Chiếc muỗng inox va nhẹ vào thành chén sứ, vang lên mấy tiếng leng keng thanh thúy. Đinh Linh đưa thìa cháo kê cuối cùng vào miệng, cô còn chưa thỏa mãn, liếm liếm môi như muốn giữ lại chút dư vị.
Nồi cháo này được hầm bằng nồi đất với lửa nhỏ suốt cả buổi, mặt trên kết lại một lớp nước gạo đặc sánh, mềm mịn bóng mượt. Gạo kê phía dưới thì tròn hạt, nở bung, thơm ngon vô cùng. Ngay cả món ăn kèm chỉ là vài lát dưa muối nho nhỏ cũng ngon đến lạ lùng. Cô ăn hết chiếc đũa cuối cùng, thậm chí còn đưa tay quệt sạch lớp mè vương trên đĩa, không bỏ sót chút nào.
Cơm vào đến bụng, từng đợt ấm áp dâng lên lan tỏa khắp người. Mãi đến lúc này, Đinh Linh mới thật sự cảm nhận được rằng cô đã trở về rồi. Về đúng nơi mình sinh ra và lớn lên, không còn là cái lục lạc nhỏ nhoi bị treo lơ lửng nơi nhà ăn trên đỉnh núi của Tông môn Đoán Thể nữa.
Lúc này, Đinh Hưng Hải vừa đi ra ngoài châm thêm nước đã quay trở lại, chỉ thấy trên bàn không còn lại gì. Nồi niêu chén đĩa sạch sẽ đến mức như chưa từng có món ăn nào được bày ra ở đó.
“Con gái à, con ăn hết rồi sao?”Ông nhìn cô đầy lo lắng. “Nằm liệt bao lâu nay không ăn gì, giờ lại ăn một lúc nhiều như thế, đừng để đau bụng nhé… Con có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không đâu ạ.”Đinh Linh lắc đầu, đưa tay xoa cái bụng vẫn còn hơi xẹp lép, cảm giác như chỉ mới no được ba phần. Cô thật sự quá đói, mà cũng quá thèm nữa!
Những năm qua làm cái lục lạc trong nhà ăn của Tông môn Đoán Thể, ngày nào cũng nhìn người ta ăn mà không được ăn, trời biết cô đã thèm khát được nếm một miếng đồ ăn đến mức nào. Ước mơ lớn nhất của cô khi ấy chỉ đơn giản là có thể tự mình đưa thức ăn vào bụng.
“Ba… nhà mình còn đồ ăn không ạ…”
“Giờ thì không thể ăn tiếp nữa rồi.”Đinh Hưng Hải sợ con gái ăn quá no mà trướng bụng, vội vã kéo cô trở lại phòng nghỉ.
“Ba pha cho con ly nước mật ong ấm, nằm nghỉ một lát rồi nhấp từng ngụm nhỏ thôi, cho tiêu cơm. Tối ba sẽ ninh nồi canh gà, tẩm bổ cho con một trận ra trò.”
Đinh Linh biết rõ mình vừa rồi ăn hơi nhiều cũng không ổn, sợ lại làm ba lo bèn ngoan ngoãn gật đầu, không dám mở miệng đòi ăn thêm nữa.
Lúc này, cô cũng chưa đến mức buồn ngủ hẳn, bèn với tay lấy chiếc điện thoại vừa sạc xong để ở đầu giường, khởi động máy lên xem thử.
Trong ký ức mơ hồ, cô nhớ mình bị một chiếc xe tải nhỏ vượt đèn đỏ đâm phải khi đang đi dọc con đường gần trường học. Sau cú va chạm đó, linh hồn cô chẳng hiểu sao lại xuyên tới một thế giới xa lạ.
Linh hồn ấy phiêu bạt đến một nơi tên là Tông môn Đoán Thể, rồi bám vào một linh vật có nhiệm vụ gõ chuông giờ ăn trong nhà ăn của Tông môn. Ngày ngày cô chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn các đệ tử ăn uống no say, lắng nghe đủ thứ chuyện phiếm trong giới tu chân rồi học cách tu luyện từ những linh khí đã khai mở linh trí khác.
