Tôi kéo chú Vương ra khỏi phòng bệnh, hỏi chú: “Rốt cuộc Vân nhi đã chọc phải thứ đó ở đâu vậy chú?”

Chú Vương dùng ống tay áo lau khô nước mắt, bình tĩnh lại, nói: “Ba ngày trước, chú đưa Vân nhi ra ngoài làm việc, trên đường về nhà, đi ngang qua một ngã tư đường. Vân nhi chỉ vào ngã tư nói 'Ba ơi, đông người, nhộn nhịp quá', nhưng chú nhìn sang, thì ngã tư trống không đến một bóng ma cũng không có nói gì đến người.”

“Kể từ lúc đó, Vân nhi bắt đầu trở nên kì lạ.”

"Kì lạ?" Tôi hỏi: “Kì lạ chỗ nào ạ?”

“Con bé trước đây thích mặc váy, nhưng về nhà lại cứ đòi mặc quần jean. Trước đây thích chơi búp bê vải, giờ lại thích chơi ô tô. Điều khiến chú thấy kì lạ nhất là chú thấy con bé đang ôm miếng đùi gà to tướng gặm lấy gặm để. Có mấy giây, chú nhìn con bé mà thấy rất xa lạ, cảm giác không giống con gái chú nữa.”

Tôi gật đầu, không sai. Từ lúc trục con quỷ nhỏ ra khỏi người con bé, tôi đã thấy rõ đó là linh hồn của một bé trai. Bảo sao Vân nhi cư xử khác thường như vậy.

Xem ra phải đến ngã tư đó xem thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nói với chú Vương: “Chúng ta ép con quỷ nhỏ ra khỏi người Vân nhi như vậy cũng đã đắc tội với nó rồi, thay vì đợi nó đến tìm chi bằng bây giờ chúng ta đi tìm nó, tìm cách giải quyết.”

Tay chân chú Vương hơi run rẩy, người bình thường chẳng ai rỗi hơi mà đi tìm ma chơi cả. Nhưng vì tính mạng con gái, chú ấy vẫn cắn răng gật đầu.

Chú Vương và tôi dặn dò y tá chăm sóc tốt cho Vương Vân, rồi rời bệnh viện.

Trời lúc này đã tối đen, chính là thời điểm thế giới bên kia hoạt động mạnh nhất. Giờ mà mò đi tìm quỷ đúng là mạo hiểm, nhưng ban ngày thì nó không dễ gì lộ mặt.

Tôi ra cửa tìm chiếc xe đạp cũ của mình, chậc, mất tiêu rồi.

“Bà nó chứ, xã hội bây giờ loạn thật, mới quay lưng đi tí là mất xe!”

Chú Vương thở dài: “Chắc bị đám nhặt ve chai lôi đi bán sắt vụn rồi, xe cháu cũ quá mà.”

Ô hay, nói gì thế? Xe tôi dù gì cũng là hàng hiệu đấy nhé, hiệu Phượng Hoàng hẳn hoi!

Chú Vương vẫy một chiếc taxi, gọi tôi lên xe, rồi chú ấy nói với tài xế: “Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ khúc giao lộ Ma Thiên – Tiêu Tư.”

Tài xế uể oải khởi động xe, vừa cầm vô lăng vừa châm điếu thuốc.

Thật là vô trách nhiệm, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhưng bây giờ trời đã tối muộn, trên đường cũng chẳng có mấy xe, không cần phải quá lo lắng, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ngồi trên xe cũng chẳng có việc gì, chú Vương lại nghĩ đến sự bi thảm của con gái, không kìm được mà khóc. Haizz, người đàn ông đáng thương này, vợ bỏ đi chưa đủ, con gái lại gặp tai họa lớn như vậy.

Tôi nhìn xung quanh, thấy trên biển tên tài xế có ghi tên anh ta -- Lưu Quyền Thế.

Quyền Thế, xem ra bố anh ta hy vọng con trai mình sau này sẽ là người có quyền có thế, chỉ tiếc họ không tốt, họ Lưu, đọc liền lại thành "Lưu toàn thây"(1), chết mà còn nguyên xác. Xúi quẩy thật.

(1) Vấn đề đồng âm 刘权势 (Lưu Quyền Thế) pinyin là Liú quánshì ; còn 留全尸 ( Lưu toàn thây ) pinyin là Liú quán shī 

Nhưng thôi, cũng không chọc người ta làm gì. Mình biết thì cười thầm là được, nói ra chỉ tổ rước họa.

Tài xế, tức Lưu Quyền Thế, quay đầu lại nói với chú Vương: “Đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc, nhà có người chết à?”

Tôi vừa nghe là thấy bực, sao lại không hiểu chút tình người gì cả. “Anh lo lái xe đi, đâu ra lắm lời thế.”

Hắn hừ một tiếng, rít điếu thuốc rồi lại hát nghêu ngao.

Đúng là cái thứ mất nết. Tôi rủa thầm.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến ngã tư đèn đỏ giao lộ Ma Thiên - Tiêu Tư. Tôi đỡ chú Vương xuống xe, trả tiền, rồi tiễn tài xế đi. Chú Vương giành trả nhưng tôi ngăn lại, nói không cần khách sáo.

Thực ra tôi cũng thấy chú Vương đáng thương quá, trong lòng không đành, muốn giúp chú ấy nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu, đành làm chút gì đó thực tế như trả tiền xe vậy. Nhà nào cũng có chuyện khó nói, ai cũng không dễ dàng gì.

Ban đầu cứ nghĩ, tối muộn thế này, ngã tư chắc chỉ có xe cộ qua lại, không có người nào khác nữa. Ai ngờ xuống vừa taxi lại thấy hiện trường khá đông người. Chắc khoảng hơn mười người, ai nấy đều mặc áo tang, nếu không ngồi xổm thì là đang đứng, có người khóc, có người đốt vàng mã.

