Trạm D từ trước đến giờ luôn khuyến khích người dùng làm video. Năm nay họ còn tung ra một chương trình thưởng nóng. Cứ video gốc nào được 1.000 lượt xem, là sẽ được tặng khoảng 20 tệ.
Ba video của Đinh Linh được mọi người chia sẻ rất nhiều, cộng lại đã đạt gần 2 triệu lượt truyền, số tiền thưởng tích lũy cũng khá khá rồi.
Cô rút phần thưởng ra và chia làm hai. Một phần dành để mời các bạn cùng phòng ăn một bữa ngon, coi như cảm ơn vì mấy đứa đã góp ý chân thành và luôn ủng hộ cô. Phần còn lại, cô định mua quà tặng ba mình.
Cô chọn một bộ dao phay nhập khẩu đang chạy quảng cáo trên TV. Gần đây cô để ý, mỗi lần tới đoạn quảng cáo đó, ba cô đều đứng trước màn hình, chăm chú xem mấy lần mới chịu đi. Cô đặt hàng xong, hôm sau là hàng sẽ giao đến.
Sáng hôm sau, Đinh Linh đã trông mong từ sớm, chỉ chờ xem ba sẽ bất ngờ thế nào khi nhận quà. Nhưng ba cô lại cảm thấy con gái hôm nay cứ lạ lạ.
“Con gái, hôm nay sao cứ nhìn ba mãi vậy hả?”
“Đâu có gì đâu ạ.” Đinh Linh giả vờ tự nhiên, bưng tô sữa đậu nành lên làm mấy ngụm rồi cắn miếng bánh bao.
Nước sốt bên trong còn trào ra nữa.
“Ủa, hôm nay ba làm bánh bao giống hệt loại của bà Lý bán ấy nhỉ!”
“Là mua từ bà Lý đó.”Ba cô chỉ vào phần ăn sáng trên bàn - sữa đậu nành, bánh bao, trứng trà.
“Ủa, không phải bà Lý bán tiệm rồi hả?”
Con không nhớ nhầm là bà ấy nhờ người môi giới bán cửa tiệm chính quy mà, một phần lấy tiền trả nợ, phần còn lại chuẩn bị dưỡng già đúng không?
“Bà ấy có bán tiệm rồi nhưng vẫn còn tay nghề mà. Giờ bà ấy làm đồ ăn sáng tại nhà. Ai muốn ăn thì đặt trước tối hôm trước, sáng hôm sau sang nhà lấy.”
Ba cô biết cô thích ăn bánh bao của bà Lý, nên đã đặt sẵn 10 cái, là khách lớn nhất của bà ấy hôm nay luôn.
“Vậy thì tốt quá, sau này vẫn còn được ăn gan xào bà Lý làm.”
Đinh Linh ăn gọn hết chín cái bánh bao, bụng no căng rồi, bắt đầu ngồi nghĩ xem video tiếp theo nên quay món gì mới được.
Đúng lúc ấy, một tràng gõ cửa dồn dập vang lên. Quán cơm nhỏ chỉ mở cửa vào buổi trưa, giờ này mà có người gõ cửa, chẳng lẽ đơn giao hàng cô đặt đã tới?
Đinh Linh vội vàng chạy ra mở cửa trước cả ba mình nhưng ngoài cửa lại là gương mặt căng thẳng, rõ ràng đang cố kiềm nén lửa giận – là Ngô Mạn Mai.
“Sao lại là bà?”
“Cái gì mà sao lại là tôi? Tôi là mẹ cô đấy, Đinh Linh! Ba cô dạy dỗ kiểu gì mà đến chút phép tắc cũng không có!”
“Muốn nổi điên thì về nhà bà mà nổi điên, đừng có lúc nào cũng đến đây làm phiền tôi với ba tôi.”Đinh Linh chẳng hiểu Ngô Mạn Mai đang giận cái gì.