Cứ thế mà sống lay lắt mấy chục năm.
Ấy vậy mà ngoài đời thực, mới chỉ vừa trôi qua đúng một tháng.
Điện thoại vừa lên sóng đã hiện ra hàng loạt tin nhắn của người thân và bạn bè gửi đến. Ban đầu là những lời hỏi han tình hình sau tai nạn. Sau đó khi nghe tin cô hôn mê bất tỉnh, trở thành người thực vật, chiếc điện thoại được ba cô giữ gìn cẩn thận. Mọi tin nhắn về sau dần chuyển thành những câu cảm thán buồn bã, xen lẫn những khoản chuyển tiền nhỏ và lì xì an ủi. Chỉ là ba cô một khoản cũng không nhận.
...
Ngô Mạn Mai men theo con hẻm nhỏ hẹp mà đi, thỉnh thoảng phải nghiêng người tránh những chiếc xe đạp dựng hai bên cùng mấy món đồ lặt vặt cản đường.
Trước rèm cửa treo tấm biển “Tiệm nhỏ nhà họ Đinh”, bà ta chỉnh lại chiếc váy bó sát cao cấp trên người rồi liếc mắt đánh giá khung cảnh xung quanh không hề hợp với phong cách trang điểm sang chảnh của mình, bực bội bĩu môi một cái, sau đó mới bước qua bậu cửa đi vào.
Đây là một tiệm ăn nhỏ chỉ bày được vỏn vẹn năm cái bàn. Ở sát phía trong, hai chiếc bàn con đặt lệch nhau, phía sau là cánh cửa nhỏ dẫn thông ra hậu viện. Thấy cửa còn đang mở, Ngô Mạn Mai không chần chừ, bước thẳng vào trong.
Đinh Hưng Hải vừa dứt cuộc gọi với bác sĩ, quay đầu lại liền thấy bà ta đi tới, thoáng ngạc nhiên:
“Bà đến đây làm gì vậy?”
Ngô Mạn Mai trợn mắt lườm ông, giọng hậm hực:
“Ở bệnh viện ông bị lú lẫn rồi à? Không phải chúng ta đã nói là trong hai ngày này sẽ bàn chuyện căn nhà sao? Tôi đã chuẩn bị tiền đầy đủ, ông mau thu xếp một chút theo tôi đi, chúng ta còn phải ký giấy sang tên.”
“Lúc đó tôi chỉ nói là sẽ cân nhắc, chưa từng đồng ý chắc chắn sẽ bán căn nhà cho cô.” Đinh Hưng Hải nhíu mày đáp.
“Cân nhắc gì nữa mà cân nhắc!”Ngô Mạn Mai liền cao giọng “Tiền tiết kiệm với tiền bán xe của ông chẳng phải cũng sắp cạn rồi à? Tiền viện phí đâu phải có thể chờ từng ngày! Cái căn nhà xập xệ này ngoài tôi ra thì ai dám bỏ tiền ra mua? Nếu không phải tôi là mẹ của Linh Linh, ông tưởng tôi thèm mua cái chỗ nát này chắc?”
“Cô còn biết cô là mẹ của Linh Linh à? Từ lúc bước vào tới giờ, cô có hỏi thăm con bé lấy một câu chưa?”
Đinh Hưng Hải xưa nay ít nổi giận, vậy mà lúc này gân xanh nổi cả lên, trừng mắt nhìn Ngô Mạn Mai, vẻ mặt u ám như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
“Ông làm cái gì vậy hả!”Ngô Mạn Mai giật mình lùi ra sau nửa bước, tim còn đập thình thịch, đưa tay vỗ vỗ ngực:
“Đinh Hưng Hải, ông điên rồi à?!”
