏi:
“Tiệm hớt tóc bên đó không đồng ý nhận người à?”
“Ừm, công việc ở tiệm hớt tóc chủ yếu vẫn là cắt tóc, thỉnh thoảng mới uốn tóc cho chị em phụ nữ. Nhưng Trịnh Đông Muội chỉ biết chải tóc, ngay cả kỹ năng cắt tóc cơ bản cũng không có. Hơn nữa bên đó công việc bận rộn, không nhận học việc, chỉ cần thợ quen tay.”
Ngoài tiệm của xưởng 856, Trần Thái Hà còn sang các tiệm hớt tóc ở vài con phố bên cạnh để hỏi, thậm chí còn đến cả một nhà tắm có dịch vụ hớt tóc.
Tiếc là nơi thì đã đủ người, nơi thì không nhận người tay nghề nửa vời như vậy.
“Không được thì thôi, dù sao chúng ta cũng đâu nói chắc chắn gì, giờ nghĩ cách khác vậy.”
Chuyện vừa có chút manh mối lại quay về vạch xuất phát, hai người đều trầm ngâm không nói gì.
Lúc Mục Lan từ ngoài bước vào, bà ấy gõ nhẹ lên bàn làm việc của họ nói:
“Thanh niên đừng cứ ủ rũ mãi thế! Phải có chút tinh thần phấn chấn làm việc chứ!”
Bà đứng phía trước vỗ tay, giọng nói phấn khởi:
“Nào nào nào, mọi người dừng công việc trong tay lại một chút, tôi có tin vui muốn thông báo!”
Diệp Mãn Chi lấy lại tinh thần cười tươi hỏi:
“Chủ nhiệm Mục, tin vui gì thế ạ, nói nhanh đi ạ!”
Chẳng lẽ là sắp phát lương rồi?
Mục Lan nói lớn:
“Tôi xin thông báo một tin, theo quyết định của cuộc họp ở quận, ‘Hội Hữu Nghị Trung - Xô’ sắp thành lập chi hội tại phố Quang Minh của chúng ta! Đây là một vinh dự mang tính cột mốc đối với khu phố Quang Minh! Mọi người vỗ tay nào!”
Cả văn phòng im lặng hai giây cuối cùng cũng vang lên vài tiếng vỗ tay lác đác.
Lưu Kim Bảo giơ tay hỏi:
“Chủ nhiệm Mục, chẳng phải khu phố mình không cho người nước ngoài vào sao? Sao lại được phê duyệt thành lập chi hội thế ạ?”
Tình hình của khu phố Quang Minh khá đặc biệt, do trong khu vực có một nhà máy quân sự nên ngay lối vào phố đã dựng một tấm biển ghi “Người nước ngoài không được vào nếu chưa được phép”.
Cũng vì tấm biển đó mà người dân trên khu phố Quang Minh có tính cảnh giác cao hơn bình thường.
“Việc thành lập chi hội đâu có mâu thuẫn gì với ‘không cho người nước ngoài vào’ đâu!” Mục Lan nói, “Hội viên của chúng ta đều là người trong nước mà.”
Mọi người: “……”
Mục Lan lại vỗ tay cổ vũ tinh thần: “Được rồi, tôn chỉ của Hội Hữu nghị Trung-Xô là phát triển mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước, tăng cường giao lưu văn hóa và kinh tế song phương. Cấp trên phê duyệt cho khu phố Quang Minh thành lập chi hội chứng tỏ họ rất coi trọng và ghi nhận công việc của chúng ta.”
“Trước khi chi hội thành lập cần tổ chức một tổ chuẩn bị. Ủy ban khu phố, đồn công an cùng các ủy ban cư dân đều phải cử người tham gia. Tôi và đồng chí Lưu sẽ lần lượt đảm nhận chức tổ trưởng và tổ phó. Đơn vị chúng ta cũng phải cử hai người. Có đồng chí nào tự nguyện tham gia tổ chuẩn bị không?”
