Khi bắt đầu lên tiếng, Diệp Mãn Chi liền phủ nhận phần nội dung mà Hà Bình đã bổ sung.
“Trưởng ban, ‘Sản phẩm chất lượng cao cấp tỉnh’ là một tiêu chuẩn ngành đồng thời cũng là một danh hiệu danh dự, tôi cho rằng không nên phân hạng ba bảy hai mươi mốt cho danh hiệu ‘chất lượng cao cấp tỉnh’. Việc chấm điểm các hạng như đặc biệt, hạng nhất, hạng nhì, hạng ba tuy có thể thu hút nhiều doanh nghiệp và sản phẩm tham gia hơn nhưng cũng làm giảm đáng kể giá trị biểu trưng của danh hiệu này.”
“Theo hiểu biết cá nhân tôi, sản phẩm chất lượng cao cấp tỉnh nên đạt trình độ kỹ thuật hàng đầu trong nước, về chất lượng cũng phải sánh ngang với các thương hiệu nổi tiếng đến từ Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, Thiên Tân… Những sản phẩm như vậy mới có thể đại diện cho trình độ kỹ thuật và chất lượng cao nhất của ngành công nghiệp nhẹ trong tỉnh ta. Quý ở chỗ tinh không quý ở chỗ nhiều.”
“Thêm nữa điều kiện đánh giá ‘đặc biệt’ và ‘hạng ba’ chắc chắn sẽ khác nhau nhưng người tiêu dùng thông thường sẽ không đi sâu tìm hiểu sự khác biệt giữa đặc biệt với hạng ba. Khi thấy dòng chữ ‘chất lượng cao cấp tỉnh’ trên bao bì, về mặt tâm lý đã công nhận sản phẩm đó rồi. Với góc nhìn của tôi là một người tiêu dùng, giữa đặc biệt và hạng ba thật ra không khác nhau mấy, dù gì cũng là sản phẩm được tỉnh chứng nhận.”
Hà Bình đặt chén trà xuống, nói: “Đặc biệt là đặc biệt, hạng ba là hạng ba, làm sao mà không khác nhau được? Về phía doanh nghiệp mà nói các chính sách ưu đãi về thuế và hỗ trợ vốn cải tiến kỹ thuật chắc chắn sẽ không giống nhau.”
Bành Giai Âm tiếp lời: “Về điểm này các chị em phụ nữ chúng tôi có tiếng nói nhất đấy. Nếu trong hợp tác xã có bán sản phẩm chất lượng cao cấp tỉnh, dù là hạng nhất hay hạng ba tôi nhất định sẽ mua. Có chứng nhận chắc chắn tốt hơn không có. Nhưng một khi doanh nghiệp nắm rõ tâm lý người tiêu dùng rồi thì dù có phân cấp cho ‘chất lượng cao’ cũng chưa chắc thúc đẩy doanh nghiệp nâng cao kỹ thuật và cải thiện chất lượng. Dù sao thì người tiêu dùng cũng đâu hiểu nội tình, thấy đều là sản phẩm chất lượng cao cấp tỉnh cả.”
Diệp Mãn Chi cầm lên một cây bút chì trên bàn: “Chúng ta lấy cây bút chì hiệu Tân Giang này làm ví dụ. Giả sử nó là chuẩn mực ngành trong tỉnh nhưng xét toàn quốc từ công nghệ đến chất lượng đều không bằng các sản phẩm ngoại tỉnh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT