Nghe xong cách của Diệp Mãn Chi, Trưởng phân xưởng Trấn cũng không tỏ ra quá đỗi mừng rỡ.
"Phó giám đốc Diệp, việc bộ phận thương mại phân loại kẹo thành loại một và loại hai là để phục vụ các nhu cầu tiêu dùng khác nhau. Dân chúng mua kẹo loại hai là vì giá rẻ. Những loại kẹo rời như kẹo trộn, kẹo da bò tuy rẻ nhưng ngon, một viên kẹo có thể khiến bọn trẻ con mút cả buổi."
"Còn mấy thứ mà cô vừa nói, như hạt dưa, đậu phộng, óc chó… tuy có thể làm tăng trọng lượng nhưng chi phí lại quá cao. Làm thành kẹo rời thì giá thành chẳng khác gì kẹo loại một thậm chí còn đắt hơn."
Trưởng phân xưởng Trấn cười gượng: "Phó giám đốc Diệp, trong xưởng cũng có công nhân từng đề xuất cách này. Nhưng sau vài lần họp thảo luận chúng tôi cảm thấy không khả thi. Thứ nhất là vì giá cao, nếu kẹo rời còn đắt hơn cả kẹo có bao bì sẽ không được thị trường ưa chuộng, hàng hóa sẽ dễ bị tồn kho. Thứ hai loại kẹo này cần phải cắt nhỏ mà hạt khô sau khi bị cắt sẽ dễ hư hỏng, nếu không có bao bì bảo quản thì khi bán dịp Tết có thể đã bị ôi dầu rồi."
Trước đó họ từng sản xuất kẹo đậu phộng rời, chỉ cần để khoảng một hai tháng là biến chất, không qua được kiểm định chất lượng hoàn toàn không thể tung ra thị trường.
Thấy họ đã thực sự cân nhắc đến giải pháp, sắc mặt Diệp Mãn Chi dịu lại đôi chút nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc hỏi: "Nếu lo kẹo loại hai đắt và dễ hư, vậy ta sản xuất kẹo loại một, gói bao bì vào chẳng phải là được sao?"
Trưởng phân xưởng Trấn bất lực đáp: "Làm kẹo loại một thì tất nhiên không khó nhưng mỗi loại lại có bao bì riêng. Nếu sản xuất sản phẩm mới, ta phải xin cấp trên phê duyệt mẫu bao bì mới. Bao bì sản phẩm đều được điều phối thống nhất, nhà in cũng có kế hoạch sản xuất riêng chưa chắc họ chịu in thêm cho ta. Giả sử có thể in thêm thì loại kẹo đó cũng không qua được kiểm định không thể bán ra."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT