Tốc độ hồi phục của Đinh Linh còn nhanh hơn cả dự đoán của ba cô. Chỉ mới qua một ngày mà cô đã có thể xách nồi sắt, khuân bao gạo, nhào bột làm sủi cảo như một người miền Bắc chính hiệu. Một lần có thể ăn liền tám mươi cái, sức sống dồi dào, chẳng ai nghĩ cô vừa mới xuất viện.

Dù Đinh Hưng Hải có yêu thương con gái đến mấy thì cũng không tìm nổi cái cớ nào để bắt cô tiếp tục nằm nghỉ. Thế là sáng sớm thứ Hai, Đinh Linh đeo ba lô, xách theo túi bánh bao to tướng chất đầy tình yêu của ba, trở lại trường học để báo danh đi học lại.

Người ta vẫn gọi đại học A ở Kinh Thị là thiên đường ẩm thực bởi khuôn viên to rộng nằm giữa trung tâm khu làng đại học, trong trường có đến mười ba nhà ăn lớn nhỏ, món nào cũng có, mùi vị mỗi nơi một kiểu nhưng hiếm có chỗ nào dở.

Ký túc xá nữ của khoa Văn gần ngay nhà ăn Ngọc Lan - nơi được sinh viên nữ yêu thích nhất. Sáng sớm ở đó thường đã thơm nức mùi đồ ăn bay tỏa khắp hành lang, sinh viên nữ từ ký túc đi ngang qua, không ít người đều sẽ ghé vào mua một ổ bánh mì mới ra lò.

Tay thì đang xách túi bánh bao nhưng khi ngửi được mùi thơm từ nhà ăn, Đinh Linh vẫn không cưỡng lại nổi, quay đầu đi vào mua thêm bốn ổ bánh mì chà bông và bốn ly sữa đậu nành.

Năm ba đại học, lại đúng đợt cuối kỳ, lịch học không còn nhiều. Sáng thứ Hai, trong ký túc xá vẫn chưa đến giờ học, mấy người bạn cùng phòng vẫn đang kéo kín rèm ngủ nướng, phòng tối om như nửa đêm.

Đinh Linh rón rén trở về chỗ mình. Đã lâu không về trường, vậy mà bàn học và giường của cô vẫn sạch sẽ tinh tươm, hầu như không dính chút bụi nào. Cô nhẹ nhàng đặt bốn ly sữa đậu nành lên bàn rồi ngồi xuống ghế, mở túi bánh ra bắt đầu ăn.

Ổ bánh mì mới mua còn mềm thơm, chà bông và sốt mayonnaise quyện đều với nhau, vị mặn ngọt hài hòa vừa vặn, nhiều hơn thì ngấy, ít hơn lại nhạt nhẽo mà vừa đủ thì đúng là hoàn hảo. Mỗi ổ cũng không nhỏ nhưng cô ăn liền mấy miếng đã hết bốn cái.

Ăn xong, cô mới mở túi giữ nhiệt mà Đinh Hưng Hải chuẩn bị cho mình. Bên trong là hai hộp giữ nhiệt to nhất loại hàng cao cấp. Mở nắp ra, bánh bao vẫn còn nóng hổi.

Bánh bao trắng mịn, tròn trịa. Chỉ cần nhẹ tay ấn xuống là lõm thành một vết nhưng vừa buông tay ra, bột bánh liền đàn hồi bật ngược lại, cho thấy lớp vỏ được ủ lên men rất chuẩn, vừa mềm, vừa dai lại thơm phức mùi bột.

Đinh Linh háo hức cắn một miếng bánh bao. Nhân cải muối khô trộn với thịt heo băm nhỏ được bao bọc bởi lớp vỏ bánh mềm mại, vừa vào miệng liền bung ra vị thơm đậm đà, hương thịt lấn át cả vị ngọt dịu còn sót lại của bánh mì lúc nãy.

Không kìm được, cô nhanh chóng mở hộp còn lại, cầm lấy một chiếc bánh rồi cắn thêm một miếng to nữa.

Hộp này là loại nhân măng mùa đông xào thịt! So với nhân cải muối, loại này càng thêm giòn sật, thịt trong nhân cũng được xắt miếng to hơn, ăn cực kỳ đã miệng.

