A Oanh đêm qua không nghỉ ngơi tốt, sáng sớm đã tỉnh dậy rất sớm. Một mình nàng ngồi bên cửa sổ, trầm tư suy nghĩ, không gọi người hầu tiến vào hầu hạ.
Ánh nắng mờ nhạt buổi sớm xuyên qua tấm rèm màu xanh nhạt, dịu dàng chiếu lên gương mặt nữ nhi. A Oanh dùng sức xoa xoa gương mặt cứng đờ, nỗi buồn bực trong lòng mới vơi đi đôi chút.
Nàng vừa định đứng dậy gọi người, chợt nghe bên dưới cửa sổ, hai tiểu nha hoàn đang quét sân vốn yên tĩnh bỗng khe khẽ thì thầm.
Một người hỏi: “Này, ngươi có biết vì sao phu nhân lại đón Tứ cô nương vào phủ không?”
Người kia vừa quét sân vừa đáp: “Có gì lạ đâu? Lần trước Thẩm Tam tiểu thư chẳng phải cũng được đón vào như thế sao? Đáng tiếc nàng ta dù có dung mạo xinh đẹp, nhưng mệnh không tốt, Đại gia nhà ta chẳng thèm để mắt…”
Nha hoàn kia khẽ phì cười, nói: “Ngươi đúng là tai thính mắt tinh. Chuyện này ta mới vừa nghe lén được từ Chu mụ mụ trong phòng phu nhân. Phu nhân gả vào phủ ba năm chưa có con, nên mới mời Tứ cô nương đến, chắc chắn là muốn đưa nàng ấy làm di nương cho Đại gia!”
A Oanh nghe mà trợn mắt, miệng há hốc.
Tam tỷ của nàng, Thẩm Minh Phương, con thứ của đại phòng, nửa năm trước quả thực đã theo trưởng tỷ đến Vệ Quốc Công phủ.
Chưa đầy nửa tháng, tỷ ấy đã trở về Thẩm gia.
Sau đó, đại bá mẫu vội vàng gả tỷ ấy cho một thương nhân, nghe nói còn làm kế thê.
A Oanh ngây người, đứng lặng tại chỗ.
…
Thẩm Minh Thục đêm qua cũng không ngủ ngon, sáng nay sắc mặt có phần tiều tụy. Nàng thoa một lớp phấn dày, thêm chút son môi mới trông có sức sống hơn.
Sắc mặt A Oanh cũng chẳng khá hơn, nhưng vẻ tiều tụy của nàng lại mang nét nhu nhược, khiến người ta thương xót.
Thẩm Minh Thục cố gắng thuyết phục bản thân không để tâm đến gương mặt trắng như sương của thứ muội. Nàng sợ mình không kìm được mà tiến lên cào cấu, nên mang theo chút tức giận, lạnh giọng trách mắng Thẩm Minh Nhụy vì đã lớn tiếng quát tháo A Oanh khi thỉnh an.
Thẩm Minh Nhụy ủy khuất, nước mắt lưng tròng. Khi A Oanh định nói vài câu để xoa dịu, Thẩm Minh Nhụy đã đứng dậy, chạy vụt ra ngoài.
“Đứa nhỏ này, thật chẳng khiến người ta yên tâm.”
Thẩm Minh Thục thở dài: “Nếu Minh Nhụy cũng hiểu chuyện như A Oanh muội thì tốt biết mấy, ta chắc chắn sẽ bớt được bao phiền lòng.”
A Oanh nhẹ giọng đáp: “Ngũ muội muội khẩu xà tâm Phật, A Oanh chưa bao giờ để tâm.”
Thẩm Minh Thục nói: “Muội đừng nói tốt cho nó. Ta còn lạ gì tính tình của nó nữa? Muội cứ yên tâm, đích mẫu muội đã đồng ý với ta, hôn sự của muội với Tào đại nhân đã hủy bỏ.”
A Oanh mừng rỡ, kích động đứng bật dậy: “Tỷ tỷ, lời này… là thật sao?”
“Chẳng lẽ còn giả? Tỷ tỷ từ khi nào lừa muội? Muội cứ yên tâm ở lại đây với tỷ tỷ vài ngày. Nhị thẩm thấy ta che chở cho muội, khi muội trở về, bà ấy cũng chẳng dám làm khó dễ muội nữa.”
A Oanh tất nhiên cảm tạ ngàn lần. Thẩm Minh Thục trách nàng khách sáo, rồi lại thở dài: “Nói ra thì Nhị thúc cũng hồ đồ. Muội còn nhỏ, cớ gì phải gả đi sớm như vậy? Bây giờ nghĩ lại, thời làm cô nương vẫn là vui vẻ nhất. Từ khi gả cho tỷ phu muội, ta ngày nào cũng sầu lo, nhọc lòng vì chuyện này chuyện kia, như đi trên băng mỏng. May mà tỷ phu muội biết yêu thương, đối với ta không đòi hỏi gì, cũng không giống những công tử thế gia khác, phong lưu đa tình, hậu viện thê thiếp thành đàn.”
