Tiểu Béo là trợ lý riêng của Tống Hi Hòa, cũng là nhân viên duy nhất vẫn còn bên cạnh anh kể từ sau khi anh phát bệnh.
Tên thật của cậu là Bàng Nhạc. Có lẽ do ba mẹ đặt tên chẳng được phong thủy cho lắm mà từ sau tuổi dậy thì, vóc dáng của cậu cứ thế phát triển đúng như cái tên. Mỗi lần về quê ăn Tết, ông nội tám mươi tuổi của cậu lại đẩy gọng kính trên sống mũi, lắc đầu cảm thán:
“Bàng Nhạc, lại béo lên rồi!”
Hai ngày gần đây, Tiểu Béo nhận được nhiệm vụ mới do chính lão bản giao xuống. Tìm cho bằng được một quán làm món thịt ba chỉ hầm xếp tháp giống hệt như trong video của “Linh Đang Ăn Không Đủ No”.
Thế là cậu lao đi nếm thử hơn mười quán liền, cuối cùng chọn ra ba tiệm tương đối nổi bật báo cáo lại với Tống Hi Hòa:
“Thịt ba chỉ hầm xếp tháp bên Tiêu Vân Phủ có dao kỹ chuẩn nhất, từng lát thịt mỏng đến mức xuyên sáng luôn. Kinh Bình Lâu thì cải biên hương vị, bớt ngọt hơn, khá hợp khẩu vị người Kinh Thị. Nhã Viên thì phải nói là giống nhất với video, miếng thịt béo mềm tan ngay khi vào miệng. Đặc biệt là phần tạo hình, họ làm tháp sáu cạnh thay vì bốn, nhìn còn đẹp mắt hơn ấy!”
Tống Hi Hòa nghe xong, lập tức tràn trề kỳ vọng, lần lượt đi thử từng quán.
Tiêu Vân Phủ đúng là thái thịt mỏng thật nhưng tiếc là chọn phần thịt quá nạc, gần như không có độ bóng của mỡ, làm mất hẳn linh hồn của món ăn. Kinh Bình Lâu thì lại thiên về nước tương, hương vị đậm đà nhưng dày đặc quá mức khiến anh vừa cầm đũa lên đã mất hứng.
Còn Nhã Viên trừ việc làm tháp sáu cạnh trông bắt mắt hơn, mọi thứ từ màu sắc, trình bày đến độ mềm mịn đều gần giống trong video. Nhưng khi vừa cắn một miếng, cảm giác mỡ béo lan ra trong miệng lại khiến Tống Hi Hòa theo phản xạ bài xích. Không kịp nuốt, anh liền phun ra ngay tại chỗ.
Tiểu Béo cũng thử một miếng, cậu thấy ngon mà! Hương vị chẳng khác gì hôm qua lúc cậu ăn thử, vẫn đúng tiêu chuẩn tiệm cao cấp. Tiếc là ông chủ của cậu vẫn chẳng cảm nhận được gì.
“Hay là mình thử thêm mấy chỗ khác nữa nhé?” Cậu dè dặt đề xuất.
Tống Hi Hòa giờ cũng gần như bỏ cuộc. Anh ngả lưng xuống ghế, ngữ khí tràn đầy bất lực:“Thôi vậy, tới cái tiệm bữa sáng nhỏ trong ngõ bên thành tây xem sao. Biết đâu hôm nay họ mở.”
Vậy mà thất vọng lại càng thất vọng hơn. Không những không mở cửa, tiệm đó giờ đã bán sang tay cho người khác. Chủ mới đang sửa sang lại mặt bằng, sau này chỉ bán cơm bình dân. Tức là, về sau sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội ăn được món kia nữa.
Ngay cả Tiểu Béo cũng cảm thấy, vận khí của ông chủ nhà mình thật sự quá tệ rồi. Khó khăn lắm mới thấy anh muốn ăn một món vậy mà người ta lại đóng cửa mất tiêu!
Ai mà ngờ được khi cả hai đang thất thần đứng trước tiệm đã đóng cửa thì phía ngõ nhỏ chợt vang lên tiếng trò chuyện. Đề tài lại đúng là thịt ba chỉ hầm xếp tháp.