Tối muộn rồi mà còn làm cái trò này, đáng sợ thật.

Chú Vương kéo ống tay áo tôi, giọng run rẩy hỏi: “Những người này là người hay ma vậy?”

Tôi nói: “Đều là người cả, ma thì chú không nhìn thấy đâu.”

“Vậy ở bệnh viện sao lại nhìn thấy?”

“Đó là do cháu đánh nó, buộc nó phải hiện nguyên hình, chú mới có thể nhìn thấy, bình thường thì người đi đường người, ma đi cửa ma, hai bên không liên quan gì đến nhau.”

Tôi tiến lên hai bước, tìm một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt còn vương nước mắt, hỏi: “Cô ơi, mọi người đang làm gì vậy ạ?”

Bà ấy dùng khăn tay lau nước mắt, nhìn tôi một cái, nói: “Một tuần trước, một nhà ba người của em gái tôi gặp tai nạn giao thông ở ngã tư này, đều đã ra đi rồi. Bây giờ chúng tôi đến đây đốt ít vàng mã cho họ, để họ bên đó không đến nỗi quá túng thiếu.”

Ồ, thì ra là một gia đình ba người bỏ mạng ở ngã tư.

Tôi lại hỏi: “Có phải có một bé trai, sau tai nạn máu thịt be bét, mặt không nhìn rõ không?”

Bà ấy nghi ngờ nhìn tôi, “Sao cháu biết?”

Tôi xua tay, “Đừng hiểu lầm, cháu cũng xem trên tin tức thôi.”

"Ồ. Đó là con trai của em gái tôi, mới sáu tuổi, cứ thế mà ra đi rồi." Bà ấy nói rồi lại bắt đầu rơi nước mắt, nức nở không thành tiếng.

Tôi lùi lại, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, một tuần trước, một gia đình ba người vừa chết do tai nạn ở đây. Oan hồn của họ vẫn còn quanh quẩn không đi được, vừa lúc bị Vương Vân đi ngang qua nhìn thấy. Thế là con quỷ nhỏ liền nhập vào người Vương Vân, theo cô bé về nhà.

Tôi giải thích những điều này cho chú Vương nghe, chú Vương không hiểu, “Cháu không phải nói bình thường người không nhìn thấy ma sao? Tại sao con gái chú lại nhìn thấy?”

Tôi giải thích: “Người trước mười hai tuổi, vì chưa trải qua sự thanh tẩy của một vòng luân hồi mười hai con giáp, mười hai xương đỉnh đầu chưa hoàn toàn khép lại, nên khả năng nhìn thấy ma lớn hơn rất nhiều. Đây là lý do tại sao trẻ con luôn dễ nhìn thấy ma.”

Chú Vương "ồ" một tiếng, dường như đã hiểu, hỏi bây giờ phải làm sao.

Đúng vậy, bình thường, người chết thì phải đi đầu thai, không có lý do gì mà cứ ở lại đây không đi cả. Chẳng lẽ khu vực hiện trường có gì đó bất thường?

Tôi tìm một chỗ tương đối cao đứng lên, nhìn toàn bộ ngã tư xảy ra tai nạn. Phát hiện ngã tư này bề ngoài là ngã tư chữ thập, nhưng thực ra có một con đường đang sửa chữa, không thể sử dụng được, như vậy nó đã biến thành một ngã tư chữ "T".

Mà ngã tư chữ "T" thì lại có nhiều điều để nói. Loại ngã tư này oán khí sẽ chìm xuống, không ngừng bị nén chặt ở phía dưới, không thoát ra được, cho nên những người chết ở nơi như vậy, linh hồn của họ cũng sẽ bị tích tụ ở đáy ngã tư chữ "T" không thoát ra được.

Tìm ra vấn đề thì dễ giải quyết rồi.

Tôi đi vào giữa những người nhà của nạn nhân đang đốt vàng mã, tìm một ông chú trông có vẻ là người có thể lo liệu được, nói cho chú ấy nghe tình hình, bao gồm cả chuyện bé trai nhập vào người Vương Vân cũng nói ra hết. Chủ yếu là để có được sự đồng ý của gia đình nạn nhân, cùng nhau tìm cách xử lý tình hình hiện tại.

Chú ấy vuốt râu, suy nghĩ rất lâu, mới nói: "Theo lời cháu nói, tình hình không mấy tốt đẹp, có cách nào giải quyết chuyện này không?" Chú ấy chỉ vào con đường đang sửa, nói: “Đường là của chính quyền làm, không phải muốn thông là thông được. Không lẽ giờ bảo chúng tôi tháo rào chắn ra?”

Chuyện đó chắc chắn là không được rồi, nhưng là truyền thừa của "người cầm ô" (gia đình chúng tôi từ đời tổ tiên đến nay đều tự gọi mình như vậy, không biết là nghe hay hoặc như thế nào mà vẫn giữ truyền thống này), nếu không có chút tài năng nào thì mười mấy năm học thuật pháp của tôi coi như uổng phí rồi.

Tôi nói với chú ấy: “Không sao đâu, cháu có cách.”

“Ồ? Cách gì?”

Tôi giơ bàn tay ra, đếm từng ngón một. “Hãy chuẩn bị giúp cháu năm thứ: một con gà trống lớn, một sợi dây thừng đỏ chắc chắn, quần áo mà gia đình ba người họ từng mặc, một xấp tiền giấy, và một mâm cơm cúng.”

Chú ấy tuy không hiểu tôi định làm gì, nhưng vẫn khá tin tưởng tôi, “Được, chú đi lo ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play