“Gả cho tỷ phu muội, đúng là phúc phận mấy đời ta tu được. Có lẽ do ta phúc mỏng, gả vào phủ ba năm vẫn chưa sinh được một đứa con. Ta khuyên tỷ phu muội nhiều lần, muốn nạp thêm một di nương, nhưng chàng ấy chẳng chịu…”
Niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng A Oanh bị những lời này dập tắt. Nàng tái mặt, nói: “Tỷ phu… quả thực đối với tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng…”
“Nha đầu này, chỉ biết trêu chọc tỷ tỷ muội.” Thẩm Minh Thục dùng khăn lau khóe mắt, miệng nói vậy nhưng trong mắt lại lộ ra chút đắc ý.
…
Thẩm Minh Thục trò chuyện với A Oanh rất lâu, từ chuyện Trần Dụ đến chuyện Thẩm Quyết, khen Thẩm Quyết thông tuệ. A Oanh chỉ biết liên tục cảm tạ.
Khi trở về phòng, nàng như người mất hồn, bàng hoàng ngồi trên sập, ngay cả khi nha hoàn gọi dùng cơm cũng không nghe thấy.
“Này, này! Đồ quê mùa, hóa ra là kẻ điếc!” Nha hoàn trừng mắt nhìn A Oanh, dùng sức đập bàn nhắc nhở.
Nha hoàn này tên Đào Chi, là nha hoàn nhất đẳng trong phòng trưởng tỷ. Thẩm Minh Thục điều nàng đến hầu hạ A Oanh, nhưng A Oanh luôn cảm thấy Đào Chi đối với mình đầy địch ý.
Bắt nạt A Oanh chẳng mang lại chút thú vui nào cho Đào Chi, như đánh vào đậu hũ. Nàng trừng A Oanh một cái rồi hậm hực bỏ đi.
Khi đi ngang qua chính phòng, Đào Chi nghe thấy tiếng chén vỡ vụn, vội vàng tò mò núp dưới hành lang nghe lén.
“… Biểu cô nương?” Thẩm Minh Thục lúc này đã bình tĩnh lại. Chu mụ mụ tự tay dọn mảnh vỡ, nghe chủ tử hỏi: “Đã hỏi thăm rõ ràng chưa? Bao lâu thì đến phủ?”
Chu mụ mụ đáp: “Tiết thị một tháng trước đã lên thuyền từ Giang Châu. Sáng nay Thái phu nhân sai quản sự đến Uyển Bình đón Tiết thị, chắc chỉ ba năm ngày nữa là đến.”
Một tháng! Vậy là Triệu thị sớm đã có ý định đưa cháu gái làm di nương cho Đại gia, lại giấu nàng suốt một tháng! Lão thái thái này muốn đánh nàng trở tay không kịp mà!
Thẩm Minh Thục siết chặt khăn, hồi lâu mới nghiến răng nói: “Mụ mụ, ta vẫn chưa thể quyết định ngay. Trong mấy ngày tới, ngươi giúp ta theo dõi nàng ta thật kỹ!”
…
A Oanh nhạy cảm nhận ra mấy ngày sau, Chu mụ mụ đặc biệt chú ý đến mình.
Có lúc nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Chu mụ mụ đứng ngoài cửa sổ, như đang suy tư gì đó mà đánh giá nàng.
Nàng muốn về nhà, muốn rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, lòng như bị dầu sôi chiên rán, đau đớn khôn nguôi.
Nhưng trưởng tỷ đã giúp nàng từ chối hôn sự, lưu nàng ở lại vài ngày cũng chẳng có gì đáng trách. Nàng chỉ biết thầm cầu mong trưởng tỷ và Chu mụ mụ cuối cùng sẽ không để mắt đến nàng. Vì thế, nàng cố gắng tỏ ra yếu đuối, không nổi bật, mọi việc đều tránh tranh chấp với Đào Chi hay Thẩm Minh Nhụy.
Một nhân vật anh minh thần võ như Vệ Quốc Công Bùi Nguyên Tự, hẳn sẽ không để tâm đến một thứ nữ không kiến thức, chẳng chút hiểu chuyện như nàng.
Chỉ cần ba ngày, ba ngày trôi qua, nàng nhất định sẽ xin từ biệt.
Trần Dụ không cần nàng, nàng chẳng gả là được.
Nhưng làm di nương, nàng tuyệt đối không muốn. Thà cạo tóc làm ni cô còn hơn rơi vào kết cục hồng nhan bạc mệnh như mẫu thân.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Minh Nhụy cùng A Oanh đến thỉnh an Thẩm Minh Thục. Khi Thẩm Minh Nhụy rời đi, A Oanh thẳng thắn bày tỏ ý định ra về.
