Nếu nhắc đến những dinh thự cổ có lịch sử vài trăm năm, ai cũng sẽ nghĩ ngay đến Lệ gia ở kinh đô.
Cổng nhà họ uy nghi, bề thế, khí thế như áp đảo mọi thứ xung quanh. Mỗi khi có người đi ngang qua trước cổng đều cảm thấy kính sợ.
Trong tòa nhà lớn đó, mỗi chủ nhân đều có thân phận hiển hách, hoặc là Nguyên soái quốc gia, hoặc là nhân vật giữ vị trí trọng yếu trong quân đội, lập công lớn cho đất nước.
Bởi vậy, khi Lục Châu đi giữa khuôn viên rộng lớn của Lệ gia, nhìn thấy binh lính tuần tra khắp nơi, cậu vẫn khó tin là mình lại đến đây… để xem mắt.
Lục Châu ghé sát cha mẹ, hạ giọng hỏi: “Ba, ba chắc chắn người con gặp hôm nay là Lệ Nam Huyền, trưởng tôn của Nguyên soái Lệ chứ ?”
Lục Đồng Thương bực bội đáp: “Đã đã vào tận đại viện nhà Lệ gia rồi, còn nghi ngờ gì nữa?”
“Nhưng… Nguyên soái chịu để một người đàn ông làm vợ của trưởng tôn sao?”
Mẹ cậu, Khương Hoàn, nhỏ giọng giải thích: “Con yên tâm. Năm xưa tổ tiên Lệ gia từng mắc nợ nhà ta một ân tình lớn. Hơn nữa, gia tộc họ cũng từng có chuyện nam – nam kết hôn, nên không phản đối chuyện này. Huống chi mạng con mang vận “vượng phu”, họ còn mừng hết biết. Mà hôm nay mới chỉ là gặp mặt thôi, có thành hay không còn tùy vào việc con và Lệ thiếu giáo có hợp mắt nhau không.”
“Nếu không hợp, chúng ta cũng không ép. Nhưng con à, cố mà nắm được trái tim Lệ thiếu giáo nhé. Cái tính u ám, ốm yếu của con cần vào môi trường chính khí của Lệ gia để áp chế.”
Lục Châu không tin mấy chuyện này, nhíu mày: “Nếu “chính khí” trị được bệnh, vậy bệnh viện để làm gì?”
Khương Hoàn liếc quanh rồi nói đầy ẩn ý: “Lệ gia không đơn giản như con nghĩ đâu.”
Ông nội, Lục Thế Nham trầm giọng nói: “Bệnh của con trị được hay không là chuyện nhỏ. Quan trọng là phải trừ được cái “vận xui” bám lấy con mấy năm nay. Con đừng có lỡ miệng nói lung tung, kẻo lại rước họa.”
Nghe vậy, Lục Châu nhớ đến chuỗi xui xẻo suốt mấy năm qua, ngoan ngoãn im lặng.
Bà nội, Thạch Nhân, nắm tay cậu dịu dàng nói: “Tiểu Châu à, trước hết đừng quan tâm chuyện có chữa được bệnh hay không. Con cũng lớn tuổi rồi, nên bớt bớt tính khí. Nếu con và Lệ thiếu giáo thành vợ chồng, đổi sang một cuộc sống khác, chưa chắc đã không tốt.”
Thật ra, nếu không phải cháu trai đã công khai mình thích đàn ông, thì cả nhà cũng không định gả cậu cho một người cùng giới. Nhưng đã thế, mọi người bàn bạc và thống nhất chọn Lệ Nam Huyền, một người vừa tuấn tú, vừa đáng tin, rồi liên hệ với Nguyên soái Lệ.
Lúc này, quản gia Lệ gia dừng lại, nói với nhà họ Lục: “Lục lão gia, xin chờ một chút để tôi vào báo trước.”
“Được.” Lục Thế Nham gật đầu.
Một lát sau, quản gia quay ra mời mọi người vào.
Trong đại sảnh, Nguyên soái và phu nhân đứng dậy đón như tiếp khách quý: “Hoan nghênh, hoan nghênh Lục lão gia đến Lệ gia làm khách.”
Nhà họ Lục hơi bối rối, không ngờ Nguyên soái lại khiêm nhường như vậy.
Lục Châu lập tức nhìn thấy một người đàn ông ngồi lười biếng trên ghế sofa, chính là Lệ Nam Huyền.
Có vẻ anh ta vừa vội vã trở về, vẫn mặc quân phục ngụy trang và đội mũ beret đen.
Khuôn mặt đẹp đến mức không thể chê, mũi cao thẳng, môi mỏng, lông mày sắc, chỉ tiếc mắt trái bị che bởi miếng bịt mắt đen, nhưng lại tăng thêm vẻ cuốn hút.
Trên tay phải, anh ta đang xoay ba đồng tiền vàng một cách thuần thục, như thể đó là một phần cơ thể mình.
Lệ Nam Huyền dường như không nhận ra nhà họ Lục đã tới, ánh mắt vẫn dán vào TV đang chiếu tin tức quân sự, nói về một tội phạm bị truy nã gắt gao, và cuối cùng bị ch.ết trong tay chính Lệ Nam Huyền.
Lục Châu thu ánh mắt, nhìn sang Nguyên soái và phu nhân. Họ mỉm cười chân thành, rõ ràng không phản đối chuyện nam – nam kết hôn.
Nhưng mẹ của Lệ Nam Huyền, Lam Nhược Nhiễm thì cười gượng, còn em gái út Lệ Nam Y thì bĩu môi tỏ vẻ không thích Lục Châu làm anh dâu, nhưng không dám nói ra.
Nguyên soái và phu nhân nhìn Lục Châu, càng nhìn càng hài lòng, quay sang nói với Lệ Nam Huyền: “Nam Huyền, con không mau lại đây chào hỏi Lục tiên sinh đi.”
Lệ Nam Huyền không đáp, mà khàn giọng hỏi người thuộc hạ đứng sau sofa: “Cậu nghĩ hắn thật sự ch.ết rồi sao?”
Kha Trăn nhìn TV rồi đáp: “Thiếu tá, nhiều người tận mắt thấy hắn ch.ết trong vụ nổ. Nổ lớn như thế, không ai sống nổi.”
Lệ Nam Huyền khẽ cười khinh bỉ.
Nguyên soái thấy Lệ Nam Huyền không trả lời thì sa sầm mặt: “Lệ thiếu giáo, con có nghe ta gọi không?”
Nghe gọi thẳng chức vụ, ai cũng biết ông đang thật sự nổi giận.
Bị ép phải nể mặt, Lệ Nam Huyền mới lười biếng quay đầu nhìn ra cửa. Nhưng vừa nhìn thấy người, ánh mắt anh lập tức dừng lại…