Người đang nói là một ông cụ đang ngồi dưới chân tường đánh cờ, vừa xếp quân vừa hào hứng kể về phần thịt ba chỉ hầm xếp tháp tối qua ông mới ăn được. Miệng ông kể, tay ông khoa chân múa tay cứ như đang tả một món ăn giới thần tiên khiến cụ già ngồi đối diện nuốt nước miếng ừng ực.
Tiểu Béo còn chưa kịp phản ứng thì Tống Hi Hòa đã nhanh chân bước tới bên hai cụ ông.
“Cháu xin phép làm phiền, cụ vừa nói đến quán cơm nào vậy ạ? Cửa tiệm ấy nằm ở đâu ạ?”
Ông cụ vui vẻ đáp, giọng còn mang theo đôi chút tự hào:
“Ngay ngõ bên cạnh đó thôi! Cháu đi dọc theo lối này ra đầu ngõ, quẹo phải ở ngã rẽ đầu tiên rồi đi thẳng vào khoảng 50 mét là tới.” Ông cụ nói thêm “Nhưng thịt ba chỉ hầm xếp tháp không phải hôm nào cũng có đâu nhé. Dạo này gặp lúc ông chủ tâm trạng tốt thì mới làm đó!”
Dựa theo lời chỉ dẫn, Tống Hi Hòa và Tiểu Béo nhanh chóng tìm đến một quán nhỏ mang tên Tiệm nhỏ nhà họ Đinh. Vận khí hôm nay hiếm hoi tốt đẹp, ông chủ đúng là đang vui vẻ, món thịt ba chỉ hầm xếp tháp hôm nay vẫn còn hai phần cuối cùng, chỉ cần hấp lại chút là có thể dùng được.
Tống Hi Hòa chỉ gọi món đó. Ngoài ra, anh còn gọi thêm một bát cơm nhưng là gọi cho Tiểu Béo.
Chỉ một lúc sau, món ăn được bưng lên bàn. Tống Hi Hòa lập tức sáng bừng ánh mắt. Không phải vì bày biện quá mức tinh xảo, mà bởi vì món này, giống hệt như trong video “Linh Đang Ăn Không Đủ No”!
Từ độ cong của từng lát thịt, cho đến vòng cải dầu lớn nhỏ xếp bên cạnh. Tất cả mọi chi tiết đều giống nhau đến kinh ngạc.
…
Cũng đúng vào lúc đó, trên ứng dụng Trạm D, số người theo dõi của tài khoản “Linh Đang Ăn Không Đủ No” chính thức vượt mốc 50.000.
Khi vừa nhận được tin chúc mừng từ hệ thống, trong đầu Đinh Linh chợt “ong” một tiếng, như thể một tầng màng chắn vô hình bị đánh vỡ. Ngay sau đó, một chuỗi tiếng chuông thanh thoát vang lên không ngớt.
Cô kinh ngạc phát hiện bản thân vậy mà có thể cảm nhận được một thứ như thức hải giống như trong truyện tu tiên! Và trong thức hải ấy, lúc này đang lặng lẽ nằm một vật quen thuộc đến không thể quen hơn
Chiếc chuông gọi cơm.
Không sai, chính là cái chuông nhỏ từng treo trên đỉnh nhà ăn của Tông môn Đoán Thể, từng gắn bó với cô suốt mấy chục năm dưới cái tên Linh Đang.
Nhưng sao thứ này lại xuất hiện trong thức hải của cô?
Dường như cảm nhận được nghi hoặc trong lòng Đinh Linh, chuông cơm nhẹ nhàng rung lên hai lần. Âm thanh thanh thúy ấy như dệt nên một cảnh mộng, nhẹ nhàng cuốn lấy ý thức của cô, dẫn cô bước vào một thế giới khác.
Thì ra, chiếc chuông cơm này vốn là một pháp bảo do một vị tiên nhân “lấy ẩm thực nhập đạo” lưu lại. Tông môn Đoán Thể cung phụng nó trong nhà ăn, nhằm cầu mong các đệ tử ăn uống no đủ, có thể lực để rèn luyện thân thể.
Cứ cách vài hôm, nhóm đầu bếp trong nhà ăn sẽ dâng đồ cúng lên chuông gọi cơm, như một nghi thức cảm tạ thần bếp phù hộ.
