Trên hệ thống hậu trường của Trạm D có thể theo dõi số liệu cập nhật mỗi ngày. Đinh Linh để ý thấy, video của mình chỉ thu hút một ít người xem ngay trong ngày đầu tiên đăng tải. Mấy ngày sau đó, lượng người xem trung bình mỗi ngày còn chưa đến mười lượt. Vậy mà đến tối hôm qua, số liệu đột nhiên tăng vọt. Chỉ sau một đêm, lượt xem đã vượt mốc mười nghìn.
“Linh Linh, con thay đồ xong chưa đấy?”Ngoài sân, Đinh Hưng Hải đang đứng chờ. “Mình tranh thủ đi sớm một chút, ông cậu bảo là đã hầm xong đồ ăn rồi.”
“Ra liền đây ạ!”Đinh Linh nhét điện thoại vào túi, đi giày thể thao vào rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Ông cậu là anh trai ruột của bà nội Đinh Linh, sống ở huyện Giao Mật, ngoại ô thành phố. Ngay khi nghe tin Linh tỉnh lại sau tai nạn, ông đã muốn lên thăm nhưng chẳng may bà cậu lại bị trẹo lưng khi đang làm vườn, ông không thể rời đi được. Mãi đến kỳ nghỉ hè, cả hai cha con mới có dịp sang nhà ông cậu một chuyến, coi như vừa thăm vừa tụ họp gia đình.
Nhà không có xe riêng, Đinh Hưng Hải bán xe đã lâu nên hai cha con bắt xe buýt. Vừa bước xuống trạm, trước mắt họ là một chiếc xe lão nhân nhạc đỏ bóng thời thượng đang đậu bên lề đường.
“Ông cậu!”
Lâu lắm rồi mới gặp lại, Đinh Linh không giấu nổi sự vui mừng, chạy nhanh về phía ông.
“Con nhớ ông lắm luôn ấy ạ!”
Ông cậu vốn dễ mềm lòng, nghe thế thì cười đến mức khóe miệng như kéo tới tận mang tai. Ông kéo tay Linh, từ đầu đến chân săm soi một lượt.
“Để ông xem nào… Ừm, trông tinh thần rất tốt!”Rồi ông hơi nhíu mày “Nhưng mà, hình như gầy đi thì phải?”
Quay sang nghiêm mặt hỏi: “Hưng Hải à, có phải con không cho Linh Linh ăn uống đàng hoàng không?”
Cái kiểu gầy mà khiến người lớn cảm thấy xót ruột là đây! Bị đổ oan từ trên trời rơi xuống, Đinh Hưng Hải nhanh chóng thanh minh:
“Cậu à, lần này cậu trách oan con rồi đấy!”
“Thôi thôi, không cần nói nhiều!” Ông cậu khoát tay đuổi ra băng ghế sau. Quay sang Linh, ông liền thay ngay nét mặt dịu dàng “Linh Linh lên ngồi cạnh ông này, phía trước có điều hòa cho mát. Ngồi cho vững, mình về nhà thôi.”
Chiếc xe đỏ lăn bánh êm ái trên con đường nhựa mới lát trong thôn, chỉ mười phút sau đã dừng lại trước một căn nhà ba tầng khang trang, rộng rãi. Từ trong sân, bà cậu tay cầm đồ nấu ăn, vừa bước ra vừa vui vẻ gọi:
“Linh Linh đến rồi à? Mau vào nghỉ ngơi đi con, bà mới vừa bổ xong dưa hấu, hai bố con ăn trước nhé, thức ăn xong ngay bây giờ thôi!”
“Mợ để con làm cho, mợ nghỉ ngơi một lát đi ạ.”Đinh Hưng Hải vừa đặt đồ xuống đã tiến tới định giành lấy cái môi.
“Cái tiệm ăn của con đã bận quanh năm suốt tháng rồi, hiếm lắm mới có một ngày nghỉ, cứ để đó!”Bà cậu nhanh nhẹn né tránh, rồi cười đẩy cái vá vào tay ông cậu “Hôm nay nấu lẩu bằng nồi gang lớn, đã hầm được một lúc rồi. Để ông ấy làm thêm vài món nữa là xong ngay, cả nhà mình chuẩn bị ăn cơm!”
Trong sân, một chiếc chảo sắt lớn được đặt ngay trên bếp củi, lửa cháy râm ran đỏ rực.
