Sau sự việc xảy ra sáng nay, bà Lý cũng không còn tâm trí nào để mở cửa hàng. Buổi quay video đành kết thúc vội vàng, cũng may Đinh Linh đã ghi hình đủ tư liệu cần thiết để chỉnh sửa sau.

Tưởng Tư Tư thì vẫn chưa hoàn hồn, bữa ăn sáng còn chưa tiêu xong đã bị dọa đến run rẩy.
Thấy hai cô gái như vậy, Đinh Hưng Hải không yên tâm để các cô về trường ngay, liền đưa cả hai về nhà trước.

Mấy ngày không về, tiệm nhỏ nhà họ Đinh đã mang một diện mạo mới tràn đầy sức sống. Những bức tường loang lổ dầu mỡ trước đây đã được trét lại sạch sẽ, mấy bộ bàn ghế cũ cũng được phủ lên khăn trải bàn kẻ ô vuông, bên trên còn đặt thêm đế lót pha lê sạch bóng.

Vẫn là tiệm cũ nhưng được dọn dẹp lại như thế, cả không gian như sáng bừng lên, rộng rãi hơn hẳn.

“Ba định bao giờ khai trương lại? Hôm đó con về phụ ba một tay nhé.” Đinh Linh hỏi.

“Phòng bếp còn phải sửa sang lại lần nữa, nêm nếm xong rồi mới tính. Cũng phải mất khoảng hai tuần nữa.”

“Không cần con giúp đâu! Lo mà ôn thi cuối kỳ cho tử tế đi. Đợi khi nào nghỉ hè, rủ bạn về nhà chơi, ba làm mấy món ngon đãi các con.”Đinh Hưng Hải thật lòng không nỡ để con gái vất vả, vội xua tay.

“Oa!” Tưởng Tư Tư lúc này mới hết run, phấn khích reo lên “Con nghe Linh Linh kể, chú làm thịt kho tàu ngon lắm, cả Kinh Thị chắc không tìm ra mấy người nấu ngon hơn! Ban đầu con còn tưởng Linh Linh nổ quá đấy, ai ngờ lần trước được ăn bánh bao nhà mình… Trời ơi, con tin tuyệt đối luôn rồi!”

“Đâu đến mức Linh Linh nói quá vậy.” Đinh Hưng Hải khiêm tốn cười xòa. “Muốn ăn lúc nào cứ đến đây, chú làm cho ăn.”

Đúng lúc này, một chàng trai trẻ da ngăm ngăm tiến vào, trong tay ôm vài tấm gỗ.

“Anh Đinh, em vừa nghe nói có người tới tiệm bà Lý trong ngõ gây sự, kết quả bị một cô gái dọa cho chạy mất! Nghe nói còn đá nứt cả tảng đá to trước cửa quán cơ đấy!”

Nhìn thấy Đinh Linh, anh ta ngạc nhiên:
“Ơ, Linh Linh cũng có mặt à? Dẫn bạn về chơi sao?”

Người này tên là Phùng Vĩ, làm bếp phụ cho quán nhỏ nhà họ Đinh đã bảy tám năm, cũng thân quen với Linh Linh từ nhỏ.

“Ủa? Sao mọi người nhìn em dữ vậy? Mặt em dính gì à?” Anh ta cười ngơ ngác.

“Anh Phùng.” Đinh Linh tuy nhỏ tuổi hơn Phùng Vĩ nhưng nói chuyện thì vẫn xưng hô lễ phép theo vai vế của ba mình.

“Người anh vừa nói tới là em đấy.”

“Trời đất!” Phùng Vĩ vỗ đùi đánh đét một cái, quay sang Đinh Hưng Hải cảm thán“Anh Đinh ơi, nhà mình đúng là có nữ lực sĩ thật rồi!”

Hai cô gái ngồi thêm một lúc, rồi chuẩn bị quay về trường. Đinh Hưng Hải vẫn chưa yên lòng, đích thân đưa hai cô ra tận ga tàu điện ngầm:
“Đừng lo lắng gì nữa, bà Lý không sao đâu. Cả xóm mình đều biết chuyện, ai cũng đang để mắt hộ rồi.”

Quay trở lại trường, Đinh Linh lập tức vùi đầu vào dựng video, chuyện ban sáng tạm thời được gác lại sau đầu. Còn Tưởng Tư Tư thì kéo Đổng Niệm Bình ngồi xuống, kể lại toàn bộ sự việc một cách sinh động, biểu cảm như thật.

