Á!

Tôi giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, bóng dáng người phụ nữ váy đỏ trong đầu cứ vương vấn mãi không sao gạt bỏ được.

Nuốt nước bọt, tôi siết chặt chăn quanh người để cơ thể lạnh buốt tìm thấy chút ấm áp. Ngay lúc đó, tôi thấy cổ họng hơi đau, như thể bị thứ gì đó siết lại.

Tôi cúi đầu nhìn, trống rỗng, chẳng có gì cả, nhưng kì lạ là cảm giác ngạt thở vẫn rất mạnh, và tôi cảm thấy cổ họng càng lúc càng bị siết chặt hơn.

Á, tôi ôm cổ họng, thở hổn hển từng hơi, khó chịu vô cùng.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, trợn mắt nhìn muốn xem có gì bất thường không, nhưng cổ tôi vẫn chẳng có gì cả.

Tôi ghé mặt sát vào gương, muốn nhìn rõ hơn một chút. Ngay khi tôi ghé mặt lại gần, khuôn mặt trong gương bỗng biến thành một khuôn mặt phụ nữ, trắng bệch đáng sợ.

Tôi sợ hãi lùi lại hai bước, ngã bệt xuống cạnh bồn cầu, nhìn lại thì thấy trong gương chẳng có khuôn mặt phụ nữ nào cả.

Hoa mắt rồi ư?

Tôi vỗ vỗ vào mặt mình, để bản thân bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ con ma nữ đó theo tôi về nhà rồi sao? Giờ tôi hơi hối hận vì đã đập phá mộ của cô ta rồi, tất cả là do sự bốc đồng nhất thời, cô ta nhất định đến trả thù tôi.

Mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt, tôi nhìn vào gương, phát hiện cổ họng mình rõ ràng lõm xuống một đoạn, như thể bị dây thừng siết chặt vậy.

Không, tôi còn chưa muốn chết đâu.

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Chỗ tôi ở chia làm hai gian, bên trong là chỗ tôi ở, bên ngoài là cửa hàng ô dù của tôi. Bây giờ đang có người gõ cửa tiệm tôi.

Tôi cố gắng lết ra ngoài, mở cửa tiệm, ánh nắng mặt trời chiếu vào người, cảm giác ngạt thở ở cổ họng lập tức biến mất.

“Anh trai, có hàng nè!”

Thì ra là chuyển phát nhanh đã đến, tôi ký nhận xong, tạm thời không dám quay vào nhà.

Tôi đứng dưới ánh nắng mặt trời, để ánh nắng chiếu vào người mình.

Con ma nữ này chắc chỉ là một hồn ma lang thang, không có mấy bản lĩnh, nếu không cũng chẳng đến nỗi bị một chút ánh nắng đã trấn áp được, nếu thật sự là lệ quỷ, e rằng tôi đã mất mạng từ lâu rồi.

“Hừ, dám bắt nạt tôi à? Hôm nay không đánh cho cô ị ra phân xanh, thì coi như cô chưa từng ăn hẹ!”

Tôi tháo gói hàng, lấy đồ bên trong ra.

Tổng cộng có ba thứ: gương bát quái, dù âm dương, và một cuốn sách 《Thiên Địa Huyền Hoàng》ghi chép các loại thuật pháp bắt ma trừ tà.

Tôi lần lượt cân nhắc ba món bảo bối, “Hừ, có ba món bảo bối này, tôi không tin không trị được một cô hồn vất vưởng.”

Thận trọng bước vào nhà, vừa mới đặt chân vào, cảm giác ngạt thở ở cổ họng lại ập đến, hơn nữa lần này rõ ràng cảm thấy lực siết mạnh hơn.

Tôi cầm gương bát quái chiếu vào cổ mình, tấm gương bát quái này đã được pháp sư cao tay khai quang, có thể soi ra những thứ tà ác.

Vừa chiếu một cái, tôi giật mình, chỉ thấy cổ mình không biết từ lúc nào đã bị quấn một sợi chỉ đỏ!

Sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tôi mấy vòng, càng lúc càng siết chặt. Thì ra tất cả đều do sợi chỉ này gây ra.

Tôi lại nhìn vào gương bát quái, phát hiện phía sau tôi, có một người phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng. Cô ta hai tay nắm chặt sợi chỉ đỏ, kéo mạnh. Khuôn mặt thì dán vào sau gáy tôi, khóe miệng nở nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

Tôi bắt đầu thấy khó thở, không thể chần chừ được nữa, chậm thêm là tôi chết chắc! Tôi rút cây dù âm dương ra, bung ra trong nhà.

Chúng tôi vẫn luôn tin vào câu nói "trong nhà không bung dù", nhưng lúc này, tôi không thể làm theo lệ cũ được nữa.

Dù âm dương, có thể khiến những thứ tà ác trong nhà hiện nguyên hình, là một pháp bảo khiến ma quỷ không thể ẩn mình. Nhưng pháp bảo này không thể tùy tiện sử dụng, không phải tất cả ma quỷ đều thích hiện hình, nếu không cẩn thận, nó sẽ trả thù khiến bạn phải sống dở chết dở.

Nhưng bây giờ ma nữ váy đỏ đã muốn giết tôi rồi, tôi cũng chẳng bận tâm nhiều như vậy nữa. "Phạch" một tiếng, tôi bung ra, một luồng sáng trắng từ trong dù bắn ra, chiếu vào người ma nữ.

Ma nữ lập tức bị chấn động, lộ ra bộ mặt thật. Cô ta bò lùi lại, trốn vào góc tối.

Tôi giật sợi chỉ mảnh trên cổ ra, thở hổn hển từng hơi, thật là may mắn, suýt chút nữa thì chết rồi. Tôi nhìn về phía góc tối, hét lớn với ma nữ váy đỏ: “Tôi không chọc ghẹo gì cô, mắc cái giống gì lại muốn giết tôi?”

Mắt ma nữ đỏ ngầu, dùng giọng nói lạnh lẽo nói: “Ngươi đập nát mộ của ta, hại ta không còn nhà để về, ta sẽ lấy mạng ngươi để đền bù.”

Cái này... Tôi nhất thời nghẹn lời, đúng là tôi đã đập mộ của cô ta thật, nhưng đó cũng là do cô ta đã gieo một con mắt vào người tôi, tôi giận quá mất khôn mới làm ra chuyện đó… thật là.

Tôi xua tay với cô ta, “Chúng ta kiếp trước không thù, kiếp này không oán, hà cớ gì phải sống mái với nhau. Hay thế này đi, tôi sẽ sửa lại mộ cho cô, rồi đốt cho cô một xấp tiền giấy, xong thì cô cũng buông tha tôi, chúng ta huề cả làng, được không?”

Ma nữ váy đỏ suy nghĩ một lát, "Ngươi tốt nhất là nhanh lên, ta không muốn đợi lâu." Nói xong, hóa thành một làn khói, tan biến.

Xời, tính tình cũng ngang ngược gớm, bây giờ tôi có ba món bảo bối trong tay, cô dù có muốn làm hại tôi cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu nhỉ? Tôi lắc đầu, thôi thì coi như tốn tiền giải xui vậy.

Tôi gọi điện cho chú thợ xây họ Vương. Ông tên thật là Vương Phú Quý, nghèo rớt mồng tơi, vợ bỏ theo trai, để lại ông với đứa con gái nhỏ sống leo lắt qua ngày. Vì chuyện đó, tụi tôi hay gọi ông làm giúp vài việc lặt vặt, trả cao một chút coi như giúp đỡ hai cha con.

“Alo, chú Vương hả? Là cháu, Tiểu Tất đây.”

“À, tiểu Tất hả, có chuyện gì không cháu?”

“Cháu có một việc muốn nhờ chú giúp.”

Không lâu sau, chú Vương mang đồ nghề đến tiệm tôi, đồng thời con gái chú ấy là Vương Vân cũng đi cùng. Tôi nhìn con gái chú ấy, khoảng năm sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, chỉ là sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

"Con bé sắc mặt không được tốt lắm nhỉ." Tôi nói.