Cách một khoảng mà mùi thơm từ trong nồi đã lan tỏa khắp nơi.
“Bà ơi, hôm nay mình ăn lẩu ngỗng hầm đúng không ạ?”Đinh Linh vừa ngửi vừa cười toe.
“Cái mũi con là thính nhất đấy.”
“Đây là con ngỗng nuôi thả đấy, bà cố ý chọn con tầm bốn cân thôi. Cỡ này là vừa chuẩn nhất để hầm trong chảo sắt, ngỗng to quá thì thịt sẽ dai, không còn mềm ngon nữa.”Bà cậu vừa nói vừa mở nắp nồi cho Đinh Linh xem.
Bà liếc nhìn độ lửa, sau đó cho thêm khoai tây và ớt xanh đã cắt sẵn vào nồi rồi lại dán quanh mép nồi một vòng bánh bắp vàng óng.
Cảnh tượng này đúng là tư liệu sống hoàn mỹ để quay video. Sức hấp dẫn của món chảo sắt hầm ở vùng quê xưa giờ chưa ai cưỡng lại nổi.
Được bà cậu cho phép, Đinh Linh đặt điện thoại ở đối diện chiếc nồi lớn, canh góc quay hướng về phía mình.
Ông cậu và Đinh Hưng Hải một trước một sau đi ra từ bếp. Ông cậu trên tay bưng bát đậu đũa hầm với sườn còn Đinh Hưng Hải thì bưng ba đĩa, toàn món anh học được trong quán ăn nhỏ nhà mình.
Một đĩa trứng chiên hành màu vàng xen lẫn xanh, một đĩa cà chua xào trứng màu đỏ điểm trắng, và một đĩa thịt chân giò cắt lát đều tăm tắp.
“Đĩa trứng này là Hưng Hải làm phải không? Đúng là nấu còn ngon hơn cả ông cậu của con!”Bà cậu nhìn qua là nhận ra ngay.
Cùng ăn cơm hôm đó, ngoài bốn người lớn còn có hai đứa nhỏ đang học tiểu học là cháu ngoại của ông bà cậu.
“Ba mẹ của Dương Dương với Tinh Tinh vốn cũng định đến nhưng công ty gọi đi công tác gấp. Hôm nay nấu hơi nhiều, hay là mình chia ra một ít, để tụi con mang về ăn tối, khỏi nấu lại nữa.”Ông cậu vừa nói vừa định đứng dậy đi lấy hộp bảo quản.
“Để tụi con ăn trước đi, không khéo lại không đủ ấy chứ. Con nói thật đấy, dạo này Linh Linh ăn khoẻ lắm, cái nồi to kia chưa chắc còn dư đâu!”Đinh Hưng Hải vội ngăn lại.
“Con xạo vừa thôi, Linh Linh gầy thế kia, không chừng còn ăn ít hơn cả Dương Dương với Tinh Tinh nữa là.”Ông cậu nửa tin nửa ngờ.
Nhưng ông vừa dứt lời, đã phải ngậm ngùi rút lại ngay. Đinh Linh xới đầy một bát cơm, gắp theo mấy miếng đậu đũa – loại tươi mới vừa hái, hầm lên không bị nhũn mà vẫn giữ được độ giòn ngọt, lại thấm đẫm vị sườn hầm.
Vừa ăn hết một bát to, cô lại tự tay xới bát thứ hai. Lúc này, khoai tây trong nồi chảo sắt cũng đã hầm mềm. Bà cậu mở nắp, múc một muôi đầy, chan lên bát cơm của Đinh Linh.
Cô gắp thêm một miếng thịt ngỗng, vừa hay là phần thịt ức mềm, không dai. Phần ngon nhất là chỗ thịt sát với lớp da, thơm lừng, thoang thoảng mùi rượu nhè nhẹ, hương vị lan tỏa đầy mê hoặc.
“Bà ơi, bà bỏ thêm chút bia vào hầm đi ạ.”Đinh Linh vừa nói vừa cắn một miếng chân ngỗng, phần này còn ngon hơn nữa. Ngỗng nuôi thả béo vừa phải, da mềm, thịt lại thơm, không bị ngấy như mỡ gà, ăn còn ngon hơn cả thịt gà.
