Lệ Nam Y hất cằm, nói thẳng với Lục Châu: “Lục Châu, anh trai tôi vốn không hề thích anh. Anh ấy đồng ý đi xem mắt với anh hoàn toàn là nể mặt ông nội nên mới chịu gặp một lần.” 

“Hơn nữa, anh ấy đã có người trong lòng từ lâu rồi, đó chính là thanh mai trúc mã của anh, Cát Tương Ý. Mẹ tôi cũng thích Tương Ý nhất, coi chị ấy là con dâu lý tưởng. Chỉ có Tương Ý mới xứng làm chị dâu tôi.” 

“Chị ấy vừa thông minh vừa xinh đẹp, gia thế lại tốt, đâu có thể so với một kẻ bệnh tật, không sinh được con như anh. Tốt nhất bản thân nên tự biết điều mà rời khỏi Lệ gia, còn nữa…”

Bàn Thủy và Bàn Mạt nghe vậy mặt lập tức sầm xuống. Nếu không phải đây là Lệ gia, và cô gái trước mặt là tiểu thư nhà họ Lệ, thì họ đã chẳng cần biết cô là ai, nam hay nữ, dám coi thường thiếu gia nhà mình thì sẽ bị “dạy dỗ” ngay.

“Tôi đã gọi điện cho Tương Ý tỷ, kể cho chị ấy chuyện này. Chị ấy nói sẽ tới đây trong hai ngày nữa. Lúc đó anh sẽ biết mình và chị ấy khác nhau thế nào. Đợi anh gặp chị ấy rồi…”

“Đúng lúc lắm,” Lục Châu nghĩ, vừa lấy tay ngoáy tai vừa nghe cô nói không ngừng. Đột nhiên, cậu bước thẳng tới.

“Anh… anh định làm gì?” Lệ Nam Y hoảng sợ.

Lục Châu khẽ nhếch môi, rồi bất ngờ ho sù sụ vào ngay mặt cô. Cậu ho càng lúc càng dữ dội, tiếng ho vang khắp sân, nước bọt bắn đầy lên gương mặt xinh đẹp của cô ta: “Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ khụ… A… khụ khụ khụ khụ khụ…”

Bàn Mạt và Bàn Thủy liếc nhau, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. Họ lập tức la lớn: “Ối trời ơi, thiếu gia nhà tôi mắc Alzheimer, bạch hầu, suy giảm miễn dịch bẩm sinh, sốt xuất huyết, rồi còn hội chứng hô hấp cấp tính nặng nữa, tất cả đều tái phát cùng lúc! Lệ tiểu thư, mấy bệnh này đều lây đó, mau tránh xa ra!”

Lệ Nam Y sợ tái mét mặt, hét lên: “Bác sĩ! Địch thúc! Mau tìm bác sĩ cho ta!” rồi co giò bỏ chạy.

“Ha ha ha…”

 Bàn Mạt và Bàn Thủy cười nghiêng ngả. Quả nhiên vẫn chỉ là một cô nhóc, dễ bị lừa quá.

Dù sao Lệ Nam Y mới mười bốn, mười lăm tuổi, sao đấu lại được mấy người lớn như họ.

Bàn Mạt giơ ngón tay cái với Lục Châu: "Thiếu gia, chiêu này cao thật. Không cần đánh, không cần chửi, mà vẫn dọa được người ta chạy mất dép. Chắc cô ta sẽ lâu lắm mới dám tới làm phiền cậu nữa.

Lục Châu cười nhạt: “Lần sau mà còn tới, tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là “ăn vạ”.”

Bàn Thủy hơi lo: "Nhưng mà…hai người có nghĩ lời Lệ tiểu thư nói là thật không? Lệ thiếu giáo có người mình thích thật sao?

Lục Châu khẽ hừ: “Nếu Lệ Nam Huyền đã có người trong lòng thì đã chẳng đi xem mắt. Lệ nguyên soái cũng sẽ không sắp xếp chuyện này.”

Bàn Thủy vẫn hỏi tiếp: “Vậy cậu có nghĩ là Lệ thiếu giáo thích mình không?”

Hắn vẫn thấy tốc độ tiến triển của buổi xem mắt quá nhanh, có chút bất thường. Hơn nữa, hắn không tin Lệ Nam Huyền là kiểu vừa gặp đã yêu.

Bàn Mạt trừng mắt: “Nếu anh ta không thích thiếu gia, sao lại cho ở trong Lệ gia? Còn định sẵn ngày cưới nữa chứ?”

“Nhưng cũng đâu có chuyện vừa gặp đã nói cưới?”

Bàn Thủy lại nhìn Lục Châu: “Thiếu gia, cậu nghĩ sao?”

Lục Châu nhướng mày: “Hắn có thích tôi hay không, tôi không biết. Nhưng ít nhất, hắn đã để mắt tới tôi.”

Bàn Thủy: “…”

Bàn Mạt huých nhẹ Bàn Thủy, nói nhỏ: “Thiếu gia biết rõ trong lòng rồi, khỏi lo nữa.”

Bàn Thủy khẽ gật đầu.

Ba người cùng bước vào Dương Môn Viện.

Quản gia sắp xếp cho Bàn Mạt và Bàn Thủy ở trong một tiểu viện bên cạnh. 

Ông cũng dặn rõ họ chỉ được vào Dương Môn Viện vào ban ngày, phải rời khỏi trước khi trời tối. 

Dù có chuyện gì cũng tuyệt đối không được vào Dương Môn Viện trước khi trời sáng. Không rõ lý do là gì, nhưng Bàn Mạt và Bàn Thủy vẫn gật đầu làm theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play