Diệp Mãn Chi nghe xong thì bĩu môi, về đến nhà liền kể chuyện kỳ cục này cho Ngô Tranh Vinh nghe.
“Ông ta sao lại như thế chứ? Đã tự viết phương án rồi thì cướp của em làm gì? Cái đề xuất tổ chức hội nghị khen thưởng của ông ta thực ra cũng không tệ thế mà lại không dùng phương án của mình quay ra dùng của người khác, chẳng phải đầu óc có vấn đề sao?”
Lúc này hai người đang dắt con đi dạo sau bữa tối trong sân khu tập thể.
Ngô Tranh Vinh vừa chăm chú quan sát cô con gái đang cưỡi xe ba bánh “phóng như bay” vừa dỗ dành cô vợ tức đến phát phì của mình.
“Ông ta lăn lộn trong cơ quan bao năm rồi, chưa chắc nghĩ ra được ý tưởng gì hay nhưng mắt nhìn thì không tệ. Phương án nào có khả năng được lãnh đạo chọn, công việc nào dễ làm ra thành tích, trong lòng ông ta rõ hơn ai hết. Tổ chức bình chọn sản phẩm ưu tú là việc dễ có kết quả rõ ràng. Còn tổ chức hội nghị biểu dương thì phải tiêu tiền mà chưa chắc phòng em có ngân sách chi khoản đó.”
“Nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn thấp kém như vậy chứ! Cái loại cáo già cơ quan này lợi hại quá rồi, dùng phương án của em mà còn mặt dày nói là ‘anh hùng nghĩ giống nhau’! Chủ động nói với lãnh đạo là tụi em nghĩ giống nhau làm như cái ý tưởng đó là cả hai cùng nghĩ ra ấy! Em chắc chắn trưởng ban nhìn thấu ông ta rồi!”
Ngô Tranh Vinh bật cười: “Em chắc chắn vậy luôn hả? Rằng Triệu Quế Lâm nhìn ra được?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play