Khoai tây nấu kèm cũng xuất sắc không kém. Miếng nào miếng nấy bở tơi hai mặt, cắn vào là tan ngay trong miệng. So với ăn không thì đem trộn vào cơm ăn càng đúng bài.
Đinh Linh lấy nước hầm ngỗng chan vào cơm, trộn thêm khoai tây, ăn một bát lại muốn bát nữa. Hết cơm, cô chuyển qua dùng bánh ngô ăn cùng đồ ăn. Bánh ngô nướng viền hơi cháy cạnh, thơm mùi bắp, nhai giòn giòn còn ngon hơn cơm. Cuối cùng cả bàn đồ ăn đầy ắp cũng bị quét sạch, không còn lại chút gì.
Lúc này, ông cậu mới hoàn toàn tin lời Đinh Hưng Hải nói. Thấy Đinh Linh ăn ngon miệng, hai vợ chồng già cũng thấy ngon hơn bình thường, còn hai đứa nhỏ Tinh Tinh và Dương Dương vốn hay kén ăn, hôm nay cũng ngồi ăn lâu hơn mọi khi. Vậy là ông bà cậu mừng đến không thôi.
Buổi tối Đinh Hưng Hải còn phải mở quán, ăn cơm xong nói chuyện đôi chút rồi đưa Đinh Linh về lại nhà bằng xe buýt.
Về đến nơi, Đinh Linh chuyển video đã quay sang máy tính. Món ngỗng hầm da bóng loáng, màu nâu hồng bắt mắt, từng khung hình đều vô cùng hấp dẫn.
Tay nghề nấu ăn của ông bà cậu có thể không xuất sắc nhưng nguyên liệu thì đúng là chính hiệu nhà làm, tươi ngon và đầy bản sắc địa phương, chỉ vậy thôi cũng đủ làm nên món ăn ngon mà chẳng cần kỹ thuật cầu kỳ.
Trong lúc cắt dựng video, Đinh Linh vẫn còn nhớ mãi hương vị lúc trưa. Cô dám chắc rằng, một khi video này đăng lên, ai xem rồi cũng phải “thèm rỏ dãi”! Trừ khi người đó thật sự là một “fan cuồng ăn chay giả tạo” nào đó thôi.
Lần thứ ba dựng video ẩm thực, Đinh Linh đã bắt đầu thuần thục. Do lần này thời gian ăn cơm kéo dài nên video dài hơn hai video trước, khoảng gần hai mươi phút mà phần lớn là cảnh cô ngồi ăn cơm không ngừng nghỉ.
Vừa dựng xong video, vẫn còn nóng hổi, cô đã đăng ngay lên D Trạm. Không đợi lâu, khi cô còn chưa thoát khỏi giao diện, đã có người nhấn thích video rồi.
Lại là tài khoản quen mắt “11116666”. Không ngờ người đó vẫn theo dõi thật. Chẳng lẽ mình có được fan chân chính rồi sao?
Đúng lúc ấy, Đinh Linh chú ý thấy video lần trước của mình buổi chiều mới nhận được thêm vài bình luận.
【 Bánh đậu xanh? Video này giống y chang cái clip mới của chị Su Kem ấy 】
【 Người mới này chắc đang cố “ăn theo” đấy nhỉ? 】
【 Blogger làm bánh đậu xanh kia là gái xinh, người đẹp mà đáng tiếc nhân phẩm hơi tệ 】
Đinh Linh khẽ nhíu mày. Sao tự dưng lại kéo cả chuyện nhân phẩm vào chứ? Chị Su Kem là ai vậy?
Cô vừa định tìm thử ID đó thì cửa sổ tin nhắn riêng đã bật lên một thông báo mới.
【Trợ lý Su Kem: Xin chào, tôi là trợ lý của chị Su Kem.】
【Trợ lý Su Kem: Có thể hỏi một chút, đoạn video “Bánh đậu xanh hoa quế” của bạn được quay vào lúc nào không? Có một số fan nói rằng nội dung video của bạn rất giống với video của chị Su Kem…】
Cái dấu “……” ở cuối câu, đầy ẩn ý. Đinh Linh lập tức cảm thấy đối phương không có ý tốt.