Lúc đó, Đinh Linh đang vừa ăn mật ong vừa cảm thấy đời quá mãn nguyện thì nghe thấy tiếng cãi vã từ ngoài sân vọng vào. Cô vội lau miệng, đẩy cửa bước ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Mạn Mai nhìn thấy Đinh Linh bất ngờ xuất hiện trước mắt, liền sững người. Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao hôm nay Đinh Hưng Hải đột nhiên thay đổi ý định, không muốn bán nhà nữa.
“Linh Linh, con tỉnh rồi à? Sao lại xuất viện sớm thế? Không ở lại thêm vài hôm để bác sĩ theo dõi cho yên tâm?”
Trên mặt Ngô Mạn Mai là nụ cười giả lả, nhưng trong lòng thì đầy bất mãn. Con gái đúng thật là kiếp nợ đời trước, chẳng chịu tỉnh sớm hay muộn lại cứ chọn đúng ngay lúc này để tỉnh lại!
Nếu như Đinh Linh chịu nằm viện thêm vài ngày nữa thì tốt rồi. Ngô Mạn Mai nào cam lòng bỏ lỡ miếng mỡ đã gần đến miệng như vậy.
“Ông Đinh, ông đừng vì tình cảm mà làm hỏng việc. Giờ Linh Linh xuất viện rồi, càng nên bán căn nhà này đi! Bán lấy tiền rồi mua một căn hộ đàng hoàng, yên tĩnh tiện nghi hơn, thích hợp để dưỡng bệnh.”
“Bán nhà, bán nhà, trong đầu cô ngoài chuyện bán cái nhà rách này ra thì còn nghĩ được gì khác à?”Đinh Hưng Hải giận đến mức bật cười
“Tôi còn tưởng cô tới đây để thăm con bé, thật đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi. Thôi khỏi dây dưa nữa, mời cô đi cho, nhà tôi không hoan nghênh cô!”
“Đinh Hưng Hải!” Ngô Mạn Mai gân cổ cãi lại “Tôi mua nhà của ông cũng là vì nghĩ cho Linh Linh! Tôi muốn cải thiện điều kiện sống cho nó!”
“Tôi nằm viện bao lâu rồi, bà đã từng đến thăm tôi lấy một lần chưa?”Đinh Linh bước lên một bước, cái miệng nhỏ xíu bắt đầu tuôn ra từng câu không nương tay:
“Đừng tưởng ai cũng là ngốc! Cái loại người trong mắt chỉ có tiền như bà, tôi không tin nếu không có lợi gì thì bà lại vội vàng tới tìm ba tôi làm giao dịch! Nhưng mà bà hết hy vọng sớm đi! Ba tôi đã nói rồi, nhà này không bán, tôi cũng chẳng thèm nghe bà nói mấy lời hay ho về chỗ yên tĩnh. Tôi từ nhỏ lớn lên trong cái hẻm nhỏ này, tôi thích cái náo nhiệt của nơi này! Nếu bà thấy ồn ào thì mời cô đi chỗ nào mát mẻ mà đứng!”
Nói dứt câu, cô vung tay một cái, đẩy Ngô Mạn Mai ra khỏi sân rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cánh cửa.
“Đinh Linh! Mở cửa cho tôi! Tôi là mẹ của con đấy!”Ngô Mạn Mai đứng ngoài hét lên oang oang. “Con đối xử với mẹ như vậy, còn biết lễ phép là gì không?!”
Đinh Hưng Hải lúc nãy bị mắng còn chẳng sao nhưng vừa nghe người ta xúc phạm con gái mình thì ngay lập tức nổi giận, mắt rực lên tia tức giận:
“Ngô Mạn Mai! Linh Linh thế nào, không đến lượt cô phán xét! Đừng để tôi phải ra tay đuổi người, cút đi cho khuất mắt!”
“Không biết tốt xấu!”Ngô Mạn Mai vứt lại bốn chữ, giày cao gót vang lên lộp cộp rồi xa dần trên con ngõ nhỏ.
