Có thể khiến cả giảng viên cũng phát thèm thì chưa biết nhưng riêng với Đinh Linh, đề tài “ẩm thực” này thực sự khiến cô động lòng.

Không rõ là do đã thèm ăn quá lâu, hay vì bản thân là một “linh thể múc cơm” trời sinh, mà hiện tại hễ có chuyện gì liên quan đến ăn uống, cô đều có thể dồn vào đó nhiệt huyết gấp đôi người thường.

Đặc biệt là ngay khoảnh khắc này. Ăn no nê, bụng dưới dâng lên một làn ấm áp len lỏi khắp cơ thể khiến cả người cô như nhẹ bẫng bay bổng. Cảm giác đó giống hệt như vừa được tế lễ bằng hàng trăm viên linh thạch cực phẩm. Thật sự không gì tả nổi!

Thậm chí cô còn mơ hồ nhận ra, luồng khí ấm hôm nay dường như còn mạnh hơn mấy ngày trước. Chỉ tiếc, cảm giác ấy vừa lóe lên liền bị cô quẳng ngay ra sau đầu. Hiện tại, việc cấp bách hơn là phải nghĩ ra nội dung quay video.

Chủ đề “ẩm thực” thật sự quá rộng lớn. Chỉ riêng ngồi trong căn tin trường giờ này thôi, Đinh Linh cũng có thể nghĩ ra không dưới mười đề tài xoay quanh ẩm thực trường Đại học A.
Chẳng hạn như đơn giản nhất là giới thiệu từng quầy trong căn tin, cũng đủ đáp ứng yêu cầu bài tập với hơn hai mươi cảnh quay.

Nhưng như vậy thì thường quá. Không có gì đặc sắc cả.

“Ăn xong rồi hẵng nghĩ tiếp đi, bánh kếp kẹp quẩy của cậu sắp nguội ngắt rồi kìa!”

Tưởng Tư Tư vừa nói vừa dúi cái bánh kếp kẹp quẩy sắp bị quên mất vào tay Đinh Linh, hai tay chống cằm, lặng lẽ nhìn bạn mình ăn với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Cô nàng còn lẩm bẩm:

“Nhìn cậu ăn mà mình cũng muốn ăn theo. Cái bánh đó giờ còn giòn không? Mình chỉ mới mua buổi sáng, buổi trưa căn tin thường đem hàng còn dư ra bán lại, không biết là bánh cũ hay vừa làm…”

“Có hơi ỉu rồi, chắc là đồ từ sáng đấy.”

Ánh mắt Đinh Linh sáng lên, linh cảm vừa chợt lóe qua đầu cô.

Kinh Thị là một thành phố đa dạng và toàn diện. Không chỉ quy tụ người dân từ khắp mọi miền đất nước, nơi đây còn là điểm giao thoa của vô vàn thói quen ẩm thực khác nhau. Điều đó thể hiện rõ nhất từ bữa sáng.

Ngay bên ngoài cửa ga tàu điện ngầm, một cặp vợ chồng trung niên đang thoăn thoắt bán bánh rán dọc vỉa hè. Người mua xếp hàng nườm nượp, giọng nói đủ các miền Bắc – Trung – Nam lẫn vào nhau, gọi topping theo đủ kiểu:
“Cho em cái mỏng giòn không hành nha!”
“Thêm quả trứng!”
“Anh cho em cái hai trứng với ruốc, không ớt!”

Ngay dưới tầng, nơi góc phố nhỏ có một tiệm mì bò lâu đời. Mỗi bát đều đầy ắp những lát thịt bò to bản, vừa bưng ra đã tỏa mùi thơm ngào ngạt. Có người thích chan thêm chút sa tế và giấm để dậy vị, cũng có người giữ nguyên hương vị gốc, vừa “húp xì xụp” vừa ăn, chẳng ngơi miệng lấy một giây. Cảm giác đó, giống như đang ngồi trong một quán trà lâu mang phong vị Quảng Đông… Hoặc là một góc quán cà phê nhỏ xinh, vừa giản dị mà cũng rất tinh tế.

Mấy ngày liền, sáng nào Đinh Linh cũng dậy từ sớm, lang thang quanh khu vực gần trường để quay video. Mỗi lần quay xong trở về ký túc xá ăn sáng, đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi trong tay.

“Hôm nay mình sẽ quay ở con hẻm nhỏ phía trước, tiệm đó mình ăn từ nhỏ tới lớn, món gan xào phải gọi là tuyệt cú mèo! Các cậu có muốn mình mua gì về không?” Vừa bước ra khỏi cổng ký túc xá, Đinh Linh vừa quay lại hỏi.