“Cậu không thấy đâu, lúc Linh Linh tung cú đá ấy, cả đám người chết đứng luôn. Bây giờ mà được đi cạnh Linh Linh, mình cảm thấy an toàn phải biết!”

Đến tối, khi Trác Di trở về, Tưởng Tư Tư lại kể lại một lần nữa như đang tường thuật hiện trường vụ án.

Trác Di nhìn chằm chằm vào Đinh Linh – người vẫn ăn ngon lành như không có gì xảy ra, bụng thì phẳng lì chẳng thấy béo đâu, chân thì vẫn thon nhỏ, đi giày cỡ 36, nhìn một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu:
“Cuối cùng thì cũng hiểu hết chỗ đồ ăn ấy rốt cuộc đã đi đâu rồi…”

Đinh Linh thì vẫn miệt mài chỉnh sửa lời dẫn, hình ảnh, âm thanh… mọi thứ cô đã hình dung sẵn trong đầu từ trước. Cả buổi chiều tập trung cao độ, cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập và nộp trước hạn một ngày.

Lúc dọn máy, thấy ổ cứng bắt đầu đầy, cô định xóa bớt những đoạn tư liệu không dùng đến.
Tưởng Tư Tư ghé qua, nhắc nhở rất nghiêm túc:
“Ê đừng có mà xóa cảnh cậu ăn nhé.”

“Lưu trữ tốn chỗ lắm á?” Đinh Linh chớp mắt, đùa giỡn lại.

“Cậu tự phốt mình ghê thật đấy.” Tưởng Tư Tư dở khóc dở cười.

Cô nàng lấy điện thoại ra, mở một trong những nền tảng chia sẻ video đang hot nhất hiện giờ: Trạm D.

“Cậu nhìn xem, tớ đã đăng đoạn video makeup lên rồi, còn có kha khá người thả tim nữa đó. Cậu cũng lập một tài khoản đi, mấy đoạn quay lúc ăn sáng ở quán bà Lý á, đăng lên thử xem. Nhân tiện còn có thể quảng cáo cho tiệm nhà bà ấy một chút!”

“Linh Linh làm vlog ăn uống hả?” Đổng Niệm Bình và Trác Di cũng tò mò thò đầu lại xem mấy đoạn video, đều đồng tình với đề xuất của Tư Tư.

“Bình thường tớ không thích ăn nội tạng đâu nha, mà nhìn mấy cảnh đó lại thèm rơi nước miếng. Người vốn mê món này mà xem, chắc chắn không chịu nổi.”

“Nếu cậu thật sự làm vlog ăn uống, đảm bảo nổi tiếng liền!”

“Vậy thì… mình đăng ký thử nhé?” Đinh Linh hơi động lòng. Cô không quan tâm chuyện nổi tiếng hay không, chỉ nghĩ nếu thật sự có người xem video mình làm thì ít nhất cũng có thể giúp ba và mấy quán nhỏ trong ngõ lan truyền được chút danh tiếng.

Dù gì thì rượu ngon cũng sợ ngõ nhỏ, những tiệm ăn quanh đây, ngoài mấy người hàng xóm ra thì chẳng mấy ai biết tới. Thật là tiếc.

Đăng video lên Trạm D, Đinh Linh lại cắt ghép lại một lần nữa. Cô rút ngắn phần đầu, thêm vài cảnh mình ăn bánh bao xào gan, chỉnh sửa phần lồng tiếng cho tự nhiên hơn rồi thêm một đoạn giới thiệu nho nhỏ về truyền thống ẩm thực buổi sáng của Kinh Thị.

Lúc đăng ký tài khoản, cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn một cái tên mang ý nghĩa riêng với bản thân.

“Xong rồi, đăng lên rồi nè.”

“Để xem tài khoản của cậu tên là gì… ‘Linh Đang ăn không đủ no’?”Trác Di nghe tiếng bèn quay lại, đẩy gọng kính lên sống mũi, rồi tò mò nhìn qua.

“Trời đất, Linh Linh, mỗi ngày cậu ăn bao nhiêu mà còn thấy không no hả?!”Đổng Niệm Bình kinh ngạc.

“Tên ‘ăn không đủ no’ nghe hợp mà, mới nhìn đã biết là blogger chuyên ăn uống rồi.” Tưởng Tư Tư mở app Trạm D ra tìm kiếm. “Tớ follow liền nhé. ‘Đinh Linh – Linh Đang’, cái tên này hợp với cậu ghê! Ding ding dang~ ding ding dang~ Jingle Bells ~”

“Tưởng Tư Tư, cậu hát lệch tông kìa.”Trác Di mặt không cảm xúc, liếc sang.