“Muội muốn rời đi?” Thẩm Minh Thục nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, che khăn ho khan vài tiếng. Nàng trông còn tiều tụy hơn ba ngày trước, thậm chí lộ ra vài phần bệnh tật.
Chu mụ mụ vội bưng thuốc đến hầu hạ Thẩm Minh Thục uống. A Oanh lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ bị bệnh sao? Đã xem đại phu chưa? Đại phu nói thế nào?”
Thẩm Minh Thục uống thuốc xong, dùng khăn lau khóe miệng, ánh mắt dừng lại trên người thứ muội. Thấy sự lo lắng trong đôi mắt trong trẻo của A Oanh không giống như giả vờ, nàng thoáng cười nhạt: “Thân thể ta vốn là bệnh cũ, lúc tốt lúc xấu, chẳng biết sống được bao lâu…”
“Tỷ tỷ đừng nói vậy! Tỷ tỷ thiện tâm, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” A Oanh vội vàng nói.
Dù trưởng tỷ giúp nàng vì lý do gì, ít nhất nàng ấy không thờ ơ. A Oanh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, hiểu rằng trên đời này, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó.
Dù là tỷ muội huyết thống, nàng chỉ là một thứ nữ hèn mọn, còn trưởng tỷ là đích trưởng nữ Thẩm gia, đường đường là Vệ Quốc Công phu nhân. Ngày thường hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, trưởng tỷ vốn không có nghĩa vụ phải giúp nàng.
Thẩm Minh Thục nhìn chằm chằm A Oanh, đột nhiên nắm tay nàng, trầm giọng hỏi: “A Oanh, nếu giờ tỷ tỷ gặp nạn, muội có nguyện ý giúp ta không?”
A Oanh trợn tròn mắt.
Thẩm Minh Thục cười khổ: “Mấy năm nay, ta luôn mong có một đứa nhỏ bên gối. Tỷ phu muội bận rộn, nếu có một đứa nhỏ bên ta, dù không phải ta sinh, dù khổ cực thế nào, ta cũng có hy vọng.”
“Trước đây, ta từng chọn hai thông phòng cho tỷ phu muội, nhưng chàng ấy nhất định không chịu. Ta muốn tìm một cô nương đàng hoàng, hiểu chuyện để nạp làm di nương, nhưng người được chọn hoặc không đủ nhu thuận, hoặc không đủ mạo mỹ, chẳng ai khiến ta vừa ý.”
“Đêm qua, ta mơ thấy mình sinh một nam hài, đứa nhỏ này giống phụ thân nó, có tiền đồ. Ta mời những đại nho giỏi nhất kinh thành dạy nó đọc sách, biết chữ, cho nó vào phủ học và Quốc Tử Giám. Nó trời sinh thông minh, học gì cũng nhanh, chỉ điểm là hiểu.”
Nói đến đây, Thẩm Minh Thục lại đổi giọng, buồn bã: “Đáng tiếc, ta e là chẳng sống đến ngày đó. Đại phu nói ta khó mang thai. Dù không thể có con của mình, ta cũng không thể để đệ đệ mình cả đời vô dụng.”
“A Oanh, muội cũng biết, Đại ca văn võ đều kém, ngày sau có thể tập tước đã là có tiền đồ. Nhưng Quyết ca nhi thì khác. Nó còn trẻ, đọc sách rất giỏi. Chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn đệ đệ ruột bị chèn ép trong tộc học Thẩm gia, tài hoa mai một, cả đời tầm thường?”
Thẩm Minh Thục nhìn A Oanh, giọng mềm mại như mang theo mê hoặc: “A Oanh, muội nỡ sao?”
A Oanh mặt trắng như giấy.
“Chưa nói đến Quyết ca nhi, lần này muội về Thẩm gia, Nhị thẩm lại ép muội gả cho Trương đại nhân hay Lý đại nhân nào đó, đến lúc ấy, A Oanh, muội sẽ làm thế nào?”
Lời dụ dỗ vừa dứt, Thẩm Minh Thục lại nhẹ nhàng thêm một mồi lửa: “Tỷ tỷ che chở cho muội được nhất thời, nhưng không thể bảo vệ muội và Quyết ca nhi cả đời.”
“Trừ phi…”
Thẩm Minh Thục liếc nhìn A Oanh, lúc này đã tái mặt, thân thể lung lay như sắp ngã. Nàng cố ý dừng lại, nhấp một ngụm trà.
Đánh rắn phải đánh dập đầu. Thẩm Minh Thục không làm việc không chuẩn bị. Đã chọn A Oanh, nàng ấy giờ đây là con cờ trong tay nàng, tuyệt không thể thoát khỏi.