【Linh Đang ăn không đủ no: Thời gian quay chính là trong ngày tôi đăng video.】
【Trợ lý Su Kem: Vậy à. Video của chị Su Kem thì đã bắt đầu quay từ đầu tháng Sáu rồi, tôi có thể gửi bạn xem vài hình ảnh hậu trường kèm thời gian chụp nhé [hình ảnh][hình ảnh]
Fan của chị ấy rất đông, mấy người đã phản hồi nên tụi tôi cũng không tiện làm ngơ. Thế này đi, bạn xóa video đó, bên tôi sẽ gửi tặng bạn một lô sữa đậu nành hợp tác giữa chị Su Kem và thương hiệu XYZ. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả bạn, vì thật sự có người đang bình luận rất khó nghe rồi.】
Phản ứng của người này khiến Đinh Linh cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chưa trả lời vội, mà mở Trạm D lên để tìm kiếm “chị Su Kem”.
Thì ra là một tài khoản lớn với ba triệu lượt theo dõi, tự giới thiệu là “Blogger ẩm thực nổi tiếng”. Video mới nhất vừa đăng vào chiều hôm qua, tiêu đề nghe rất văn vẻ:
“Cơn mát đầu hè: Bánh đậu xanh ướp lạnh”
Nhạc nền nhẹ nhàng, có hơi hướng nghệ thuật. Đinh Linh xem từ đầu: cảnh đầu tiên là ngâm đậu xanh, dùng loại đã bóc vỏ bán sẵn trên thị trường. Tiếp theo là các bước quen thuộc làm bánh đậu xanh: hấp đậu, xào đậu nhuyễn, ép khuôn.
Sau khi bánh đậu xanh được ướp lạnh, chị Su Kem đóng gói rồi đem ra bày bán ở quảng trường, một phần còn lại thì tặng cho mấy bà cụ đang nhảy múa ngoài trời. Các bà cụ cười tươi rói, rối rít nói muốn mang về chia cho cháu con cùng thưởng thức.
Toàn bộ video không thể nói là giống hệt nhau nhưng rõ ràng đến 80% chi tiết trùng lặp. Bánh đậu xanh ai cũng có thể làm nhưng nếu từng bước trong video đều giống đến mức này, thì đúng là có chút kỳ lạ. Mà người ta lại còn có ảnh hậu trường kèm mốc thời gian.
Đinh Linh cau mày, mở lại khung trò chuyện, phóng to hai tấm ảnh mà đối phương gửi. Một tấm là chậu đậu xanh đang ngâm nước. Tấm kia là cảnh chị Su Kem đang xào đậu nhuyễn. Trên ảnh có đánh dấu thời gian, cách nhau khoảng ba tiếng rưỡi.
Đinh Linh giãn mày, đặt tay lên bàn phím, gõ nhanh từng chữ.
【Linh Đang ăn không đủ no: Tôi không rõ các người bắt đầu quay video từ hôm nào, nhưng tôi có thể nói chắc với bạn: đậu xanh trong tấm ảnh đầu tiên vừa mới ngâm, ba tiếng thì không thể bóc vỏ được, càng không thể hoàn thành tất cả các công đoạn tiếp theo.】
Đối phương im lặng khoảng một phút, rồi nhắn lại.
【Trợ lý chị Su Kem: Xin lỗi, tôi gửi nhầm ảnh rồi. Chị Su Kem ngâm nhiều mẻ đậu khác nhau, chị ấy làm việc rất tỉ mỉ, thường sẽ chụp nhiều lần rồi chọn tấm đẹp nhất để đăng cho fan xem. Đây là các ảnh hậu trường khác kèm thời gian chụp nhé. [hình ảnh][hình ảnh]
Bạn ơi, gửi tôi địa chỉ nhé, tôi sẽ gửi sữa đậu nành bên hợp tác với chị Su Kem cho bạn. Fan bên này chỉ cần bạn xóa video là sẽ không làm căng nữa đâu.】
Đinh Linh cực kỳ khó chịu với cái giọng điệu kiểu trên cơ của đối phương. Cô mím môi, nhanh tay chụp lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện cùng những tấm ảnh có đánh dấu thời gian, lưu hết vào một thư mục riêng. Sau đó, cô dứt khoát trả lời.
【Linh Đang ăn không đủ no: Sữa đậu nành thì không cần đâu, video tôi cũng sẽ không xóa.
Dù sao thì tôi không thấy mình có gì phải áy náy với lương tâm cả.】