Đinh Linh không dành quá nhiều thời gian cho Trạm D. Sau khi đăng video lên, cô nhanh chóng quay về ôn bài.

Tận đến trước khi ngủ, cô mới sực nhớ ra xem thử phản hồi thế nào. Video đăng từ chập tối, mấy tiếng trôi qua, chỉ có vỏn vẹn ba lượt xem, ba lượt lưu, ba cái tim. Không cần đoán cũng biết, đều là do ba cô bạn cùng phòng thả.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, Đinh Linh chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến Trạm D. Mỗi ngày của cô chỉ quanh quẩn giữa căn tin ăn cơm hộp và thư viện ôn bài.

Chỉ có cô mới biết rõ, thứ cô thiếu không chỉ là một tháng chương trình mà là mấy chục năm kiến thức đã bị thời gian xóa nhòa nơi dị giới. Dù trước đây thành tích không tệ nhưng trải qua ngần ấy năm ở thế giới khác, giờ có nhớ được bao nhiêu, thật sự khó nói.

Cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để học lại từ đầu. Chẳng ngờ lần này quay về, chuyện học hành lại nhẹ nhàng hơn cô tưởng.

Mỗi lần nghĩ đến một kiến thức nào đó, nó lại như tự động bật ra từ trong trí nhớ của Đinh Linh. Dù ngày nào cũng học đến tận nửa đêm nhưng cô vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, tinh thần sảng khoái.

Mãi đến khi thuận lợi vượt qua hết các kỳ thi học kỳ, cô mới sực nhớ ra mình từng đăng ký một tài khoản ở Trạm D. Mở ra xem thử, con số tương tác cũng chỉ vừa nhích từ “3” lên “4”, người thả tim nhiều hơn chỉ có thêm một tài khoản ID lạ hoắc: “11116666”.

Cũng may cô chẳng dự định kiếm sống nhờ cái này, không thì chắc đã đói lả mất rồi.

“Nghĩ tích cực lên nào, lượt thích với lượt lưu đều có, tỉ lệ tăng trưởng là… 100% đấy chứ còn gì.” Trác Di vỗ vỗ vai Đinh Linh, đùa giỡn “Chỉ là suýt nữa thì bị chính ánh sáng của mình thiêu cháy thôi.”

“Thôi không nói chuyện này nữa,” Đinh Linh chuyển chủ đề “Kỳ nghỉ này tụi cậu có kế hoạch gì không?”

“Mình đăng ký hai kỳ thi IELTS, còn hẹn thầy hướng dẫn để chuẩn bị làm hồ sơ xin học bổng, chắc sẽ phải sang nước C một chuyến.”
Trác Di quê ở Hải Thị, đang chuẩn bị đi du học cao học. Mục tiêu là mấy trường top đầu, nên học kỳ vừa rồi luôn trong trạng thái cày điểm căng thẳng.

“Mình chỉ muốn về nhà nằm yên, kỳ thi vừa rồi vắt kiệt mình luôn rồi. Cho mình ngủ bù đã rồi tính tiếp…”Tưởng Tư Tư than vãn, rồi bất chợt liếc sang chiếc vali của Đổng Niệm Bình bên cạnh:
“Bình Bình, cậu đặt vé tàu hôm nào thế? Đến hôm đó mình lái xe đưa cậu ra ga nha.”

“Thứ hai tuần sau.” Đổng Niệm Bình mở vali ra, bên trong còn có hai túi đậu xanh to. Là bố mẹ cô gửi từ quê lên sau lần cô bị cảm nắng. “Mẹ mình bảo mình nấu nước đậu xanh uống cho mát, mà mình không thích uống cái này lắm nên cứ để đó quên luôn.”

“Đậu xanh này đẹp ghê.”Đinh Linh cúi xuống xem thử. Từng hạt tròn trịa, bóng loáng, đều tăm tắp như được chọn kỹ lưỡng từ đầu.

“Hay là mỗi người chia một ít, mang về nấu chè đậu xanh ha?”Nghe vậy, Đổng Niệm Bình cũng thấy tiếc nếu bỏ đi.

“Thôi, mình không thích uống chè đậu xanh đâu, cái mùi bã bã đó mình chịu không nổi.”
Tưởng Tư Tư nhăn mặt từ chối.

“Đậu xanh chất lượng thế này, đem làm bánh đậu xanh chắc ngon phải biết.”Đinh Linh vừa nói dứt câu, ba ánh mắt lập tức quay sang nhìn cô.

“Cậu còn biết làm bánh đó hả?”