Những lời vừa rồi đã nói rõ ý đồ. Dù A Oanh ngây ngô đến đâu, hẳn cũng đoán được ý nàng.
Tỷ muội, cô chất cùng chung một phu quân, ở triều đại này chẳng hiếm. Đặc biệt với một thứ nữ thân phận thấp kém như A Oanh.
So với nha hoàn của hồi môn, nàng ấy còn thể diện hơn chút. Toàn bộ thân gia đều nằm trong tay đích tỷ, không gì tốt hơn.
Thẩm Minh Thục cho A Oanh ba ngày để suy nghĩ.
Nếu A Oanh đồng ý, nàng sẽ chọn ngày lành tháng tốt, đưa A Oanh vào Vệ Quốc Công phủ, phong quang làm di nương.
Từ đó, Thẩm Quyết có thể vào phủ học, tiến Quốc Tử Giám, không còn bị Nhị phu nhân Thẩm gia và đệ đệ cùng cha khác mẹ chèn ép.
Còn A Oanh, chỉ cần sinh được trưởng tử của Quốc Công phủ, nàng có thể làm quý thiếp, ngày sau cẩm y ngọc thực, hưởng vinh hoa phú quý không hết.
Nếu nàng không muốn, Thẩm Minh Thục cũng chẳng ép buộc.
Nàng sẽ đưa A Oanh về Thẩm gia, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
A Oanh chẳng màng vinh hoa phú quý. Nàng chỉ muốn sống đường hoàng, ngẩng cao đầu làm người, một ngày nào đó được người kính trọng, không còn phải sống phụ thuộc, mặc người chà đạp.
Nàng muốn đệ đệ Thẩm Quyết có tiền đồ, như lời trưởng tỷ nói, đệ đệ có tài hoa. Nàng không muốn hắn bị mai một trong tộc học Thẩm gia, cả đời tầm thường.
Năm xưa, nếu không vì che chắn cho nàng – một tỷ tỷ vô dụng – trong tuyết lớn, chịu mấy chục roi của đích mẫu, đệ đệ cũng chẳng bệnh tật ốm yếu từ nhỏ đến lớn…
Nàng nợ đệ đệ quá nhiều.
Huống chi, trưởng tỷ không thể mãi che chở cho nàng. Ngày sau về Thẩm gia, đích mẫu có tha cho nàng không? Nàng có bản lĩnh tự bảo vệ mình không?
A Oanh biết, trong lòng nàng đã có quyết định.
Chỉ là, nàng không cam lòng.
Hận chỉ hận, nàng là một thứ nữ ti tiện…
…
Trong ba ngày này, Thẩm Minh Thục dưỡng bệnh trong phòng, ít ra ngoài, cũng miễn cho Thẩm Minh Nhụy và A Oanh sớm tối thỉnh an.
A Oanh lòng như tro tàn. Nàng và Vệ Quốc Công chưa từng có bất cứ liên hệ nào. Gả làm di nương cho một nam nhân mình không thích, chỉ để sinh con đẻ cái, chẳng khác nào bán cả đời mình. Sao nàng có thể vui vẻ?
Hai ngày sau là ngày mười lăm. Trời vừa tối, A Oanh đóng cửa, tâm phiền ý loạn nằm trên sập, ngay cả bữa tối cũng chẳng dùng.
Ngày mai là ngày cuối cùng của thời hạn. Nàng chẳng còn tâm tư nghĩ đến chuyện ăn uống.
Trong lúc miên man suy nghĩ, nàng mơ màng sắp ngủ, cho đến khi nha hoàn đến lay nàng dậy, nói phu nhân gọi nàng đến chính phòng dùng bữa tối.
A Oanh đành đứng dậy, đơn giản trang điểm.
Ra cửa, nàng mơ hồ nghe thấy phía Tây Nam trong phủ ồn ào. Nha hoàn thấy nàng nhìn sang, tốt bụng giải thích: “Chiều nay, biểu cô nương đến phủ, chắc sẽ ở lại vài ngày.”
A Oanh gật đầu. Đây vốn chẳng phải việc nàng nên xen vào, nên không hỏi thêm, chỉ quy củ theo nha hoàn đến thượng phòng.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng Thẩm Minh Thục không có ở đó.
Đang nghi hoặc, Chu mụ mụ vén rèm bước vào, tay cầm một bình rượu trái cây bằng sứ men xanh, cười nói với A Oanh: “Tứ cô nương đến rồi? Phu nhân hôm nay đã khỏe hơn. Đúng ngày mười lăm, phu nhân muốn nếm thử rượu này, lão nô khuyên mãi không được! Chỉ sợ rượu nặng, nên pha thêm chút nước. Cô nương thử xem tư vị thế nào?”
A Oanh nhẹ nhàng thở ra, không nghi ngờ gì, nhận lấy bình rượu.
“Vậy để ta nếm thử.”