Đinh Hưng Hải nhìn theo qua khe cửa lá sắt đã hoen gỉ, ánh mắt chợt dừng lại ở tảng đá đặt ngay một bên, vốn để chống cánh cửa. Tảng đá đó trước đây dùng để đè hũ dưa muối, nặng đến bốn năm chục cân, ông già như ông còn phải dùng hết sức mới dịch nổi. Thế mà Linh Linh – cô con gái gầy gò với đôi tay mảnh khảnh lại có thể đẩy đi một cái nhẹ nhàng như không.
“Con gái à, tay con có bị làm sao không đấy?”
“Không ạ.” Đinh Linh chẳng buồn để tâm đến tảng đá kia, trái lại còn vội vàng dỗ ba “Ba đừng giận nữa nha, vì người như bà ta mà bực mình thì không đáng đâu!”
Ngày trước, Đinh Linh cũng từng mong chờ tình thương của mẹ. Nhưng sau mấy chục năm làm linh hồn múc cơm ở dị giới, sống không dục vọng, không hy vọng. Cuối cùng cô cũng nhận ra: giữa cô và Ngô Mạn Mai, vốn chẳng có duyên mẹ con.
Từ cái ngày Ngô Mạn Mai ngoại tình, còn lấy cô ra làm lý do ép ba mẹ ly hôn, sợi dây tình mẹ con giữa hai người đã đứt từ lâu rồi. So với việc nghĩ về bà ta, chi bằng nghĩ xem tối nay ăn món gì thì hơn.
“Ba ơi, tối nay mình ăn gì vậy?”
Đinh Hưng Hải vừa mới ném mớ bực bội lúc nãy ra sau đầu, liền lập tức hóa thân thành người ba hiền hậu mẫu mực:
“Ba mới gọi điện hỏi bác sĩ rồi, người ta nói con giờ cái gì cũng ăn được, chỉ cần tránh mấy món cay nóng kích thích là được. Con muốn ăn gì cứ nói, ba nấu cho!”
Đinh Linh muốn ăn nói thật là muốn nhiều thứ lắm. Ở nhà ăn của Tông môn Đoán Thể, dù là thức ăn cho đệ tử nhưng cũng thường xuyên có thịt. Mỗi lần thấy người ta nấu xương sườn, cô lại thèm món sườn chua ngọt của ba. Thấy họ hầm thịt heo, lại nhớ đến món thịt kho tàu bóng mỡ đỏ au tay ba nấu. Nhưng nói món khiến cô nhớ nhung nhất chắc vẫn là tô mì trộn tương thơm nức mùi quê nhà.
“Hay là tối nay mình ăn mì trộn tương nha?” Cô hào hứng đề nghị.
“Được luôn!”
Đinh Hưng Hải đồng ý ngay, rồi vội vàng xách túi ra ngoài đi chợ. Làm mì trộn tương mà ngon thì ngoài phần tương phải thật chuẩn, còn cần chuẩn bị đủ thứ rau ăn kèm. Ông chuẩn bị cả thảy tám loại nguyên liệu.
Chuyện Ngô Mạn Mai vừa gây ra cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của ông. Một lát sau, Đinh Linh đã nghe trong bếp vang lên tiếng dao thớt lách cách, xen lẫn tiếng ông lẩm nhẩm hát một điệu dân ca quê mùa nào đó.
Nằm trên giường mãi cũng chán, cô đứng dậy đi vào bếp. Dưa leo và cà rốt tươi rói, dưới tay ba được thái thành những sợi mảnh còn nhỏ hơn cả giá đỗ. Tiếp theo là củ cải trắng ngọt, cần tây thái hạt lựu, lá tỏi, tỏi băm, thêm cả đậu nành đã luộc chín và giá đỗ vừa nhắc tới ban nãy. Tất cả được bày vòng tròn quanh một chiếc mâm tròn, đủ màu sắc nhìn rất đã mắt.
