Chú Vương quay người nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ tức giận: “Tiểu Tất, cháu nói linh tinh gì thế?”
Qua khóe mắt tôi liếc nhìn Vương Vân, vừa đúng lúc cô bé cũng đang nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười. Tôi run lên một cái, tiếp tục nói: “Chú Vương, cháu cũng hiểu chút ít về mấy chuyện này, chú cho cháu xem giúp con gái chú đi.”
Chú Vương đẩy tôi ra, gầm gừ giận dữ: “Tiểu Tất, cháu mà nói thêm một câu nữa, đừng trách chú không khách sáo.”
Tôi nhìn chú Vương, vừa giận vừa tức, tôi biết chú ấy thương con nên không muốn nghe lời người ngoài như tôi nói bậy, nhưng những gì tôi thấy trong gương bát quái là thật, con gái chú ấy đang bị một con quỷ nhỏ bám theo, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu không để tôi xem kỹ, có lẽ thật sự không cứu được.
Chú Vương lườm tôi một cái, kéo tay con gái đi mất. Tôi nhìn bóng lưng chú Vương khuất dần, hét lớn phía sau: "Chú Vương, nếu gặp chuyện gì thì nhớ gọi cho cháu nhé." Thực ra tôi cũng hy vọng con quỷ nhỏ đó chơi chán rồi sẽ đi, nhưng kinh nghiệm học thuật pháp nhiều năm cho tôi biết, mời thần dễ tiễn thần khó, con quỷ nhỏ e rằng sẽ không buông tha cho Vương Vân đâu.
Trước mắt gác chuyện của chú Vương sang một bên, bản thân tôi còn lo chưa xong nữa.
Tôi dựng bia mộ lên, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, rồi đốt tiền giấy trước mộ cô ta. Tôi đốt tiền giấy của Ngân hàng Thiên Địa, loại tiền này lưu thông ở âm giới khá tốt, là loại mà tất cả ma quỷ đều ưa chuộng.
Sau khi đốt xong, tôi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vén áo, cởi băng vải ra, nhìn con mắt trên ngực mình, vẫn còn nguyên.
“Chuyện gì thế này, mộ đã sửa xong, tiền giấy cũng đã đốt rồi, sao cô ta vẫn không buông tha cho mình?”
Không thể nóng vội, có lẽ người ta thi pháp cũng cần một chút thời gian, đợi thêm chút nữa đi. Đợi ba bốn tiếng đồng hồ, trời đã tối.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, phát hiện con mắt đó hoàn toàn không biến mất.
"Giỡn mặt hả?" Tôi lấy dù âm dương ra, bật mạnh một cái – xoạch – cây dù bung ra, lập tức hiện ra bóng dáng nữ quỷ mặc váy đỏ.
Vừa xuất hiện, tôi đã chỉ vào mũi cô ta hỏi: “Giao kèo rồi mà! Tôi giúp cô sửa mộ, đốt tiền giấy xong thì chúng ta hòa! Không phải sao?”
Ma nữ váy đỏ cười: “Thì đúng là hòa rồi mà, sau này anh đi đường dương quan của anh, tôi đi đường âm quan của tôi, nước sông không phạm nước giếng.”
"Nếu đã vậy, thì đây lại là cái gì?" Tôi vén áo ra, để lộ con mắt trước mặt cô ta.
Ma nữ váy đỏ nhìn kỹ con mắt trên ngực tôi, nói: “Thứ này không phải do tôi làm, anh tìm tôi cũng vô ích.”
Cái gì? Con mắt trên ngực tôi không liên quan đến ma nữ váy đỏ sao? Tôi lập tức cảm thấy hơi đau đầu, không liên quan đến cô ta thì còn liên quan đến ai chứ? Tôi nói với cô ta: “Vậy lúc đầu cô đến tiệm tôi mua ô là vì cái gì, không lẽ thật sự chỉ để che mưa thôi sao?”