“Cậu mua gì thì cứ mua cho cậu thôi, mình ăn không nổi mấy món đó đâu. Đợi vào căn tin mua bát cháo kê là được.” Đổng Niệm Bình nhẹ nhàng từ chối. Chỉ cần không phải nhìn thấy Đinh Linh ăn ngon lành trước mặt, cô vẫn có thể kiên trì giữ vững dạ dày “chim non” của mình, dũng cảm nói “Không” với đồ ăn.

Trác Di thì hôm nay có kỳ thi thử ở Tân Thị, từ tối qua đã không về ký túc. Còn Tưởng Tư Tư vốn cũng là người Kinh Thị, khẩu vị khá giống với Đinh Linh, nghe vậy thì hớn hở:
“Lâu lắm rồi mình chưa được ăn gan xào. Mấy tiệm gần trường làm chẳng ra gì. Hay hôm nay mình đi cùng cậu luôn, vừa được ăn ngon vừa tiện giúp cậu quay video?”

“Không cần giúp quay đâu, mình dùng điện thoại tự quay là được. Cậu đi cùng mình ăn sáng thôi là vui rồi.” Đinh Linh vừa cười vừa xua tay.

“Tiệm đó còn bán bánh bao ngon lắm! Không giống loại ba mình làm đâu nha, vỏ bột nửa hấp nửa ủ, bên trong đầy nước canh, mềm và thơm cực kỳ!”

“Cậu nói nữa là nước miếng mình chảy mất đấy!” Tưởng Tư Tư bật cười, vội thúc Đinh Linh xuất phát.

Học kỳ này Tưởng Tư Tư có đem xe lên trường nhưng vì Đinh Linh bảo hẻm đó không tiện đỗ xe nên hai người quyết định đi tàu điện ngầm.

Quán sớm mở từ tờ mờ sáng, nép mình trong một ngõ nhỏ sát bên nhà cũ của Đinh Linh. Quán không có bàn ăn, chỉ có vài chiếc xửng hấp chất cao thành đống, bên cạnh là vài cái thùng sắt bốc hơi nghi ngút. Dựa sát vào tường là hai chiếc bàn gỗ nhỏ, có vài bác lớn tuổi quen mặt đang ngồi thong thả ăn sáng. Còn lại đa phần khách đều là đến mua rồi mang về.

“Ồ Linh Linh tới đấy à? Lại còn dắt bạn đến nữa hả?”

Bà Lý chủ tiệm vừa tiễn vài khách mua bánh bao xong, vừa quay lại đã nhanh mắt nhận ra Đinh Linh từ đầu ngõ bước vào.

“Ôi chà, mới có sáu giờ thôi đó nha. Bà cứ tưởng nay cháu không tới sớm thế này, vì đã hẹn với bà Tôn mấy người là sáu rưỡi kia mà. Bà cũng tính người đông hơn thì cháu quay cảnh cận mặt sẽ đẹp hơn. Bà có hỏi qua rồi, mấy bà đều vui vẻ chịu lên hình đấy. Bà Tôn hôm qua còn đi chải đầu làm tóc riêng cho đẹp cơ!” Bà liếc nhìn đồng hồ.

Trước đó, Đinh Linh đã hẹn với bà Lý từ sớm là hôm nay sẽ đến quay video. Không ngờ bà lại chuẩn bị chu đáo đến vậy, ngay cả “diễn viên quần chúng” cũng đã được sắp xếp sẵn hết rồi.

“Bà chu đáo quá trời luôn, cháu không vội đâu. Để cháu quay trước vài cảnh trong tiệm rồi sẽ quay đặc tả mấy món ăn sau ạ.”

“Quay đi, cháu cứ tự nhiên quay nhé!” Bà Lý vừa nói vừa nghiêng người tránh đường nhường lối cho Đinh Linh bước vào tiệm.

Bên trong có mấy thùng sắt to, mỗi thùng đựng một món: sữa đậu nành, tào phớ, tào phớ rưới nước sốt mặn và cả món gan xào mà Đinh Linh vừa hết lời khen ngợi.

Trên tầng cao nhất của xửng hấp, nắp đã được bà Lý mở sẵn. Bánh bao ở đây trông chẳng được bắt mắt như kiểu nhà hàng, cái nào cái nấy méo mó, da trắng mịn bị nước canh loang thành vệt nâu nhạt. Nhưng chỉ cần nhìn thôi là biết đây chắc chắn là loại bánh ăn vào sẽ “ghiền”.