Phần nhân này hình như đã được xào trước, mỡ thịt được đảo đều cho chảy bớt, chỉ còn lại vị thơm béo mà không hề bị ngấy. Cắn vào một miếng là cả miệng ngập tràn hương thịt, thơm nức mũi.

“Cái gì mà thơm thế này…”

Đinh Linh vừa nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy rèm giường đối diện khẽ động. Tưởng Tư Tư với mái tóc rối bù thò đầu ra, còn ngái ngủ, dụi mắt liên tục.

Vừa thấy Đinh Linh, cô nàng liền tỉnh hẳn, reo lên đầy kinh ngạc:
“Linh Linh! Cậu không sao rồi!”

Nói xong lập tức lăn xuống giường, chạy tới nhào vào lòng bạn.

“Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.” Đinh Linh vội bước lên đỡ, mở rộng hai tay đón lấy một cái ôm thật chặt.

“Tốt quá rồi… cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, tớ lo muốn chết… huhuhu…” Tưởng Tư Tư vừa nói vừa nghẹn ngào, mắt đỏ hoe “Tớ với chị Trác, Bình Bình đến bệnh viện thăm cậu bao nhiêu lần, cậu cứ nằm im không nhúc nhích, không hề phản ứng gì cả. Tớ sợ đến phát khiếp, sợ cậu sẽ cứ nằm mãi như thế không tỉnh lại…”

“Không sao đâu, không sao rồi.”Đinh Linh nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, dịu dàng trấn an “Bác sĩ bảo tớ hồi phục rất tốt.”

Tưởng Tư Tư ngẩng đầu lên, còn định hỏi gì đó, nhưng mùi thịt thơm phức từ bàn gần đó lại khiến cô khựng lại, mũi khẽ động:
“Cái gì mà thơm dữ vậy?”

“Ba tớ vừa mới hấp xong bánh bao sáng nay, có hai loại nhân: thịt măng xào với cải muối thịt heo. Cậu muốn ăn thử không?”Đinh Linh chỉ tay về phía hộp giữ nhiệt.

“Muốn chứ! Tớ thích nhất là bánh bao măng thịt đó!”Tưởng Tư Tư gật đầu lia lịa, nhanh chóng nhập hội gặm bánh bao.

Chẳng mấy chốc, đội gặm bánh bao từ hai người đã có thêm thành viên.

Trác Di bị mùi hương quen thuộc đánh thức, giống hệt mùi thơm măng thịt kho bà ngoại cô từng nấu. Từ khi lên Kinh Thị học đại học, đã rất lâu rồi cô chưa được ăn lại mùi vị đó.

Ban đầu còn định nhịn ăn sáng để viết luận văn, vậy mà vừa nghe thấy hương thơm, cô không nhịn được hỏi:
“Tư Tư, cậu mua đồ ăn sáng đấy à? Cho tớ nếm thử với!”

Tưởng Tư Tư nghe vậy thì không kìm được kích động, hô toáng lên:
“Chị Trác! Mau xuống đây! Mau nhìn xem ai đã quay lại này!”

Thế là cả phòng đều tỉnh giấc. Đội gặm bánh bao từ hai người lập tức tăng lên thành bốn người, không cần tìm thêm lý do gì để ăn sáng nữa.

“Chú làm bánh bao ngon thật đó, vị cải cải khô đậm đà cực kỳ, gần giống hệt hương vị quê tớ.”
Đổng Niệm Bình vừa ăn bánh bao, vừa uống sữa đậu nành, một hơi ăn liền ba cái bánh bao to – gần như gấp ba lần khẩu phần thường ngày của cô.

“Ợ…” Tưởng Tư Tư bất ngờ ợ một tiếng, vội đưa tay che miệng, mặt đỏ lên xấu hổ. “Không hiểu sao hôm nay ăn ngon lạ thường ấy. Có lẽ do thấy Linh Linh quay lại, vui quá nên ăn uống cũng phấn khởi hẳn!”

Thật ra người ăn nhiều nhất vẫn là Đinh Linh. Hai hộp bánh bao to đùng mà cô đã ăn hết hai phần ba. Chẳng qua lúc cô bắt đầu ăn thì các bạn trong ký túc còn chưa thức, nên không ai để ý đến sức ăn bá đạo ấy.