“Rất đơn giản luôn. Để mình làm mẫu một lần cho xem, rồi mọi người sẽ làm được ngay ấy mà.”

Đinh Linh đã nhiều lần xem ba mình làm bánh đậu xanh, cũng từng xem đầu bếp trong nhà ăn của Tông môn Đoán Thể chế biến. Quy trình thì dễ nắm, mấu chốt là nguyên liệu phải thật ngon.

“Đậu xịn như này mà bỏ thì tiếc quá. Hay là tụi mình thử làm xem?”Tưởng Tư Tư lập tức hào hứng.

“Nhưng ký túc xá không thể nấu được đâu.”
Đinh Linh cười, giải thích: “Phải dùng bếp, làm xong còn cần để tủ lạnh cho bánh định hình nữa.”

“Cái đó đơn giản!”Tưởng Tư Tư khoe“Ba mình vừa mới mua cho mình một căn chung cư gần trường, trang trí xong hết rồi, bếp núc và đồ dùng đầy đủ luôn!”

Đinh Linh, Trác Di, Đổng Niệm Bình: ...

“Chủ nghĩa tư bản thật đáng sợ!”

Muốn làm bánh đậu xanh, bước đầu tiên là phải ngâm đậu qua đêm để dễ bóc vỏ. Vậy là cả bốn cô gái hẹn nhau sáng hôm sau cùng bắt tay vào làm.

Căn hộ của Tưởng Tư Tư nằm ngay cổng bắc trường học, chỉ cần băng qua một con đường là tới.

“Chỗ này…ba của cậu định cho cậu học thêm vài năm ở đây nữa hả?”

Đinh Linh vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, từ cửa căn hộ tới cổng trường chỉ chừng trăm mét là cùng.

“Đừng nhắc nữa, ba mình giờ chỉ mong mình thi đậu cao học ở chính trường này, tốt nhất là học tiếp lên tiến sĩ, rồi ở lại làm giảng viên luôn!
Nhưng tớ thì đâu có muốn… Cực khổ lắm mới sắp tốt nghiệp, thật sự không thể chạy đua với mấy bạn sinh viên học giỏi các cậu nổi nữa đâu!”Tưởng Tư Tư làm mặt thê lương.

“Vậy cậu muốn làm gì?” Đinh Linh tò mò hỏi.

Tưởng Tư Tư thật lòng không nghĩ ra, mà giờ cô cũng chẳng buồn động não. Cô chỉ cười hí hửng khoác tay Đinh Linh:
“Mình chỉ muốn được ăn món cậu làm! Mau mau lên nhà thôi nào!”

Phòng bếp sáng sủa rộng rãi, sạch sẽ như mới.
Đinh Linh rửa sạch tay, nhẹ nhàng vò đậu xanh đã ngâm kỹ trong chậu nước. Vỏ đậu bong ra rất dễ, chỉ còn lại phần ruột đậu vàng nhạt mềm mại bên trong.

Bước kế tiếp là hấp chín. Nồi hấp trong bếp vẫn còn mới nguyên, chưa dùng lần nào, Đinh Linh cẩn thận rửa sạch, lót sẵn lớp vải hấp, chuẩn bị cho đậu vào.

“Khoan đã!”Tưởng Tư Tư hớt hải chạy đi, lát sau ôm về một chiếc tripod, đặt máy quay lên
“Ánh sáng đẹp thế này mà không quay lại thì phí quá! Mình muốn ghi lại tư liệu sống!”

“Được rồi, tiếp tục nào!”

Đậu hấp xong được để nguội rồi cho vào túi giữ tươi, sau đó dùng chày cán bột nghiền nhuyễn thành bột mịn. Trong lúc đảo đậu trên lửa nhỏ với mỡ vàng, Đinh Linh còn thêm chút sữa tươi, đường trắng, và đặc biệt là hai muỗng mứt hoa quế do ba cô tự tay chế biến.

Món mứt hoa quế này là bí quyết gia truyền của nhà họ Đinh, truyền từ đời tổ tiên ở vùng Giang Nam. Theo lời ba cô kể, cụ tổ từng là đầu bếp trứ danh của một dòng họ quý tộc, thậm chí có lần còn may mắn được nấu ăn cho Càn Long gia khi ngài du ngoạn đến Giang Nam.

“Mứt hoa quế này còn có thể làm nhân nữa, kẹp giữa hai lớp đậu bột cũng ngon lắm.”