“Cô tưởng tôi muốn đến chắc?”
Ngô Mạn Mai đứng chặn ngay cửa quán. Hàng xóm xung quanh bắt đầu ló đầu ra xem chuyện, bà ta trừng mắt nhìn lại từng người một, mặt mày cau có rồi sấn vào trong.
“Hôm nay tôi không tìm ba cô, mà là tới tìm cô.”
“Giữa tôi với bà có gì mà nói chứ. Bà đến từ đâu thì mời quay về chỗ đó.” Đinh Linh vừa nói vừa ra hiệu mời khách không mời ra khỏi cửa.
“Linh Linh, ai đấy con?”
Đinh Hưng Hải vừa rửa xong bát, từ trong bếp đi ra. Vừa nhìn thấy Ngô Mạn Mai đang đứng trong quán, nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất.
“Sao bà lại tới đây?”
Câu mở đầu của hai cha con chẳng khác nhau là mấy. Ngô Mạn Mai suýt tức đến nghẹt thở.
“Đinh Hưng Hải, ông nói chuyện có cần khó nghe vậy không? Còn nữa, ông dạy con gái kiểu gì thế? Con gái là con gái, bị ông dạy đến thành ra thô lỗ như vậy!”
“Linh Linh ngoan mà, hiểu chuyện, học giỏi. Năm nay nghỉ bệnh lâu thế mà vẫn giành được học bổng đấy. Ngược lại là bà, sáng sớm chạy đến nhà người khác ầm ĩ, như thế mới đúng là thô lỗ bất lịch sự.”Đinh Hưng Hải liếc bà ta một cái, giọng càng lúc càng lạnh.
Cha nào con nấy, cả hai người cứ thế mà nói thẳng không nể nang.
Ngô Mạn Mai quyết định không đôi co nữa, lấy điện thoại ra, đưa thẳng ra trước mặt hai người.
“Đinh Hưng Hải, ông nhìn xem con gái ông cả ngày đang làm cái gì!”
“Hử?” Đinh Hưng Hải biết con gái mình quay video đồ ăn, nhưng không biết là đăng lên Trạm D, cũng không biết lại có nhiều người xem đến vậy.
Ngô Mạn Mai mở đoạn video, chính là cảnh cả nhà họ ăn món ngỗng hầm bằng chảo sắt ở nhà ông cậu. Trong video, con gái ông đang gặm chân ngỗng đầy hào hứng, trông đến là ngon. Đinh Hưng Hải nhìn một lúc, không nhịn được nghĩ thầm hay là lần sau học thử món này từ cậu, sau về nhà làm cho con gái ăn.
Ai ngờ ông còn đang nghĩ, thì Ngô Mạn Mai đã bắt đầu xuyên tạc.
“Ông cũng thấy mất mặt đúng không? Nếu không phải con gái ông Tôn hỏi tôi, tôi còn chẳng biết Đinh Linh lên mạng quay mấy cái thứ này! Một sinh viên giỏi giang trường Đại học A như nó không lo làm việc đàng hoàng, lại đi lên mạng khoe mặt cho người lạ xem mình ăn uống! Thế mà cũng coi được à? Các người không thấy xấu hổ, tôi còn thấy mất mặt thay đây!”
“Ông Tôn” mà bà ta nói, chính là chồng hiện tại của bà – chủ một chuỗi cửa hàng ăn nhanh.
“Bà nói xong chưa?” Đinh Hưng Hải đã sầm mặt lại.
“Đừng có mở miệng là xấu hổ, ngậm miệng là mất mặt. Bà sống trong xã hội phong kiến à? Theo như bà nói, thì mấy người làm tin tức, ca sĩ, diễn viên… tất cả cũng nên giải tán hết? Tôi thấy con gái tôi làm rất tốt. Nó vui khi quay, người khác cũng thích xem, vậy là được rồi. Còn bà…”Giọng Đinh Hưng Hải lạnh hẳn, lần hiếm hoi ông dùng lời lẽ gay gắt“Liên quan gì đến bà?”