Những người kỳ cựu như dì Phụng và Ngụy Trân không còn hứng thú với các loại hội nhóm này nữa, đương nhiên chẳng tranh giành gì.
Lực lượng chủ chốt vẫn là các gương mặt mới.
Vì thế khi chủ nhiệm Mục vừa dứt lời, chỉ có bốn đồng chí trẻ giơ tay.
Mục Lan cười nói: “Vẫn là các đồng chí trẻ tuổi tích cực hăng hái! Công việc tổ chuẩn bị cũng không nhiều, chúng ta chọn hai người là được. Tốt nhất là biết chút tiếng Nga để tiện phiên dịch tài liệu.”
Nghe đến đây, Trần Thái Hà và Lưu Kim Bảo vội vàng hạ tay xuống.
Trần Thái Hà học ở thị trấn nhỏ, nơi đó đâu có dạy tiếng Nga.
Còn Lưu Kim Bảo tuy từng học qua tiếng Nga nhưng thành tích bình thường, bảo anh ta đi phiên dịch tài liệu thì chắc chắn sẽ lúng túng.
“Vậy thì Tiểu Diệp và Trang Đình vào tổ chuẩn bị nhé. À đúng rồi, hai người có biết tiếng Nga không? Tôi và đồng chí Lưu đều không biết, sau này nếu có việc phiên dịch thì trông cậy vào hai người đó!”
Trang Đình không chút khiêm tốn: “Điểm tiếng Nga của cháu chưa bao giờ dưới 90.”
Diệp Mãn Chi nói như thật: “Nếu không phải kết quả khám sức khỏe bị đánh tráo thì giờ cháu đã sang Liên Xô du học rồi!”
Hội Hữu nghị Trung-Xô là tổ chức quần chúng nổi bật nhất hiện nay, chị cả, anh ba và Lâm Thanh Mai đều là hội viên.
Ra ngoài đeo huy hiệu ở ngực trông vô cùng oai phong.
Cô tham gia tổ chuẩn bị trước thì ngày trở thành hội viên chính thức cũng không còn xa nữa!
…
Công việc lại có chút khởi sắc khiến Diệp Mãn Chi vui mừng khôn xiết.
Trước khi tan ca, cô gọi điện cho chị cả ở đoàn kịch, đi ngang qua cửa hàng thực phẩm thì ghé vào mua một cây xúc xích cho cha nhấm nháp với rượu.
Tay cầm túi đồ, hí hửng chạy vào nhà thì lập tức nhận ra bầu không khí không bình thường.
Chị dâu thứ tư ngồi thẫn thờ trên ghế gỗ, dường như còn vừa khóc xong.
“Chị dâu, sao vậy?” Diệp Mãn Chi chìa một đoạn xúc xích ra, “Em mua xúc xích này ngon lắm, mình cùng ăn nhé?”
Chị dâu thứ tư không đáp, hờn dỗi quay mặt đi.
“Cãi nhau với anh tư à?”
“Cô ấy giận thì giận chứ anh không có làm gì sai.” – Anh tư lên tiếng.
Diệp Mãn Chi tưởng vợ chồng anh tư cãi nhau nên tùy tiện khuyên vài câu rồi định về phòng nghỉ ngơi chờ cha về ăn cơm.
Chuyện vợ chồng cãi vã ở cơ quan cô thấy nhiều rồi, cũng chẳng còn hứng can dự.
Ai ngờ cô vừa xoay người định đi, chị dâu thứ tư bất ngờ quay lại nắm lấy tay cô hỏi: “Mãn Chi, chị hỏi em, em có coi anh tư là anh ruột không?”
“Chị nói gì vậy? Sao lại không coi là anh ruột được?”
“Vậy sao lúc lo chỗ ở cho anh năm, em chẳng nghĩ đến anh tư?” Thẩm Lượng Muội lau nước mắt nói, “Anh tư với anh năm chẳng phải đều là anh ruột sao? Khi em đi tuần ở nghĩa trang chẳng phải anh tư luôn đi cùng em à? Thế mà khi có việc tốt sao em chưa bao giờ nghĩ đến anh tư?”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, chuyện nhà cửa cuối cùng cũng lộ ra rồi.
