Tối hôm sau, Lục Châu ăn cơm ở sân của Bàn Mạt và mấy người bạn. Chơi đùa đến gần 10 giờ rưỡi mới quay về.

Vừa bước ra khỏi tiểu viện, cậu đã gặp đội tuần tra đi ngang. Họ nhìn cậu với ánh mắt đầy… đồng cảm.

Lục Châu toát mồ hôi, rẽ vào Dương Môn Viện.

Bên trong viện không có bóng người, cũng chẳng có ngọn đèn nào sáng, tối đen và yên tĩnh đến lạ.

Khi cậu vừa đi tới giữa sân, đèn dầu trong viện bỗng sáng lên, nhưng ánh sáng lại là màu xanh lục khiến cả sân trông âm u và rợn người.

Lục Châu nhíu mày nghĩ thầm: Chẳng lẽ Lệ Nam Y bày trò này để dọa mình bỏ đi? Cái này… trẻ con quá rồi. Coi mình là con nít chắc? Nghĩ vậy mà dọa được mình à?

Ngay sau đó, từ hành lang vang lên tiếng “bộp… bộp…”.

Quay sang nhìn, cậu thấy một gã tóc xõa, mặc đồ cổ trang, giơ hai tay cứng đờ như cương thi, nhảy tưng tưng trên hành lang. Mắt hắn toàn lòng trắng, miệng mọc hai chiếc răng nanh dài và nhọn như thú dữ, trông khá đáng sợ.

Cương thi nhận ra có người đang nhìn, hắn dừng lại, chậm rãi quay đầu rồi phun ra một làn khí trắng đục.

Lục Châu cau mày: “Ngậm nguyên một mồm khói như vậy, không sợ sặc ch.ết à?”

Cương thi: “…”

Lục Châu tiếp tục bước tới thì bỗng một bóng trắng vụt qua bên trái như tia chớp, nhanh đến mức cậu tưởng mình hoa mắt.

Bước lại gần xem, không thấy ai, chỉ thấy trên bàn đá đặt một bàn cờ tướng chưa đánh xong. Ngay lúc đó, một quân “Binh” tự động di chuyển lên một ô.

Cậu cầm quân cờ lên, xem kỹ cũng chẳng thấy gì đặc biệt, liền đặt lại chỗ cũ.

Quay người đi thì nghe tiếng hét vang lên, con “cương thi” ban nãy chẳng biết từ lúc nào đã lao tới ngay trước mặt, há cái miệng hôi kinh khủng định cắn cậu.

Lục Châu giật mình, lập tức đấm thẳng vào mặt hắn.

“Bốp!” con Cương thi bị đánh bay ra ngoài, ngã lăn trên đất cách hơn 7 mét.

Lục Châu sững sờ nhìn nắm đấm của mình, từ khi nào mà mình lại khỏe vậy?

Cương thi ôm mặt kêu: “Đau…! Răng của ta… Răng của ta bị gãy mất rồi?!”

Thấy hắn còn ngồi dậy nói chuyện được, Lục Châu biết không có gì nghiêm trọng. Cậu tiến lại, bực mình vỗ mạnh vào đầu hắn: “Còn dám giả ma dọa tôi nữa không?”

“Đau… đau…” hắn ôm đầu r*n rỉ.

“Giả! Giả! Còn giả nữa không?!” Lục Châu lại gõ vài cái, tuy không mạnh lắm nhưng hắn vẫn kêu oai oái:
“Đừng đánh! Đừng đánh!”

“Sau này còn dám giả ma dọa người nữa không?”

“Tôi vốn là ma… đâu có giả.”

Nghe vậy, Lục Châu lại giơ tay làm bộ định đánh, hắn sợ quá đổi giọng: “Không giả nữa! Không dám dọa nữa!”

“Cút!”

“Cương thi” vội ôm răng bỏ chạy.

Lục Châu cười lạnh: “Chuyên nghiệp ghê. Bị lộ rồi mà vẫn cố diễn.”

Lục Châu trở lại phòng, bật đèn vàng ấm áp, kiểm tra kỹ xem có ai nấp để dọa mình không. Thấy an toàn, cậu vào phòng tắm. Nhưng tắm càng lâu càng thấy lạnh, dù nước vẫn nóng, không khí xung quanh lại buốt đến mức nổi da gà.

“Sao lại lạnh thế này?”

Cậu vội tắt nước, quấn khăn tắm quanh người.

Đúng lúc đó, cửa sổ phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Ngoảnh lại, cậu thấy một con mắt đen đầy máu đang nhìn qua khe cửa sổ.

“Má ơi! Dám rình mình tắm à?” Lục Châu lập tức mở tung cửa sổ nhưng không thấy ai. Nhảy ra ngoài tìm, xung quanh vẫn không một bóng người, trên tuyết cũng chẳng có dấu chân.

“Chẳng lẽ chạy lên mái nhà?” Cậu vừa ngẩng đầu nhìn vừa lùi lại thì đụng trúng một bức tường… bằng thịt.

Trong lòng chợt căng thẳng, cậu xoay người đá mạnh ra sau.

Đối phương nhanh chóng tóm lấy cổ chân cậu, trầm giọng hỏi: “Cậu đang làm gì?”

Nhìn kỹ lại, thì ra là… Lệ Nam Huyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play