“Nhắc đến đồ nướng BBQ á, trong khu này mà nói, tay nghề nướng ngon nhất chắc phải kể đến ông Trương.”Đinh Hưng Hải vừa bọc cá qua lớp bột khô, vừa nói chuyện, tay chân thì bận rộn nhưng miệng vẫn không nghỉ “Mấy năm trước quanh đây mọc lên biết bao nhiêu quán nướng, cuối cùng thì chỉ có một mình ông Trương trụ lại được. Sau này còn mở luôn một cửa hàng riêng. Chỉ tiếc là giờ khách khứa trẻ tuổi ít quá, nên việc buôn bán cũng không còn được như xưa.”
“Là chú Trương hồi trước bán xiên nướng đầu hẻm nhà mình đúng không? Con nhớ lúc nhỏ, ba hay dẫn con đi mua lòng nướng ở đó mà!”Đinh Linh nghĩ một chút, rồi reo lên.
“Ừ, đúng rồi, chính là ông ấy đó. Món thận nướng của ổng không hề tanh, nhiều năm rồi mà hương vị vẫn không thay đổi chút nào. Cửa tiệm giờ nằm ngay phía tây lối ra ga tàu điện ngầm, đi ngang mà thấy cái bảng có chữ 'Xuyên' treo ngoài là đúng chỗ rồi.”Vừa nói, Đinh Hưng Hải vừa phất tay ra hiệu cho con gái lui lại vài bước “Lùi lại chút, cẩn thận dầu bắn!”
Ông cho miếng cá đã tẩm bột khô vào chảo dầu, “xèo” một tiếng vang lên giòn tan. Đinh Hưng Hải thuần thục dùng muỗng chan dầu nóng đều lên mặt cá, đợi đến khi cả hai mặt chín vàng, da cá giòn rụm lên màu vàng óng thì mới vớt ra khỏi chảo. Trên bàn còn đặt một chén cà chua băm nhỏ và vài đĩa gia vị.
“Ba định làm món gì vậy ạ?”Đinh Linh tò mò hỏi.
“Cá sốt cà chua.”
Nói ra thì cũng lạ thật. Tối qua ông nằm xuống mãi mà không ngủ được, trong miệng cứ vương vấn cái vị cà chua kia. Cuối cùng vừa chợp mắt thì lại mơ thấy mình rơi vào cả một khu vườn đầy cà chua, cứ thế ôm trái to trái nhỏ mà lăn lộn. Sáng sớm dậy là tay đã nhắm ngay cà chua trong bếp mà xuống tay nấu thử.
“Mùa hè mà ăn mấy món chua chua khai vị như vậy là hợp lắm. Ba đang tính thử làm thêm vài món mới cho khách nếm. Nếu được ủng hộ thì mình cho vào thực đơn luôn.”
Hiện tại, thực đơn trong quán chỉ có khoảng hai mươi món cơm nhà quen thuộc, gần đây mới thêm món “thịt ba chỉ hầm xếp tháp”. Đinh Linh không ngờ quả cà chua cô nhận được hôm qua lại có thể gợi cảm hứng cho ba cô nghĩ ra món mới thế này.
Cảm giác đúng là quá tuyệt vời!
Chỉ tiếc là hôm nay cô không rảnh để chờ món mới kia hoàn thành.
Hôm nay, cô đã hẹn với Tưởng Tư Tư cùng đi trung tâm điện máy để mua thiết bị quay video. Trước mắt Đinh Linh chưa có ý định đầu tư máy quay chuyên nghiệp đắt tiền, nên cô chỉ lựa những món phối hợp được với điện thoại như: đèn phụ trợ, micro, và giá ba chân đặt bàn để cố định điện thoại khi quay.
Mua sắm xong xuôi, Đinh Linh tiện miệng nói với Tưởng Tư Tư là tối nay cô định quay một quán đồ nướng mà cô rất thích. Đặc biệt trong đó có món nướng thận dê và mỡ bò phải gọi là đỉnh của chóp luôn!
“Biết thế thì mình đã không nhận lời đi ăn với anh bạn nam bên Đại học C tối nay rồi!”Tưởng Tư Tư vốn mê mấy món đó lắm, nghe xong thì tiếc hùi hụi.
Mùa hè ở Kinh Thị, đêm xuống là lúc bia lạnh, đồ nướng và tôm hùm đất lên ngôi. Đinh Linh cố ý đợi đến khi trời chập tối mới đi đến quán nướng.