Bước tiếp theo là làm tương. Đinh Hưng Hải đun nóng chảo dầu, cho thịt ba chỉ thái hạt lựu vào đảo cho ra mỡ. Cách ông làm hơi khác với kiểu truyền thống của người Bắc Kinh. Sau khi thịt ra mỡ, ông sẽ vớt ra, cho đường trắng vào đảo đến khi lên màu cánh gián đẹp mắt rồi mới đổ tương đậu nành loại ngon vào. Tương làm kiểu này có màu nâu bóng, vị không quá mặn mà lại hơi ngòn ngọt, rất hợp khẩu vị của Đinh Linh.
Trong lúc đợi tương sôi liu riu, Đinh Hưng Hải còn tự tay nhào bột, cán sợi mì chừng khoảng hai cân bột mì tươi. Khi mì đã nấu chín, Đinh Linh tự tay chọn những món mình thích đặt lên mặt tô, cuối cùng chan thêm hai muỗng lớn tương nóng hổi thơm lừng. Mùi tương nồng đượm lan ra, khiến cô hít một hơi dài đầy thoả mãn:
“Đúng là hương vị này rồi, thơm quá trời!”
“Sao hả? Tay nghề ba có kém đi chút nào không?”Đinh Hưng Hải vừa cười vừa hỏi, cũng tự bưng một tô cho mình. Ông thích ăn giòn giòn nên gắp thêm nhiều dưa leo và cần tây hơn chút.
Đinh Linh đã bắt đầu ăn. Nước sốt sánh mịn bám lấy từng sợi mì mềm dai quyện cùng rau củ tươi ngọt và thịt ba chỉ đậm đà, vừa ăn vào đã như bùng nổ trong miệng một phản ứng hóa học đầy mê hoặc. Cô ăn liền mấy đũa to, rồi mới nhịn được mà quay sang giơ ngón tay cái với ba:
“Ông Đinh mà đã ra tay, là món gì cũng thành đặc sản hết!”
Đinh Hưng Hải ban đầu không thấy đói lắm nhưng nhìn con gái ăn ngon lành cũng bị lôi cuốn. Ông cũng vừa hút mì, vừa húp tương, một tô rồi lại thêm một tô nữa.
Hai cân mì ban đầu vốn định để dư cho sáng mai ăn tiếp. Nhưng hai cha con cứ ăn nối tiếp nhau, đến cuối cùng thì chẳng còn lại tí gì. Hơn nửa số mì ấy là vào bụng Đinh Linh. Cô cuối cùng cũng không thấy đói nữa, vừa sờ bụng nhỏ phẳng lì của mình vừa cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chỗ bụng ấy ấm áp, khiến cô có cảm giác như khi còn là linh thể hấp thụ linh khí.
“Dậy đi dạo vài vòng rồi hẵng ngồi xuống nghỉ.”
Đinh Hưng Hải vừa nói vừa đứng dậy xoa bụng. Thường ngày ông ăn tối không nhiều, nhưng hôm nay không hiểu sao lại ăn nhiều đến thế, chắc là vì thấy con gái ăn ngon nên vui quá chăng.
Hai cha con cùng dạo quanh tiệm nhỏ và sân sau một vòng. Có lẽ vì nguyên liệu nấu ăn gần như hết sạch, khách khứa dạo gần đây cũng không còn, nên tiệm cơm vắng vẻ đến tiêu điều.
Đinh Linh hiểu ba đóng tiệm là để chăm sóc cho cô. Tiệm cơm nhỏ này là tâm huyết nửa đời người của ông. Cô không nén được, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Ba à, hay là mình mở lại tiệm cơm đi?”
Đinh Hưng Hải nhìn khuôn mặt hồng hào đầy sức sống của con gái, ánh mắt ông cuối cùng cũng dịu lại, lo lắng trong lòng cũng vơi đi quá nửa.
“Được. Chờ con hồi phục rồi đi học lại, ba sẽ mở lại tiệm.”