Không ngờ thứ giúp chuông gọi cơm phát huy tác dụng mạnh nhất lại không phải những món cúng cao sang, mà chính là cảm giác thèm ăn mà mọi người truyền đến, cùng với niềm vui khi họ ăn uống ngon lành nhờ nó.
Những video ẩm thực của Đinh Linh được rất nhiều người yêu thích, vô tình lại đánh thức chuông gọi cơm đang ngủ say trong ý thức của cô. Từ giờ phút này, nó chính thức gắn bó với cô, cùng cô liên kết như một thể thống nhất. Thậm chí những món cúng bị nó chê không thèm nhận, cũng trở thành đồ của cô cả.
Nhưng vấn đề là, làm sao để lấy chúng ra ngoài?
Dường như cảm nhận được thắc mắc của Đinh Linh, chuông gọi cơm bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.
Đung đưa… đung đưa… rồi bất ngờ nó “quăng” ra một vật tròn tròn đỏ rực, rơi thẳng vào tay Đinh Linh. Là một quả cà chua mọng nước, bên ngoài mềm mềm, bên trong lại có chút linh khí mờ mờ. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được linh khí rõ ràng đến thế trong thế giới này.
Sau khi ném ra quả cà chua đó, chuông gọi cơm như kiệt sức, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích trong thức hải, giống như lại rơi vào giấc ngủ sâu. Không biết bao giờ nó mới ném ra thứ tiếp theo…
Quả cà chua quý như vậy, Đinh Linh cũng tiếc không dám ăn liền, bèn đem vào bếp, cắt khúc thả vào nồi xào sơ cho thơm rồi thêm nước nấu sôi, sau đó đập vào mấy quả trứng gà, rắc thêm chút bánh canh và một chút bột mì để sánh lại.
Đúng lúc ba của cô mang đồ ăn cho khách xong quay về thì thấy Đinh Linh đang bưng một chén canh nhỏ, bên cạnh còn đặt một chén lớn hơn nữa.
“Ba, nếm thử đi! Con vừa nấu xong canh cà chua trứng bánh canh đó.”Cô vẫy tay.
Cô chỉ nêm đơn giản bằng muối, nhưng hương vị lại bất ngờ thơm ngon. Quả cà chua mà chuông gọi cơm tặng có mùi vị đậm hơn hẳn loại thường, vừa chua vừa ngọt, rất dễ kích thích vị giác.
Đinh Hưng Hải bưng chén lên, uống một ngụm. Ban đầu ông còn định dù ngon hay dở cũng sẽ khen lấy khen để cho con vui, ai dè khi nếm thật rồi, lời khen bật ra tự nhiên:
“Ngon thiệt đó! Gia vị nêm đúng vừa miệng luôn! Không hổ là con gái ta, cái tài nấu ăn này đúng là di truyền từ ba mà ra!”
Lúc này, Tống Hi Hòa đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ gần cửa sau. Anh vừa thất vọng nhìn đĩa thịt ba chỉ hầm xếp tháp mãi chẳng khơi dậy được cảm giác thèm ăn thì bất ngờ một làn hương chua ngọt nồng nàn từ phía sau bay vào, như một cú đánh thức thẳng vào dạ dày anh.
Hương vị ấy, khiến anh bất giác muốn ăn. Anh ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi:
“Ông chủ có ở nhà không?”
Tống Hi Hòa gọi một tiếng, Đinh Hưng Hải từ cửa sau đi ra, trên tay vẫn còn bưng chén canh cà chua trứng bánh canh vừa nãy. Chỉ cần chén canh tới gần, cái mùi chua ngọt thơm lừng kia lại càng dậy hẳn lên.
“Chú ơi, món bánh canh đó còn không? Cho bàn cháu thêm một chén nữa!”
Đinh Linh thực ra chỉ nấu một nồi nhỏ, giờ cha con hai người đã chia nhau ăn hết rồi. Dù có còn sót lại chút gì đi nữa, Đinh Hưng Hải cũng chẳng nỡ đem món con gái nấu phân phát cho khách ngoài. Bởi vì, cái này không liên quan gì đến ngon hay không ngon mà là lòng yêu thương của một người cha.
Ông không ngờ có người khách lại tinh mắt đến thế, đành vội vã nói:
“Chờ tôi chút, tôi sẽ nấu lại một phần mới, sắp xong ngay ấy mà!”