Khu cô đến là một dãy nhà cũ, kiểu xóm đại tạp viện không theo quy hoạch gì cả. Mức độ thương mại hóa ở đây kém xa mấy con hẻm gần các điểm du lịch nổi tiếng. Hàng quán không nhiều, dân cư chiếm phần lớn, mà giờ này cũng chẳng mấy ai còn đi dạo bên ngoài.
Cô bật đèn flash điện thoại soi đường, mới thấy trước cửa quán có treo tấm bảng gỗ khắc chữ "Xuyên".
Vừa bước vào trong, đã thấy hai cái nồi to đặt hai bên bếp đang “ùng ục” sôi sùng sục như hai vị hộ pháp. Quán bên trong vắng hoe, chỉ thấy cánh cửa dẫn ra sân sau mở toang, rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới. Từ sân sau vọng vào tiếng trò chuyện rôm rả và mùi đồ nướng thơm nức.
Đinh Linh vén rèm đi ra sau, thấy sân sau rộng cỡ sân nhà cô, chỉ có hai bàn kê gần chân tường. Gần đó là một chiếc bếp than đang cháy đỏ, bên trên xếp đầy hàu tươi đang được nướng.
Hiện tại chỉ có một bàn khách đang ngồi. Một người đàn ông trung niên mặc áo trắng vừa chăm bếp vừa quay sang trò chuyện với khách. Thấy Đinh Linh bước vào, ông hơi ngẩn ra, rồi lập tức nhận ra:
“Ủa, con gái của ông Đinh nè, Linh Linh đúng không? Mấy năm không gặp mà lớn phổng cả rồi! Vào ngồi đi con.”
“Chú Trương, sao chú nhận ra con hay vậy ạ?”Đinh Linh chớp mắt ngạc nhiên.
“Ba con sáng nay gọi điện rồi, nói tối nay con tới quay video, dặn chú chuẩn bị sẵn nhiều thịt xiên một chút đó!”
Nói rồi chú Trương kéo tấm màng plastic phủ lên giá đựng đồ bên cạnh, để lộ từng khay inox được xếp ngay ngắn, bên trên là các xiên thịt đã được ướp sẵn.
“Con coi nè, nhiêu đây đủ chưa?”
Chắc cũng phải đến mười cân thịt.
Xiên thịt nhà chú Trương to hơn bình thường, mấy cô gái ăn tầm bảy tám xiên là no căng bụng rồi. Nếu ai ăn được mười xiên, chắc phải là dạng ăn khỏe lắm mới chịu nổi.
Nói thật thì chú Trương có chút lo. Chú sợ Đinh Linh kiểu chỉ quay không ăn hoặc ăn rất ít. Mà nhìn dáng vẻ cô gầy như vậy, quả thực không giống kiểu ăn nhiều.
“Hay là mình nướng ít ít trước đã nha? Xiên ở đây to lắm, mỗi cái cỡ một lạng mấy á. Nướng tạm trước năm xiên thịt dê, năm xiên thịt bò thử ha?”Chú bèn nhẹ nhàng gợi ý.
“Chú Trương ơi, con ăn cũng hơi nhiều một chút á… Vậy nướng trước cho con 20 xiên thịt dê, 20 xiên thịt bò, 10 xiên mỡ bò, 10 xiên thận dê, 10 xiên gân bò nha.”Ai ngờ Đinh Linh đáp tỉnh bơ. Cô ngừng lại nhìn menu treo trên tường rồi đọc tiếp “Đậu hũ nướng giấy bạc, cà tím nướng, rau hẹ nướng, chân giò nướng mỗi món một phần. Hàu tươi cho con 10 con. Cánh gà và bánh màn thầu nướng mỗi loại 10 xiên. Ăn hết con gọi thêm sau nha!”
Cô đọc một tràng không nghỉ, đến nỗi chú Trương suýt chút không nhớ nổi. Mà đây đâu phải gọi “ăn hơi nhiều”, phải gọi là ăn siêu cấp khủng thì đúng hơn!
Mấy người ngồi bàn bên đều ngạc nhiên quay đầu lại. Bàn đó có ba người trung niên với một thanh niên trẻ. Cậu thanh niên ngồi gần nhất nhịn không được hỏi:
“Người đẹp, khẩu vị chị tốt dữ vậy luôn đó hả?”
Đinh Linh đang loay hoay lấy thiết bị quay ra từ trong túi.