“Cậu cắn một miếng đi, để mình quay đặc tả phần nhân bên trong!” Tưởng Tư Tư nhận lấy điện thoại căn chỉnh góc quay, nhắm thẳng vào Đinh Linh.

Cắn một miếng, nước sốt lập tức tràn ra, may mà Đinh Linh đã chuẩn bị trước, đưa chiếc chén gan xào bên dưới đỡ kịp. Cô ngẩng đầu lên một chút, hút liền hai ngụm nước canh nóng hổi. Phải đến khi cắn miếng thứ hai, cô mới sực nhớ.

“Chết rồi, mình quên quay cảnh cắt mặt bánh cho thấy nước canh…”

Tưởng Tư Tư lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong cảnh tượng “ăn uống thần sầu” ấy, cũng quên cả việc quay đặc tả.

“Thôi quay lại đi, cậu ăn thêm cái nữa!”

Tới lúc ăn sạch cả một mẹt bánh bao, cuối cùng mới có được đủ cảnh quay đặc tả.

“Cậu ăn cái gì cũng khiến người ta muốn ăn theo, hay là quay luôn cảnh cậu ăn món gan xào đi. Dù không dùng trong video chính, cũng có thể làm clip nhỏ đăng kèm sau.”

Tưởng Tư Tư vừa gợi ý xong, Đinh Linh đã lập tức hưởng ứng. Dù chẳng ai nhắc thì cô cũng định xử lý luôn chén gan xào kia rồi. Không ngần ngại, cô nâng chén lên, nghiêng nhẹ, hút liền một ngụm nước sốt sền sệt đầy gan và lòng, gương mặt hiện rõ nét thỏa mãn.

Một cô gái trẻ vừa mua xong bánh bao và sữa đậu nành đứng gần đó, thấy cảnh này thì không nhịn được, quay sang bà Lý:

“Bác Lý ơi, cho cháu thêm một phần gan xào mang về nhé!”

Đinh Linh uống đến ngụm cuối cùng, đặt chén xuống đầy mãn nguyện. Đúng lúc đó, Tưởng Tư Tư vừa ăn vừa than:

“Cậu không biết đâu, mình vừa rồi nhịn khó chịu đến mức nào đâu. Nước miếng xém tí nữa rớt cả vào điện thoại của cậu đó!”Nói xong, cô quay lại tìm bà Lý “Bà ơi, cho cháu thêm một chén gan xào với một xửng bánh bao nhân thịt bò hành tây nữa nha!”

Khi Tưởng Tư Tư đang ăn vui vẻ thì bà Tôn cũng dẫn mấy người bạn già từ xung quanh khu phố đến. Bốn người ngồi quây kín hai chiếc bàn nhỏ, nói cười rôm rả như một buổi họp mặt thân tình.

Đinh Linh lại quay về vị trí quay phim của mình, tiếp tục ghi lại cảnh bà Tôn ăn tào phớ đặc tả. Đúng lúc ấy từ đầu ngõ, một người đàn ông say rượu lảo đảo bước đến. Trong tay ông ta còn cầm cả một chai rượu trắng, suýt chút nữa va vào mái tóc xoăn tít được chải chuốt cẩn thận của bà Tôn…

“Cẩn thận!” Đinh Linh vội buông điện thoại, lao đến che phía sau đầu bà Tôn.

Gã đàn ông say loạng choạng một cái, chai rượu trong tay rơi xuống đất, “choang!” một tiếng vang lớn làm mấy cụ già đang ăn giật nảy mình. Bà Lý cũng hốt hoảng chạy ra từ trong tiệm, vừa thấy rõ người kia thì đứng sững tại chỗ.

“Đông Tử?! Sao con lại uống tới ra nông nỗi này?!”

Đinh Linh biết Đông Tử là con trai bà Lý – hàng xóm lâu năm nhưng cô thật sự khó lòng gắn gã đàn ông râu ria lởm chởm, say khướt trước mắt với hình ảnh chàng trai mặc sơ mi trắng, mặt mày sáng sủa hay cười mà cô vẫn nhớ được từ trước đây.

“Linh Linh, con cứ tiếp tục quay đi. Cần gì thì vào tiệm lấy, cứ tự nhiên. Thằng Đông Tử nhà bà uống quá chén rồi, để bà đưa nó về trước.”