Tống Hi Hòa đợi tầm năm phút, một tô bánh canh nóng hổi được bưng ra. Cà chua trong canh đã được xào đến mềm nhừ, gần như không còn thấy miếng nguyên vẹn nào, mùi vị cũng được nấu lên đậm đà. Nhưng kỳ lạ là, Tống Hi Hòa lại cứ cảm thấy không thơm bằng chén lúc nãy trong tay ông chủ.
Trong mũi hình như vẫn còn vương mùi vị của chén kia, thế nên anh ta vừa hồi tưởng vừa nhấp một muỗng nhỏ. Ngoài dự đoán, lần này anh không cảm thấy muốn nhổ ra như mấy món trước. Uống gần hết nửa chén mới bắt đầu thấy ngấy, không còn hứng thú ăn tiếp.
“Ông chủ, anh ăn được rồi kìa!” Tiểu Béo hào hứng reo lên.
Tống Hi Hòa lại nhìn sang đĩa thịt ba chỉ hầm xếp tháp. Tháp thịt thì đã bị dỡ mất rồi, phần bên gần phía Tiểu Béo đã ăn quá nửa. Dưới tháp lộ ra lớp măng khô, cắt thành miếng nhỏ cỡ một centimet, trộn cùng những khối thịt mỡ nạc xen kẽ, nhìn qua y hệt trong video của Linh Đang Ăn Không Đủ No.
Thật ra anh chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào nhưng khi nhớ lại mùi vị chua ngọt lúc nãy, nhớ tới biểu cảm mê mẩn của Linh Đang trong video khi nhấm nháp món thịt kia thì mới miễn cưỡng gắp một miếng bỏ vào miệng.
Miếng thịt mềm, phần mỡ tan ra trong miệng đúng như mô tả trong video, phần còn lại cũng mềm rục, gần như không cần nhai đã có thể nuốt trôi. Đợi đến lúc Tống Hi Hòa phản ứng lại, thì cả miếng thịt đã xuống bụng từ lâu, hoàn toàn không kịp nhả ra.
“Ông chủ, ông ăn xong rồi đấy!” Tiểu Béo sững sờ nhìn anh, cảm thấy món thịt này đúng là thần kỳ, liền hồ hởi đề xuất “Hay từ giờ ông cứ ăn ở đây luôn đi? Không thì để tôi ghé mua về mỗi ngày cũng được!”
“Thật ra tôi muốn ăn là cà chua.”Tống Hi Hòa lắc đầu.
“Ăn thịt mà lại nhớ đến cà chua?” Tiểu Béo tròn mắt, cảm thấy ông chủ đúng là không cứu được nữa rồi. Dù vậy, có thể ăn được là chuyện tốt, cậu liền nói “Vậy để tôi bảo nông trại hữu cơ gửi cà chua cho ông nhé?”
Tống Hi Hòa gật đầu. Tối hôm đó về đến nhà, anh lập tức bảo đầu bếp hái cà chua tươi, nấu lại một tô bánh canh giống hệt ở quán Đinh gia. Anh xúc một muỗng đưa vào miệng, chưa kịp nuốt đã mặt không cảm xúc mà nhè ra luôn.
Không đúng.
Cà chua không phải là chìa khoá giải cứu cơn thèm ăn của anh.
⸻
Nhưng với Đinh Linh thì khác, quả cà chua đỏ mọng kia lại hoàn toàn đánh thức được cảm giác thèm ăn của cô.
Bữa tối hôm đó, cô ăn cực kỳ sung sướng, hết bàn này đến bàn khác, hết chén cơm này đến chén cơm kia. Tổng cộng quét sạch năm bàn đồ ăn, mười chén cơm mà vẫn chưa đã miệng.
Cuối cùng, Đinh Hưng Hải đành nấu thêm một nồi mì to, trộn với nửa hũ tương chiên còn lại trong tủ lạnh, mới miễn cưỡng khiến con gái thấy no bụng.
Ăn xong, Đinh Linh ngồi trong sân hóng gió, bắt đầu suy nghĩ xem video tiếp theo nên quay gì. Ngước nhìn ánh trăng lấp ló trên cao, trong gió lại thoảng qua mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, khói lửa lập lòe từ xa.
Trong khoảnh khắc đó một ý tưởng lóe lên.
Chính là nó rồi!
Mùa hè làm sao có thể thiếu đồ nướng chứ?