“Ồ, cái đó à.”
Ma nữ váy đỏ bay lên ngồi trên mộ, vừa vuốt ve ngôi mộ mới sửa, vừa nói: “Đó là vì tôi phát hiện trên người anh có oán khí rất lớn, cho nên tôi muốn đến xem thử mà thôi.”
Trên người tôi có oán khí rất lớn sao?
“Đúng vậy, oán khí trên người anh nặng như quỷ luôn ấy. Loại oán khí này sẽ hấp dẫn đám cô hồn dã quỷ tìm tới gần, cũng không trách tôi được.”
Tôi càng nghe càng mơ hồ, tại sao trên người tôi lại có oán khí lớn như vậy? Hơn nữa nghe cô ta nói, oán khí của tôi sẽ không ngừng chiêu dụ cô hồn dã quỷ, vậy sau này chẳng phải tôi sẽ thường xuyên đối mặt với những thứ không sạch sẽ hay sao?
Tôi lại dùng băng vải quấn kỹ con mắt trên ngực, mặc quần áo tử tế, vì chuyện này không liên quan đến cô ta, vậy cũng không cần dây dưa với cô ta nữa. Tôi chắp tay với cô ta, coi như tạm biệt.
Trên đường về nhà tôi cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, tại sao trên người tôi lại có oán khí lớn như vậy, con mắt này lại từ đâu mọc ra, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi?
Vừa về đến cửa hàng, điện thoại liền reo lên, tôi nhìn xem, là chú Vương gọi.
Tim tôi thắt lại, biết có chuyện không hay rồi, trước đó tôi đã đặc biệt nhắc nhở chú Vương, bảo chú ấy gặp rắc rối thì gọi cho tôi, bây giờ chú ấy gọi điện đến, thì chẳng phải là…
Tôi vội vàng nghe máy: "Alo, chú Vương, có chuyện gì vậy?" Hỏi có chuyện gì, thực ra tôi biết chắc chắn là có chuyện rồi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của chú Vương: “Mau đến bệnh viện Nhân dân số Ba, Vân nhi, Vân nhi sắp không được rồi!”
Tút... Tôi cúp điện thoại, lôi chiếc xe đạp cũ từ trong tiệm ra, nhảy lên xe rồi điên cuồng đạp về phía Bệnh viện Nhân dân số Ba.
Không còn cách nào khác, nghèo mà, không mua được ô tô, bình thường cũng ít ra ngoài, nên chỉ có mỗi chiếc xe đạp cà tàng này để đi lại. Vừa đạp được hai bước, bàn đạp đã rớt ra.
Tôi chẳng thèm để ý, cúi đầu điên cuồng đạp, miễn là xích không đứt thì rớt cái gì cũng được.
Khoảng mười phút sau, tôi đạp đến bệnh viện Nhân dân số Ba, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa. Chú Vương đã đợi sẵn ở cửa bệnh viện.
Tôi nhảy phóc xuống xe, chiếc xe đạp vứt sang một bên, theo chú Vương chạy như điên vào bệnh viện. Vân nhi đang ở thời khắc nguy hiểm, từng phút từng giây đều phải tranh thủ.
Khi chúng tôi đến phòng bệnh, y tá đang lau mồ hôi cho Vân nhi.
Chú Vương vừa khóc vừa nói: “Vừa về đến nhà con bé đã bắt đầu nôn mửa, đến bệnh viện khám, khám thế nào cũng không ra bệnh, nói cơ thể không có vấn đề gì cả, nhưng cứ trợn mắt, sùi bọt mép, toàn thân toát mồ hôi lạnh.”
Y tá cũng nói: “Đúng là đã kiểm tra rồi, cơ thể không có vấn đề gì, không biết tại sao lại như vậy.”
Tôi vẫy tay, nói với y tá: “Mau đi tìm cho tôi hai cái đũa.”
Y tá hỏi: “Cần đũa làm gì?”