“A, em hiểu rồi! Chị là mấy người kiểu ‘vua dạ dày’ hay quay clip ăn uống phải không?”Cậu kia chợt vỗ đùi cái “bốp” như vừa ngộ ra:
Thực ra thì không phải đâu. Video của Đinh Linh chủ yếu là quay lại các món ăn ngon cùng trạng thái ăn tự nhiên của chính cô, chứ chưa bao giờ cố tình thể hiện kiểu “ăn siêu khủng”. Dù ở lần quay “Chảo sắt hầm ngỗng lớn” hôm nọ cô cũng ăn khá nhiều nhưng dân mạng không ai nói cô ăn khỏe, toàn là khen:
“Trời ơi, chị ăn nhìn ngon quá!”
“Nhìn chị ăn thôi là thèm theo luôn đó!”
“Đúng kiểu ăn mà khiến người khác cũng muốn ăn!”
“Không phải đâu, chỉ là quay mấy clip ẩm thực bình thường thôi á.” Đinh Linh vừa cười vừa giải thích, rồi cầm máy lên chuẩn bị quay.
“Clip này cháu quay chứ không livestream nên không làm phiền mọi người đâu. Quay xong cháu còn về sửa lại rồi mới đăng. Nếu mấy chú thấy bất tiện, cháu có thể xử lý hậu kỳ để làm nhỏ hoặc cắt bớt đoạn tiếng trò chuyện của mình ra.”
Người đàn ông ngồi sát cậu thanh niên – cũng là ba của cậu vừa nãy còn đang nghe con trai giải thích ăn siêu khủng là gì, giờ mạnh dạn vỗ đùi cái nữa:
“Xóa gì mà xóa, đừng xóa! Tụi chú không ngại đâu!”
Nói rồi ông còn tò mò nhìn kỹ hơn, hỏi:
“Vậy là bây giờ những gì tụi chú đang nói đều được ghi lại hết hả? Lát nữa người xem cũng sẽ nghe thấy tụi chú luôn à?”
“Cháu còn chưa bắt đầu quay mà…”Đinh Linh vừa nói vừa nhanh tay chạm vào màn hình“Giờ thì bắt đầu rồi.”
Kết quả là chú trung niên khi nãy đang nói rôm rả liền im bặt, rõ ràng không có mặt trong khung hình mà dáng ngồi cũng bất ngờ trở nên nghiêm chỉnh hẳn lên.
Đinh Linh điều chỉnh lại góc máy, trước tiên hướng ống kính về phía chú Trương, chính xác hơn là hướng thẳng vào cái bếp than đang rực đỏ trước mặt chú.
Than lửa cháy đúng độ, đang vào lúc đẹp nhất. Từng miếng mỡ bò đang rịn mỡ dưới ngọn lửa rù rì, lớp ngoài dần trở nên xốp giòn.
Thịt dê và bò có phần nạc mỡ đan xen, lúc đầu đỏ tươi rồi từ từ ngả sang màu vàng nâu hấp dẫn. Cuối cùng, chú Trương rắc lên một lớp sốt bí truyền, vừa chan vừa rải đều tay, hương thơm lập tức bùng lên trong gió.
Đinh Linh lặng lẽ nuốt nước miếng. Thật muốn tua nhanh thời gian đến mười phút sau để có thể nhét ngay những món này vào miệng.
Những xiên mỡ bò, thịt dê, thịt gân bò là nướng xong trước tiên. Đinh Linh đặt giá ba chân ở vị trí cố định, vừa vặn có thể bắt được cả cô và cái bếp than phía sau.
Cô cầm ngay lấy xiên mỡ bò. Đây là món thiên về vị béo, nếu để nguội sẽ giảm ngon thấy rõ. Nhân lúc vừa chín tới, Đinh Linh vội vàng cắn một miếng. Bên ngoài giòn tan, bên trong lại không quá ngậy. Cảm giác giống như ăn tóp mỡ giòn kiểu hồi nhỏ mê tít mà là phiên bản nâng cấp sang chảnh hơn nhiều.
“Miếng mỡ bò này bên ngoài nướng giòn rụm luôn mà vị thì lại hoàn toàn không ngán. Nghe nè mọi người!” Cô nâng micro nhỏ gắn ở cổ áo lên gần miệng, nói vào máy.
Cô cầm đũa gắp cả xiên mỡ bò, cắn một miếng rõ to phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” giòn rụm vang lên trong micro. Mười xiên mỡ bò biến mất trong nháy mắt, Đinh Linh lại đưa tay sang dĩa thịt dê.