Bà Lý gắng sức đỡ lấy con trai nhưng lúc này từ đầu ngõ lại xuất hiện thêm hai người đàn ông khác.

“Bà ơi, đừng vội đi đâu cả.” Hai gã này dáng người to lớn, gần như chặn kín lối vào. Một tên nheo mắt nhìn quanh quán rồi nhếch mép cười: 
“Quán sáng nhà bà làm ăn khấm khá đấy nhỉ. Vậy chắc cũng đến lúc thanh toán món nợ con trai bà thiếu chúng tôi rồi?”

Đông Tử khi nãy còn đứng không vững, nghe giọng bọn chúng liền hoảng hốt, lập tức nép sau lưng mẹ, vẻ mặt hốt hoảng đến mức gần như bật khóc:
“Mẹ… mẹ giúp con… giúp con trả nợ đi… nếu không tụi nó… tụi nó không tha cho con đâu…”

Thân hình gầy gò của bà Lý khẽ lảo đảo.

“Con thiếu bao nhiêu?” Bà run giọng hỏi.

“Hai… hai trăm triệu…” Đông Tử lắp bắp.

“Tôi… tôi làm gì có nhiều tiền như vậy…”Sắc mặt bà Lý thoáng chốc trắng bệch.

“Không sao cả.” Một trong hai gã nói, giọng thản nhiên như chuyện đã sắp đặt sẵn từ trước. “Nghe nói cái quán này là của bà, lại còn có thêm hai căn nhà trong con hẻm này nữa. Chỉ cần bà nhường cho chúng tôi một căn, coi như nợ nần thanh toán xong.”

“Các người… định lừa đảo chiếm nhà đúng không?!” Bà Tôn nãy giờ vẫn lắng nghe, cuối cùng cũng nổi giận. Tính bà vốn nóng như pháo nổ “Đông Tử là đứa đàng hoàng, tôi thấy rõ. Các người chắc chắn là biết khu này sắp bị giải tỏa, cố tình dụ dỗ cậu ta đánh bạc để gài bẫy đúng không? Đồ vô lương tâm! Tôi báo công an bắt các người bây giờ!”

“Già rồi thì đừng xía mũi vào chuyện người khác! Lo mà tránh ra chỗ khác cho nhanh!”Hai tên kia lập tức sa sầm mặt mày, bước hầm hầm lại gần.

Đinh Linh đứng chắn ngay trước mặt bọn chúng. Một tên nhếch môi, mắt đảo qua đảo lại, mỉa mai:
“Trông con nhóc này kìa, chân còn chưa to bằng cánh tay tao mà cũng dám can thiệp chuyện người lớn?”

Đinh Linh không đáp, chỉ lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước, chắn giữa bọn chúng và các cụ ông cụ bà đang còn ngồi trong tiệm. Ai nấy đều bảy tám chục tuổi, làm sao chịu nổi cảnh dọa nạt ồn ào này. Phải nhanh chóng đuổi bọn người này đi khỏi.

Cô chỉ tay vào một khối đá vuông nặng trịch trước cửa tiệm. Đó là tảng đá kê làm ghế ngồi.

“Thấy không?” Cô nói, giọng vẫn đều đều. “Tự các người xem thử xương cốt có cứng bằng thứ này không.”

Nói rồi, cô lùi một bước, giơ chân lên “Rầm!” —một cú đá thẳng vào tảng đá khiến cả phiến đá vỡ ra mấy đường nứt dài.

Toàn bộ khung cảnh im bặt.

Không ai dám thốt ra một lời.

“Hừ, hôm nay xem như các người gặp may… Tạm tha cho một lần. Nhưng nhớ đấy, thời hạn gom tiền không thay đổi đâu.”Hai gã đàn ông ngẩn ra, liếc nhau rồi một tên gằn giọng.

Bọn chúng quay người bỏ đi, bóng lưng nhanh chóng khuất dần trong con ngõ nhỏ. Chưa kịp để mọi người hoàn hồn, Đinh Hưng Hải đã tất tả chạy đến, chân còn đang đi dép lê, thở hồng hộc:
“Linh Linh! Nghe nói có chuyện, ba chạy vội qua liền! Có sao không con?”

Mấy cụ già còn đang đứng yên trước cửa, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tảng đá vỡ nứt. Khung cảnh im lặng như tờ.

“Ba, con không sao đâu!” Đinh Linh cười cười, quay sang trấn an.

Nếu có sao thì e là người khác có chuyện mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play