Tôi gào lên: "Bớt hỏi lại, bảo cô đi thì đi đi." Y tá bị tôi quát một tiếng thì không nói nhiều nữa, chạy đi tìm đũa.
"Chú Vương, banh miệng Vân nhi ra." Tôi vừa dặn dò chú Vương, vừa vắt khô chiếc khăn ẩm trên bàn, đợi chú Vương banh miệng Vân nhi ra, tôi nhét chiếc khăn ẩm vào miệng cô bé, nói: “Như vậy là có thể ngăn nó tự cắn vào lưỡi rồi.”
Chú Vương gật đầu, nghẹn ngào.
Y tá tìm được một đôi đũa đưa cho tôi, tôi bảo chú Vương bế Vân nhi, còn y tá giữ chặt cánh tay phải của cô bé, xòe lòng bàn tay bé ra.
Trước khi bắt đầu hành động, tôi nói với hai người họ: “Lát nữa bất kể thấy gì, nghe gì, hay Vân nhi có giãy giụa đau đớn thế nào, hai người cũng không được buông tay, phải giữ chặt nó, có nhớ không?”
Chú Vương và y tá nhìn nhau, đồng thời gật đầu với tôi.
Tôi thấy họ đã chuẩn bị xong, liền dùng hai chiếc đũa kẹp chặt ngón giữa tay phải của Vân nhi, hai tay nắm chặt hai đầu đũa, rồi dùng sức kẹp mạnh.
Do bị khăn ẩm nhét vào miệng, Vân nhi muốn hét cũng không hét được, nhưng nước mắt đã chảy ra, một đứa trẻ 5-6 tuổi, làm sao chịu nổi cơn đau này chứ. Nhưng tay tôi không thể dừng lại, tôi phải ép con quỷ nhỏ trong cơ thể cô bé ra ngoài, như vậy Vân nhi mới được tự do.
Vân nhi đau quá, bắt đầu giãy giụa, chú Vương ôm chặt con gái mình, vừa khóc vừa nói: “Con ơi, cố gắng lên con, sắp xong rồi.”
Y tá hoàn toàn không biết lý do tôi làm vậy, còn tưởng tôi đang ngược đãi trẻ em, tức giận nói: "Anh làm thế này không được đâu, anh thế này..." Cô ta chưa nói hết câu, thì thấy một cái đầu quỷ nhỏ máu me be bét từ trong cơ thể Vân nhi chui ra, không nhìn rõ mặt mũi.
Y tá ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, toàn thân run rẩy, hai mắt sợ hãi trợn tròn.
Cảm thấy y tá vì hoảng sợ mà lực tay yếu đi, Vân nhi sắp vùng ra, tôi liền mắng cô ta: “Nhìn cái gì, mạng của Vân nhi nằm trong tay cô đấy, giữ chặt cánh tay con bé vào.”
Dưới tiếng quát của tôi, y tá mới hoàn hồn, giữ chặt cánh tay của Vân nhi, không cho cô bé nhúc nhích.
Tôi tiếp tục dùng sức, đến mức khiến ngón tay giữa của Vân Nhi bật máu.
Con quỷ nhỏ bám trên người Vân nhi cuối cùng cũng không chịu nổi cảm giác đau đớn này, nó bật ra khỏi người Vân nhi, tôi vội vàng buông đũa ra, lấy dù âm dương, "xoạch" một tiếng mở ra, xoay tròn thật nhanh.
Mặt ô âm dương có họa tiết thái cực đen trắng đan xen, khi quay sẽ tạo hiệu ứng trục quỷ.
Quả nhiên, con quỷ nhỏ đã bị tôi xua đuổi đi mất, chỉ là trước khi đi nó để lại một câu: “Tao muốn chúng mày chết hết.”
Đợi con quỷ nhỏ hoàn toàn bị đuổi đi, tôi thu dù lại, rồi bảo y tá xử lý vết thương ở ngón giữa của Vân nhi.