Trác Di vốn là người rất biết giữ dáng, vậy mà hôm nay lần đầu tiên cô ăn sáng no đến vậy ở trường. Vừa đi quanh ký túc xá tiêu cơm, vừa xoa bụng, bất chợt nhớ ra gì đó, liền quay lại chỗ bàn học, lấy ra từ ngăn kéo một chồng vở,
“Đây là mấy quyển tớ tổng hợp lại gần đây. Có ghi chú bài giảng với những phần trọng tâm ôn tập cuối kỳ nữa đó.”

“Đội ơn bạn học xuất sắc ban tặng!”Đinh Linh hai tay chắp lại trước ngực, trang nghiêm đón lấy chồng vở như nhận bảo vật.

“Linh Linh đúng là gặp may, vừa hay trở lại trước kỳ thi cuối kỳ. Không thì năm sau lại phải học lại á!” Tưởng Tư Tư không nhịn được cảm khái.

“À đúng rồi, tớ nhớ Linh Linh cũng đăng ký môn biên tập video mà, đúng không? Hồi trước thầy bảo môn đó không thi cuối kỳ, nhưng phải nộp bài tập tính điểm thay thế. Cuối tuần này là hạn nộp đó.”Đổng Niệm Bình vừa xem điện thoại vừa nhắc.

Đinh Linh mở bài tập ra xem, yêu cầu quay và cắt dựng một video dài ít nhất 10 phút, có từ 20 cảnh trở lên và phải có phần lồng tiếng. Nói dễ thì cũng không hẳn nhưng nếu tự quay, dựng hậu kỳ đàng hoàng thì cũng ngốn kha khá thời gian.

“Các cậu đã chọn đề tài gì thế?” cô hỏi.

“Tớ làm video trang điểm, còn Bình Bình thì hình như là cắt một đoạn hoạt động của câu lạc bộ thì phải?” Tưởng Tư Tư quay sang xác nhận lại với Đổng Niệm Bình.

Đổng Niệm Bình gật đầu.

“Tớ chọn đề tài là ‘hướng dẫn chọn ngành’, chủ yếu giới thiệu các khoa và chuyên ngành của trường mình. Nếu cậu chưa nghĩ ra ý tưởng thì cứ nói nhé, tụi tớ sẽ phụ cậu quay.”Trác Di nói tiếp.

Đinh Linh chống cằm suy nghĩ, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra gì cả. Cô đành mở ghi chép Trác Di cho mượn để xem trước.

Đến lúc nghỉ trưa, cô không khỏi nghĩ nếu có thể chia sẻ trải nghiệm tu luyện ở Tông môn Đoán Thể thì chắc chắn sẽ là một video bùng nổ toàn mạng mất. Chỉ tiếc ý tưởng đó chỉ có thể nằm mãi trong đầu mà thôi.

Cả buổi học đến trưa, bánh mì và bánh bao ăn hồi sáng đã sớm tiêu hóa sạch, Đinh Linh lại thấy bụng réo cồn cào. Cô liếc đồng hồ, đã hơn 11 giờ từ lúc nào rồi.

“Các cậu có muốn ra căng tin ăn trưa không?”Cô rủ các bạn cùng phòng.

“Tớ sáng ăn nhiều rồi, giờ vẫn chưa thấy đói lắm.” Đổng Niệm Bình nói.
Tưởng Tư Tư cũng phụ họa: “Tớ cũng thế. Nhưng mà tớ muốn ra ngoài mua ly trà sữa!”

Trác Di cầm theo thẻ sinh viên bảo:
“Vậy tớ đi với cậu luôn. Linh Linh có muốn ở ký túc nghỉ chút không? Bọn tớ tiện thể mang cơm về cho.”

“Thôi khỏi, khỏi, tớ thấy người khỏe lắm rồi, đi lại nhanh nhẹn lắm luôn!”Đinh Linh vội vàng xua tay từ chối, lại có chút ngượng ngùng nói thêm “Hơn nữa tớ ăn hơi bị nhiều, sợ mấy cậu lấy không xuể ấy…”

Tưởng Tư Tư với Trác Di đều nghĩ cô chỉ nói đùa cho vui, đâu ai để tâm. Cuối cùng cả bốn người vẫn rủ nhau cùng ra ngoài. Tưởng Tư Tư và Đổng Niệm Bình chạy qua tiệm trà sữa ngoài căng tin còn Đinh Linh thì đi với Trác Di đến quầy cơm xào.