Chú Vương cười cười, “Đúng vậy, không biết tại sao, mấy ngày nay, sắc mặt càng ngày càng kém, chú cho ăn biết bao nhiêu là món ngon mà cũng chẳng thấy khá lên.”

Tôi nói: “Có thời gian thì đưa bé đi bệnh viện kiểm tra đi, trẻ con sức khỏe yếu, đừng để xảy ra chuyện.”

Chú Vương gật đầu, “Ừm ừm ừm, nhất định.”

Sau đó, ba người chúng tôi đến chỗ ngôi mộ đã bị tôi phá nát. Chú Vương nhìn một cái, ngạc nhiên nói: “Ai mà làm thế này chứ, ngay cả mộ của người chết cũng đập nát, thật là thất đức quá.”

Tôi ngượng ngùng nói: “Cái đó, là do cháu đi đêm không cẩn thận đá phải, chú xem, có sửa lại được không?”

Chú Vương tặc lưỡi, “Sửa thì sửa được, nhưng mà tốn không ít công sức đấy.”

Tôi hiểu ý chú ấy rồi, “Chú yên tâm, tiền nong không thiếu cho chú đâu, miễn sửa lại cho đàng hoàng là được.”

“Được rồi, có câu đó là tôi yên tâm.” Nói xong ông cầm cái bay trát vữa bắt tay vào làm. Tôi đứng xem một lúc, thấy không cần tôi giúp gì nên định đi mua một tấm bia mới thay cho cái cũ bị đập.

Ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị rời đi, tôi nhìn thấy ánh mắt của Vương Vân, lạnh lẽo không giống ánh mắt của con người. Cô bé hình như phát hiện tôi đang nhìn mình, ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi, nụ cười đó hoàn toàn không giống nụ cười của một đứa trẻ, không chút ấm áp nào, lạnh lẽo như đêm đông.

Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy nụ cười của cô bé và nụ cười của ma nữ váy đỏ rất giống nhau.

Tôi từ trong ngực lấy ra gương bát quái, lén lút chiếu vào Vương Vân, tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn vía gần như bay mất, chỉ thấy một đứa trẻ máu me đầy mình đang bám trên vai Vương Vân, tay nó nắm tay bé, chơi đùa trong đất như đang nặn bùn. Vương Vân hoàn toàn bị nó điều khiển rồi.

Tôi cất gương bát quái đi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, bây giờ vẫn chưa thể làm ầm ĩ lên được, nếu đánh rắn động cỏ, để nó ra tay với Vương Vân thì tôi sẽ mắc phải sai lầm lớn.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy một miếng kẹo cao su cho vào miệng nhai.

Một cái, hai cái, ba cái. Trái tim đang đập thình thịch mới tạm thời ổn định lại một chút.

Hiện tại nó vẫn chỉ là bám vào Vương Vân để chơi đùa, chưa có hành động quá khích, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để cứu Vương Vân, không vội, không cần vội.

Tôi rời khỏi khu mộ âm u đó, đi mua một tấm bia mới, khắc tên ma nữ váy đỏ lên, dán ảnh cô ta vào rồi mang về.

Khi tôi mang bia mộ đến, chú Vương cơ bản đã hoàn thành công việc trên tay.

"Xong hết rồi à?" Tôi hỏi.

Chú Vương thu dọn đồ nghề, “Xong hết rồi.”

Tôi móc ra hai tờ giấy bạc đưa vào tay chú Vương, “Chú vất vả rồi.”

Chú Vương nhét tiền vào túi sau quần, cười ngây ngô nói: “Đâu có, còn phải cảm ơn cháu đã chiếu cố.”

Hàn huyên vài câu, chú Vương liền chuẩn bị rời đi.

Tôi kéo chú Vương lại phía sau, rồi ghé vào tai chú ấy nói nhỏ: "Chú Vương, con gái chú hình như bị thứ bẩn thỉu ám rồi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play