Câu đó khiến Ngô Mạn Mai tức đến mặt đỏ bừng, hậm hực bỏ đi. Nhưng chưa đầy hai phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Hai cha con liếc nhìn nhau, Đinh Hưng Hải xoa trán, thở dài:
“Lại quay lại à…”
“Chắc là đơn hàng con đặt đến rồi!”
Đinh Linh vội vàng chạy ra mở cửa. Quả nhiên là người giao hàng, mang đến một thùng giấy lớn đã được đăng ký trước. Thùng được gói rất kỹ.
“Cái gì mà to thế này? Nếu nặng quá thì để ba giúp con mở nhé?”Đinh Hưng Hải cầm kéo bước đến, tò mò hỏi.
Nếu là mọi khi, Đinh Linh chắc chắn sẽ bảo để cô tự làm. Nhưng lần này cô chủ động lùi ra nhường chỗ, ra hiệu cho ba mở giúp.
Ông vừa mở lớp vỏ ngoài, bên trong lại lộ ra thêm một lớp hộp đóng gói đẹp mắt, trên bề mặt in hoa văn và logo rất quen thuộc. Chính là bộ dao đang được quảng cáo rầm rộ trên tivi dạo gần đây. Bộ dao mà ông đã thích từ lâu nhưng vẫn chưa dám mua.
“Ba ơi, con dùng tiền kiếm được từ quay video mua đấy.”Sợ ba sẽ tiếc tiền, Đinh Linh liền cười hì hì trấn an “Với lại ba không được từ chối đâu nha, sau này ba còn phải dùng mấy con dao này để nấu cho con ăn nữa mà.”
Đinh Hưng Hải cảm động vô cùng, suýt nữa muốn kéo Ngô Mạn Mai quay lại, để vung bộ dao này ra trước mặt bà ấy mà nói “Nhìn đi, đây là con gái tôi đó!". Nhìn xem, con bé ngoan đến thế, biết suy nghĩ, biết quan tâm, còn biết hiếu thảo với ba.
“Vậy hôm nay ba sẽ thay dao mới, cho con nếm thử món đặc biệt nhé!”Ông cẩn thận đem bộ dao cất vào bếp, rồi cười nói.
Ông định làm món bảo tháp khấu nhục – thịt ba chỉ hầm theo hình tháp úp ngược. Đây là món ăn gia truyền nhà họ Đinh do tổ tiên truyền lại. Đinh Hưng Hải vẫn theo công thức mà cha để lại, hương vị có thể tái hiện đến bảy, tám phần.
Món này khó nhất là phần cắt thịt, đòi hỏi kỹ thuật dao cực cao. Phải cắt thật mỏng mà không đứt rời, để có thể xếp từng lớp từng lớp tạo thành hình chiếc tháp rỗng bên trong. Phần rỗng ở giữa sẽ được nhồi cải muối hoặc măng khô.
Biết con gái thích ăn măng, ông chọn ngay măng khô. Trong lúc xào còn cho thêm ít thịt vụn đã xào sẵn khiến hương thơm càng dậy, dù không hấp lại mà chỉ bày lên đĩa cũng đủ khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Vì món này làm rất kỳ công nên Đinh Hưng Hải làm luôn ba phần lớn. Ông gọi Phùng Vĩ ra căn dặn:
“Cậu ra tiếp khách đi, nhớ nói với họ hôm nay có món mới – bảo tháp khấu nhục, chỉ bán đúng ba phần thôi đấy!”
Trong quán, khách đều là hàng xóm quanh đây, ai cũng biết tay nghề của Đinh Hưng Hải nên hai bàn đầu vừa nghe có món mới đã tranh nhau gọi, nhanh chóng giành được phần. Hai bàn còn lại đành phải thương lượng, mỗi bên chia nhau một nửa cho đỡ thèm.