Người mua trà sữa hơi đông nên khi hai bạn quay lại thì Đinh Linh và Trác Di đã chọn được bàn ngồi, còn vẫy tay gọi hai người tới.

“Trời đất ơi! Sao hai người gọi nhiều vậy?!”

Tưởng Tư Tư sững người. Chỉ riêng đám đồ ăn vặt như bánh chiên, bánh rán với bột lạnh nướng đã gần bốn suất. Chưa kể trước mặt Đinh Linh là một khay cơm siêu to, đầy đủ các món của quầy xào, có thể xem như phần “combo hoàng gia” ở căng tin.

Nổi bật nhất là món sư tử đầu kho tàu, một viên thịt to như nắm tay con gái, nằm chễm chệ giữa khay cơm. So với khay của Trác Di bên cạnh thì đúng là một trời một vực – chỉ có rau cải luộc và vài miếng sườn rim chua ngọt.

“Linh Linh, tớ ăn không nổi đâu, mấy món này không phải gọi cho cả nhóm đấy chứ?”

“Không phải đâu…” Đinh Linh lắc đầu, thành thật nói “Tất cả là tớ gọi cho mình tớ ăn đấy.”

“Đúng đó.”Trác Di - người tận mắt chứng kiến Đinh Linh gọi món gật đầu chắc nịch, vẻ mặt hiếm hoi không bình tĩnh chút nào:
“Linh Linh nói là cậu ấy sẽ ăn hết cả bàn đồ ăn này, tám lạng cơm với cả mấy món ăn vặt kia luôn!”

Quả thật, đó là lời Đinh Linh nói. Thậm chí đây là cô đã cố tình giữ chừng mực, sợ dọa các bạn nên mới gọi ít hơn bình thường chút. Chứ thực ra, lượng ăn này gần bằng hai suất ăn của một sinh viên khoa thể dục. Với cô bây giờ mà nói thế này chỉ đủ lửng bụng.

Đinh Linh gắp lên một miếng thịt chiên giòn sốt chua ngọt, mùi giấm chua nồng đậm lập tức lan khắp mũi, nước sốt chua ngọt thấm đẫm khiến khẩu vị bùng nổ trong tích tắc.

Miếng tiếp theo, cô chọn địa tam tiên. Cà tím chiên mềm, thấm nước sốt đậm đà lại không bị nhũn nát. Món ăn xuất sắc đến mức khiến người ta nghi ngờ đầu bếp căng tin từng học nghề ở Đông Bắc.

Tưởng Tư Tư vốn không đói, vậy mà nước bọt cứ không ngừng tiết ra. Cô nhịn không được bưng hộp cơm lên, lẩm bẩm:
“Cái món nồi bao thịt nhìn ngon quá trời! Tớ cũng đi gọi một phần cho đã thèm!”

Hai món mặn khác của Đinh Linh là xương hầm và thịt kho cải khô. Món chay thì có một món giống Trác Di là rau cải xào, còn món còn lại là rau ngó xuân xào chao.

Sau khi ăn xong rau, cô đem phần nước sốt thịt kho trộn đều vào cơm, dùng muỗng xúc từng thìa to cho vào miệng. Cảnh tượng khiến Đổng Niệm Bình cũng không thể ngồi yên nổi nữa.

Tưởng Tư Tư vừa bưng phần nồi bao thịt quay lại, nhìn sang bên cạnh:
“Ủa? Bình Bình đâu rồi? Vừa nãy còn ngồi đây mà?”

“Đi lấy cơm rồi, muốn ăn món thịt kho cải khô trộn cơm đó.”Trác Di đã ăn sạch phần cơm đơn sơ trước mặt, đang tự hỏi có nên quay lại gọi thêm đồ ăn không.

Hôm nay cô ăn rất ngon, vẫn là sườn và rau luộc nhưng ngồi ăn cùng Đinh Linh lại thấy món ăn cũng đậm đà hơn hẳn mọi khi.

“Linh Linh, cậu nghĩ xong đề tài chưa? Hay là cậu làm video ẩm thực luôn đi?”Trác Di vừa nhâm nhi trà sữa vừa gợi ý.

“Ý tưởng hay đó!”Tưởng Tư Tư hùa theo ngay
“Thêm mấy cảnh cậu đang ăn nữa, đảm bảo thầy giáo xem xong cũng phát thèm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play