Cô kinh ngạc hỏi: “Chị dâu, hai người muốn dọn ra ngoài ở à? Sao trước giờ chưa nghe chị nói gì?”
“Tiểu Mạch ngày càng lớn, chị với anh tư chẳng lẽ cứ để mẹ chăm mãi sao?”
“Cũng đúng.” Diệp Mãn Chi gật đầu.
Trước kia anh năm ở ngõ Nguyệt Nha, chị dâu thứ tư chưa từng phàn nàn gì. Giờ lại muốn dọn sang Đại Xa Điếm, chắc là thấy chỗ đó tốt.
“Chị dâu, hai người nghĩ kỹ chưa? Ở nhà thì không phải trả tiền thuê, ăn uống cũng do cha mẹ lo. Nhưng nếu dọn ra như anh năm thì phải tự lo hết. Nhưng nếu chị thực sự muốn chuyển, em có thể hỏi thử bên quản lý nhà đất.”
Không đợi Thẩm Lượng Muội trả lời, Thường Nguyệt Nga vén rèm bước ra khỏi phòng.
“Hỏi cái gì? Người ta muốn dọn tới ở chung với thằng năm kia kìa!”
Thẩm Lượng Muội phản bác: “Chúng con đâu có đòi ở không, mỗi tháng đóng hai đồng tiền thuê là được chứ gì? Hơn nữa con còn có thể nấu cơm giặt giũ, lão ngũ về là có cơm nóng canh ngọt, chẳng phải rất tốt sao?”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ: Hai đồng chỉ là tiền nhà thôi.
Còn ăn uống thì tính sao?
Nhà anh tư ba người, anh năm có một mình.
Cô quay sang hỏi: “Anh tư, anh cũng muốn dọn đến ở với anh năm thật à?”
“Muốn chứ!” – Anh tư gật đầu chắc nịch – “Ở nhà lớn còn hơn chen chúc trong phòng khách nhỏ. Anh đi làm kiếm chút tiền, chị dâu em lo việc nhà, thế là ổn rồi còn gì?”
Mắt Thường Nguyệt Nga bốc lửa, nhà các người thì sống thoải mái, còn con trai tôi thì sao?
Bà đang định cãi lại, Diệp Mãn Chi đã bước lên chặn trước mặt bà.
“Chị dâu, chị muốn dọn ra ngoài em không ý kiến, chỉ cần anh năm đồng ý là được. Chị biết nấu ăn làm việc nhà coi như giúp đỡ anh ấy. Nhưng,” – Diệp Mãn Chi nhíu mày – “Chị thật sự định ở nhà chăm con làm việc nhà cả đời à?”
Thẩm Lượng Muội vẫn còn nước mắt trên lông mi, ngơ ngác hỏi: “Không làm việc nhà chăm con thì còn làm gì được nữa?”
“Ôi, vậy thì thôi vậy.” – Diệp Mãn Chi tiếc nuối – “Em vừa gọi cho chị cả, đoàn kịch bên đó đang cần học việc trang điểm. Tuy không có lương nhưng có thể học được tay nghề. Em định giới thiệu chị qua làm học việc, sau này có thể vào tiệm cắt tóc hay hiệu ảnh làm thợ chính…”
Thẩm Lượng Muội ngừng khóc, mắt sáng lên: “Mãn Chi, em nói thật chứ? Chị không đi học cũng có thể làm học việc sao?”
“Trang điểm, cắt tóc chỉ cần nhìn hiểu, nghe hiểu, tay khéo là được. Ai thèm quản chị có biết chữ hay không chứ!”
“……”
Nhìn ba gương mặt ngạc nhiên y chang nhau, Diệp Mãn Chi đắc ý nghĩ thầm: Muốn giữ hòa khí trong nhà vẫn phải là cô ra tay. Cái nhà này thiếu cô thật không xong!