Muốn biết tiệm đồ nướng có ngon không, thịt dê chính là bài kiểm tra chân thực nhất. Xiên thịt dê của chú Trương có mùi rất tự nhiên, gia vị vừa đủ, không che mất vị tươi đặc trưng của thịt dê. Đinh Linh cắn một miếng rồi đưa xiên thịt lại gần máy quay, nói rõ ràng:
“Thịt dê này ướp kỹ lắm luôn mà vẫn giữ được vị tươi. Em đoán chắc là không phải đồ đông lạnh đâu.”
“Chủ quán là mỗi sáng 5-6 giờ đã ra chợ đầu mối chọn thịt rồi đó! Thịt chỗ ổng lúc nào cũng tươi không cần chỉnh.”Ngồi bàn bên, người đàn ông vừa nãy còn ngồi thẳng lưng liền tranh thủ góp lời.
“Đúng rồi đúng rồi, thịt này làm đồ nướng đã ngon rồi, đem nhúng lẩu còn bá cháy nữa là!”Mấy người cùng bàn cũng gật gù tán thưởng.
“Chỉ tiếc cái là vị trí quán hơi xấu, chứ không thì chắc bán còn chạy hơn bây giờ nhiều.”Có người tiếc rẻ nói thêm.
Đinh Linh cũng thấy tiếc. Lâu lắm rồi cô mới được ăn đồ nướng ngon đến vậy mà lại là ở một quán nhỏ khuất sâu trong xóm cũ thế này.
Nhưng cô không có nhiều thời gian để tiếc nữa. Các món nướng khác lần lượt được mang lên bàn, làm người ta không kịp nghĩ ngợi gì.
Một tay cầm thẻ nhớ, một tay cầm đũa, vừa ăn thịt xiên, vừa gắp cà tím, rau hẹ, chân giò, đậu hũ nướng… Ăn tới đâu ngon tới đó, ăn đến mức không dừng lại được.
Bên bàn kia, hàu nướng cũng được mang ra.
Bốn người họ gọi tổng cộng mười sáu con, đây cũng là món cuối cùng của buổi tối hôm nay.
Vừa rồi ăn không ít thịt, mấy người còn tưởng bụng đã no, chắc sẽ chẳng động tới mấy món sau nữa. Nhưng vừa nhìn Đinh Linh ăn mà thấy thèm theo, không ai bảo ai, từng chiếc đũa vươn tới, chờ đến khi nhận ra thì trên bàn chỉ còn lại mỗi một đống vỏ trống không.
“Chú Trương, thêm hai mươi con hàu nướng, hai mươi xiên mỡ bò với bốn cái móng heo nữa nha!”
“Được rồi.”
Trên bàn chỉ còn trơ trọi mấy cái chén không, Đinh Linh vỗ bụng đóng máy thu hình. Cắn xong miếng bánh bao nướng cuối cùng, lúc này cô mới sực nhớ ra một món kinh điển mình quên gọi.
“Chú Trương ơi, trong tiệm còn thận dê không ạ?”
“Còn chứ.”
Chú Trương nhìn Đinh Linh ăn nãy giờ cũng phục sát đất, chẳng buồn khuyên cô đừng gọi thêm mà quay đầu ngó qua chỗ để hàng:
“Còn tám xiên, đủ không cháu?”
“Chú nướng hết cho cháu đi, cháu chờ một lát rồi mang về luôn. Ba cháu cũng thích món này lắm.”
Khách bàn bên vừa thanh toán rời đi, trong tiệm chỉ còn lại một mình cô. Đinh Linh liền đứng hẳn sang một bên, chăm chú xem chú Trương nướng thịt. Tầm mắt cô lơ đãng nhìn qua rèm cửa bị gió thổi tung, dừng lại nơi hai cái nồi lớn đang nghi ngút khói ngay trước cửa.
“Chú ơi, hai cái nồi kia đang nấu gì vậy ạ?”
“Canh thịt dê đấy.”Chú Trương không ngẩng đầu lên, tay vẫn đảo xiên trên bếp than, tay kia thì phết nước sốt đều đều.
“Cháu chờ chút, lát nữa chú múc cho hai tô mang về. Không cần trả tiền đâu.”
“Ơ… thế sao được ạ?”Đinh Linh biết cửa tiệm nhỏ này lời lãi chẳng bao nhiêu, vì nguyên liệu toàn đồ tươi, chất lượng tốt, thành ra chi phí cũng cao.
“Không sao đâu, cái đó vốn không phải để bán. Chủ yếu là lấy mấy xiên thịt dư lại, nấu tạm cái nồi. Có hôm mấy cô chú ở xóm hoặc mấy người làm khuya đi ngang qua, chú cũng hay múc cho một tô.”Chú Trương xua tay, cười hiền.