Đinh Linh đi ngang qua sân thì nghe thấy ba mình đang đứng khoe khoang ngoài quán:
“Haizz, ban đầu tôi cũng lười làm mấy món công phu như này lắm chứ. Nhưng mà con gái tôi nó mua tặng tôi một bộ dao mới, không làm thử một món cần kỹ năng dao kéo thì chẳng phải phí mất bộ dao ngon à?”
“Là cái bộ dao ông già trong quảng cáo trên TV hay giới thiệu đó!”
Khoe xong, ông vui vẻ đứng nghe mọi người tấm tắc khen không ngớt.
Là người được nhắc đến, Đinh Linh nghe mà có hơi ngượng, vội lách người đi nhanh qua cửa, trốn vào bếp, bưng hai phần thịt ba chỉ hầm xếp tháp mà ba đã để phần riêng cho cô mang về nhà.
Đây chính là nguyên liệu cho video mới của cô.
Lần này, cô không chèn giọng lồng hay nhạc nền như trước mà để nguyên mâm đồ ăn trước mặt rồi trực tiếp lên tiếng giới thiệu:
“Thịt ba chỉ hầm xếp tháp, có nguồn gốc từ món thịt heo kho Đông Pha, được cải biến phần trình bày để tạo hình giống như một tòa tháp nhỏ. Mọi người thử đếm cùng tôi xem, tòa tháp này có bao nhiêu tầng nhé.”
Cô đổi góc quay, để máy quay nhắm thẳng vào phần thịt được xếp thành tháp, dùng đũa chỉ từng lớp một, sau đó nhẹ nhàng gắp lên một lát thịt ở tầng ngoài cùng. Theo chiếc đũa nhấc lên, từng lớp thịt mỏng như cánh ve dần hiện ra, nối liền nhau tạo thành một chuỗi dài, không hề bị đứt đoạn. Đinh Linh thả lát thịt xuống, dùng đầu đũa hơi nhấn nhẹ là có thể tách phần thịt ra khỏi tháp một cách hoàn hảo.
Trải qua quá trình hầm và hấp kỹ lưỡng, lớp mỡ đã mềm tan hoàn toàn, lát thịt vừa cho vào miệng liền tan ngay trong khoang miệng, phảng phất hương thơm rượu Hoa Điêu ngọt dịu, quyến luyến không rời.
Ăn vài lát thịt xong, cô dùng muỗng múc một ít măng khô bên dưới, phần măng giòn nhẹ hoà quyện cùng vị béo mềm của thịt, mang lại trải nghiệm tuyệt vời. Đúng chuẩn “1 + 1 lớn hơn 2”.
Cô ăn sạch cả hai phần thịt ba chỉ hầm xếp tháp, ngay cả mảnh măng cuối cùng cũng không để sót sau đó mới nhìn vào máy quay cười nói:
“Đây là ba tôi tự tay làm ở nhà, tôi sẽ đính kèm cách làm ở phần sau video, ai thấy hứng thú có thể thử làm tại nhà nha.”
Sau khi cắt bớt vài đoạn, cô đăng video lên Trạm D. Chẳng mấy chốc, chiều hôm đó video đã leo lên trang đầu của mục ẩm thực. Bên dưới, bình luận rôm rả:
【Là dân trong nghề tôi xin khẳng định, món này làm rất đúng vị! Tiệm nổi tiếng ở chỗ tôi cũng bán giống y vậy!】
【Quả nhiên, sau mỗi người yêu ăn uống là một người nhà hết lòng chiều chuộng…】
【Bước một của việc học làm món ngon: Lưu lại video. Bước hai: Mẹ ơiiiiii!!!】
【Đừng nói nữa, tôi vừa gửi video này cho ba tôi, bảo ông học hỏi nhà người ta. Giờ tôi đang ngồi dưới nhà muỗi cắn đầy mà vẫn phải cười gượng đây [mỉm cười kiên cường]】
Tống Hi Hòa là một trong những người đầu tiên để ý tới tài khoản “Linh Đang Ăn Không Đủ No”. Tài khoản “11116666” kia chính là của anh ấy.