Đinh Linh cho đậu vào khuôn, thêm một muỗng mứt hoa quế vào giữa, nén chặt lại. Mấy chiếc bánh đậu xanh xinh xắn, hình dáng như những đóa hoa, nhanh chóng được hoàn thiện.

“Giờ ăn được rồi đó. Mọi người nếm thử xem sao nhé?”

Trác Di – cô bạn duy nhất đến từ miền Nam vốn đã quá quen thuộc với món bánh đậu xanh. Cô nhìn thành phẩm của Đinh Linh, chỉ xét về hình thức thôi đã chẳng thua gì bánh ngoài tiệm.

Cô háo hức bẻ một miếng nhỏ. Đậu bột tơi mịn tan ra trong miệng, mùi đậu thơm phức quyện với sữa và thoảng hương hoa quế thanh nhẹ.
Đến miếng thứ hai, nhân mứt hoa quế dần hiện ra, không quá ngọt, lại tươi mát, lan tỏa trong khoang miệng như có hoa quế nở rộ. Mùi thơm còn đọng mãi nơi đầu lưỡi và kẽ răng.

“Ngon thật đấy.” Trác Di gật đầu khẳng định.

“Ngon thiệt, để vào tủ lạnh một chút chắc còn ngon hơn!”Tưởng Tư Tư vừa nói vừa ăn thêm một miếng nữa.

“Làm tiếp thôi! Chỗ đậu này chắc làm được tới hai trăm cái ấy.”Đinh Linh lấy ra bộ khuôn bánh chữ mang theo từ nhà, bốn người cùng nhau bắt tay vào làm.

Bánh ra lò mỗi cái một kiểu, đủ hình đủ dáng, phủ đầy trên thớt. Trác Di tranh thủ ra ngoài nửa tiếng, lúc quay lại thì mang theo hai túi hộp đựng bánh:
“Bánh đậu xanh để lâu không được đâu. Mình nghĩ ta nên chia ra một ít ăn thử, còn lại mang ra đường đi bộ bán xem sao.”

Đinh Linh đang lo không biết nhiều bánh vậy ăn kiểu gì cho hết, nghe thế lập tức sáng rỡ mặt mày.

“Bán đi lấy tiền quỹ ký túc xá! Học kỳ sau tụi mình đi ăn một bữa lớn!”Tưởng Tư Tư cũng đồng tình.

Ngay trong khuôn viên Đại học có một khu phố đi bộ chuyên bán đồ ăn vặt vào buổi tối. Nơi đó sinh viên bày đủ thứ, từ đồ ăn, trang sức đến phụ kiện điện thoại. Bánh đậu xanh của các cô được đặt nhờ bên cạnh sạp hàng của một chị khóa trên bán vòng tay.

Trời bắt đầu nóng, bánh đậu xanh mát lạnh vừa mang ra đã thu hút ngay ánh nhìn của đàn chị.

“Ủa, có nhân nữa nè? Mình từng ăn bánh đậu xanh nhân đậu tán nhuyễn, chứ nhân hoa quế thì là lần đầu!”Đàn chị mua thử một cái, vừa ăn vừa reo lên.

Chị ăn xong lập tức mua thêm một hộp mang về cho bạn cùng phòng thưởng thức.

Gian hàng nằm ở chỗ không nổi bật, nhưng có nhiều khách ăn thử xong lại quay lại mua tiếp.
Chẳng mấy chốc, hơn trăm chiếc bánh bán gần hết, chỉ còn lại hai hộp cuối cùng.

“Sắp tới giờ ký túc xá tắt đèn rồi, mình về thôi.”

Hai hộp còn lại, họ đem tặng cho một cô lao công giữ gìn vệ sinh môi trường. Cô ấy cảm ơn rối rít, cẩn thận cất vào túi, nói sẽ mang về cho con trai con gái cùng ăn.

Ngày hôm đó, Tưởng Tư Tư quay được không ít cảnh hậu trường, còn có đoạn bốn người cùng ngồi thưởng thức bánh, cười rộ lên rôm rả. Sau khi chỉnh sửa và biên tập, Đinh Linh đăng video lên Trạm D. Lượt xem lần này có vẻ nhỉnh hơn trước, chỉ trong đêm đã hơn 300, ngoài ID quen thuộc “11116666”, còn có thêm mấy chục lượt thích từ người lạ. Sau đó thì không tăng nữa.

Vài ngày tiếp theo, Đinh Linh cũng không để ý đến. Đến lúc dọn đồ rời ký túc xá, vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Tưởng Tư Tư.

“Linh Linh! Cái video bánh đậu xanh của cậu, lượt xem vượt quá mười nghìn rồi đó!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play