Tối nay quay được kha khá tư liệu, đủ để làm video đàng hoàng. Mặc dù máy quay chỉ có hai góc nhìn đơn giản nhưng nhờ phần hậu kỳ chỉnh sửa khéo léo, clip vẫn trở nên sinh động.
Đinh Linh chọn vài cảnh nổi bật. Mấy tấm hình thịt xiên nướng óng ánh, gương mặt cô khi cắn xiên thịt đầy say mê ghép vào phần mở đầu dài khoảng năm giây. Tiếp đến là cận cảnh bếp than đỏ lửa, rồi xen giữa là cảnh chú Trương cặm cụi nướng thịt. Rồi mới chuyển về bàn ăn, lồng thêm tiếng bình luận rôm rả của chú khách bàn bên.
Còn lại đều là cảnh cô đang ăn, bối cảnh là quầy nướng thịt phía sau, đôi lúc lại đệm thêm vài câu thoại vui tai từ bàn bên. Nhờ cắt ghép mượt mà như thế, video trở nên hấp dẫn và có cá tính riêng.
Sau khi chỉnh sửa xong, Đinh Linh gửi bản hoàn chỉnh cho Tưởng Tư Tư xem. Video dài gần hai mươi phút, vừa xem hết trong khung chat đã lập tức hiện ra loạt tin nhắn bắn như pháo:
【!!!!!!】
【 Trời ơi đồ nướng này thơm quá đi mất 】
【 Tui hối hận rồi, tại sao lại đi hẹn hò cơ chứ! Mấy tên đàn ông thối tha thì làm sao bằng mỡ bò với thịt xiên được! 】
Khóe môi Đinh Linh khẽ cong lên cười. Xem ra đoạn video lần này đã thành công rồi. Cô thở phào, bấm nút đăng tải sau đó mới quay lại nhắn một tin dỗ dành:
【 Ngày mai dắt cậu đi ăn, ngay cạnh nhà tớ thôi. 】
...
Ôn Mẫn Như là người dẫn chương trình phát thanh, còn bạn đời của cô thì làm phóng viên cho kênh đời sống của Đài truyền hình Kinh Thị.
Từ khi bước chân vào công việc, để giữ gìn giọng nói, cô đã kiêng gần như tuyệt đối các món ăn cay nóng và có tính kích thích. Món nướng từng là món khoái khẩu nhất, vậy mà cô đã sớm nói lời từ biệt.
Những lúc thèm, cô chỉ có thể lặng lẽ xem video đồ nướng, xem để tự dỗ mình. Tối nay, khi đang lướt Trạm D, cô vô tình thấy một video nướng BBQ vừa được đăng tải. Thịt nướng trong video hấp dẫn một cách kỳ lạ nhưng thứ khiến người ta không thể rời mắt lại chính là trạng thái của cô gái blogger khi đang ăn.
Chỉ nhìn qua màn hình thôi, Ôn Mẫn Như cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng - cái cảm giác khi được ăn một món ngon đúng nghĩa.
Trong phần bình luận, đã có người nhanh tay tra được địa chỉ tiệm đồ nướng. Ôn Mẫn Như không kìm được, vỗ nhẹ người bạn đời bên cạnh:
“Chồng ơi, mai mình đi ăn chỗ này nha?”
Lúc ấy anh đang mải nghĩ về chuyện công việc. Chủ nhật tuần này, đài truyền hình có một chuyên mục phát sóng. Đề tài lần này là “Đừng xem thường điều tốt nhỏ”. Tổng cộng cần lên danh sách mười chủ đề mà đến giờ vẫn còn thiếu một.
“Em chẳng phải kiêng đồ nướng à?”Nghe vợ nói vậy, anh ngơ ngác mất vài giây mới quay sang.
“Thỉnh thoảng ăn một bữa chắc không sao đâu! Anh xem, trong video nói rồi đó quán này dùng toàn nguyên liệu tươi mới, gia vị cũng không quá nồng, em nghĩ chắc không ảnh hưởng nhiều đến giọng đâu.”
Tình cảm giữa hai người vẫn luôn rất tốt.
Anh nghe vợ phân tích vậy thì cũng gật đầu đồng ý:
“Được rồi, vậy mai mình đi ăn.”
Không ngờ, bữa thịt nướng tối hôm sau lại không chỉ thoả mãn khẩu vị của hai vợ chồng mà còn giúp anh giải quyết luôn cả chủ đề cuối cùng còn thiếu trong chương trình đã khiến anh băn khoăn mấy ngày liền.