Không giống những người khác, Tống Hi Hòa đã rất lâu rồi chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng. Mỗi ngày, anh gần như chỉ sống nhờ thuốc, nước dinh dưỡng và các loại hỗ trợ y tế để duy trì sự sống. Thật ra bác sĩ cũng từng nói, dạ dày của anh đã dần hồi phục rồi, chỉ là giờ không ăn được nữa phần lớn là vì nguyên nhân tâm lý.
Anh cũng từng thử cố ăn lại. Nhưng kể cả là những món mà anh từng cực kỳ yêu thích, giờ cũng chẳng thể khơi dậy được chút cảm giác thèm ăn nào. Mỗi lần cố ăn vào, chẳng bao lâu sau lại phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn ra bằng sạch.
Đứa em họ mê ẩm thực của anh từng góp ý thử: không có việc gì thì mở video mấy thánh ăn ra xem, có khi nhìn người ta ăn ngon miệng, sẽ từ từ thấy đói theo.
Vì lời khuyên đó, Tống Hi Hòa cài thử ứng dụng Trạm D, mất hai ngày xem hết cả mục ẩm thực, những blogger nổi tiếng đều lướt qua một lượt. Kết quả không những chẳng thấy đói hơn chút nào mà dạ dày còn bị hành hạ đến mức nôn mửa ra nước chua.
Ngay lúc anh định gỡ bỏ ứng dụng, thì lại tình cờ thấy một video của “Linh Đang Ăn Không Đủ No”. Video hôm đó là bữa sáng truyền thống của Kinh Thị - bánh bao nóng ăn kèm gan xào.
Mà gan xào, bánh bao nhiều dầu lại đúng là món mà từ khi phát bệnh đến nay, anh ghét cay ghét đắng, chỉ cần ngửi mùi thôi đã muốn ói. Vậy mà ngay khoảnh khắc chuẩn bị tắt video, Tống Hi Hòa lại bỗng cảm thấy một tia đói khát lâu lắm mới có lại. Anh thế mà lại có chút muốn ăn thử món bánh bao gan xào trong video đó.
Cũng sống ở Kinh Thị, sáng sớm hôm sau, anh liền sai trợ lý đi mua đúng món như trong video. Nhưng đáng tiếc quán ăn nhà bà Lý đã nghỉ bán, thế là đành phải mua từ một tiệm lâu đời trăm năm khác trong thành phố.
Tống Hi Hòa nhìn phần ăn mang về, còn chưa nếm thử đã cảm thấy khó chịu trong người. Sau đó, anh lại xem thêm hai video: một là bánh đậu xanh, một là ngỗng hầm chảo sắt.
Lúc thấy “Linh Đang Ăn Không Đủ No” ăn đến mức ánh mắt lấp lánh, mặt mũi mãn nguyện, anh cũng bất giác muốn ăn theo. Nhưng lần nào cũng vậy, đồ ăn vừa mang về là anh không nuốt nổi, cuối cùng toàn bộ đều thành phần thức ăn của trợ lý. Đã ăn hết năm phần ngỗng rồi, giờ thì trợ lý vốn mũm mĩm của anh đang có xu hướng tiến hóa thành béo ú luôn rồi.
Hôm nay, anh lại thấy tài khoản ấy đăng video mới - món thịt ba chỉ hầm xếp tháp. Thịt mềm béo ngậy, từng lát từng lát tan ra trong miệng. Cô gái trong video ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt rạng ngời vì thỏa mãn.
“Lộc cộc…”
Tiếng bụng anh kêu lên. Đừng hỏi. Anh chính là muốn ăn.