“Cơ thể cậu vốn đã không khỏe, còn quấn mỗi cái khăn tắm mà chạy ra sân tuyết hóng gió, muốn ch.ết sớm à?” Lệ Nam Huyền cau mặt, nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu bắt gặp ánh mắt ấy, mặt đỏ bừng, vội thu chân lại.
Lệ Nam Huyền mím môi, nhanh chóng cởi áo khoác quân phục màu sậm, quấn quanh người cậu rồi dẫn trở lại phòng.
Sau khi thay áo ngủ xong, Lục Châu thấy Lệ Nam Huyền vẫn đứng trong phòng mình, bèn hỏi: “Trễ thế này rồi, anh không đi tắm rồi ngủ à?”
Lệ Nam Huyền không trả lời ngay, dựa vào khung cửa, mắt nhìn ra ánh đèn xanh bên ngoài: “Tối nay cậu có gặp chuyện gì lạ không?”
“Không.” Lục Châu tất nhiên không định kể chuyện bị người của Lệ Nam Y giả ma dọa và lén nhìn lúc mình tắm.
“Cậu không thấy ánh đèn xanh ngoài kia kỳ lạ à?”
Lục Châu gật đầu: “Đúng là kỳ lạ thật, đèn xanh vốn chẳng hợp để chiếu sáng. Mai anh bảo chú Địch thay bằng đèn trắng đi.”
Lời nói khiến Lệ Nam Huyền không nhịn được bật cười: “Được.”
Lục Châu nghi hoặc: “Anh cười gì vậy?”
“Không có gì.” Lệ Nam Huyền ngừng cười, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa ý cười.
Lục Châu ngáp một cái: “Tôi muốn ngủ.”
“Ngủ đi.” Lệ Nam Huyền đóng cửa, vừa cởi áo ngoài vừa tiến về phía giường.
Lục Châu lập tức tỉnh táo, trừng mắt: “Anh định làm gì?”
“Ngủ chứ còn gì.”
“Anh không về phòng mình à?”
“Đây chính là phòng của tôi.”
Nói xong, Lệ Nam Huyền dang tay nằm xuống, thuận tiện ép Lục Châu xuống giường.
“Anh…”
“Hôm nay mệt quá, chuyện gì mai nói.”
Lệ Nam Huyền ôm cậu, nhắm mắt lại, vài giây sau đã vang lên tiếng thở đều đều.
Thấy tên này ngủ say, Lục Châu cũng không gọi dậy, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cả hai, không để ý khóe môi người bên cạnh hơi cong lên.
Một đêm yên bình. Sáng hôm sau, khi Lục Châu tỉnh, Lệ Nam Huyền vừa tập thể dục về.
Ở Lệ gia, bữa sáng không bắt buộc mọi người phải ăn cùng nhau, trừ dịp lễ tết. Hôm qua cũng vậy, phu nhân Nguyên soái không muốn cậu cảm thấy gò bó nên không mời ăn chung.
Sáng nay, Lục Châu và Lệ Nam Huyền ăn sáng đơn giản ở Dương Môn Viện rồi ra ngoài.
Trên xe, Lục Châu hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
“Ông nội tôi nói cậu từ nhỏ sức khỏe yếu, bệnh lớn bệnh nhỏ không dứt, đến năm 18 tuổi mới khá hơn. Hôm qua tôi đã hẹn bạn ở bệnh viện, hôm nay đưa cậu đi kiểm tra toàn thân.”
Lục Châu hơi bất ngờ, trong lòng có chút cảm động:
“Không cần đâu, tôi từng kiểm tra toàn thân rồi, chẳng tìm ra nguyên nhân gì.”
Lệ Nam Huyền nhìn thẳng vào mắt Lục Châu: “Cậu không nên là người yếu ớt bệnh tật.”
“Ý anh là sao?”
Lệ Nam Huyền không trả lời, mà đổi chủ đề: “Tôi nghe nói cậu thi đại học nhiều lần nhưng chưa đỗ?”
Nhắc đến chuyện này, Lục Châu liền khó chịu. Thành tích của cậu vốn luôn đứng nhất khối, nhưng mỗi lần thi đại học lại gặp chuyện xui, hoặc gặp sự cố trên đường, hoặc bài thi bỗng biến thành giấy trắng, hoặc đáp án bị ai đó sửa mất. Cậu từng nghi ngờ có người âm thầm phá, nhưng điều tra mãi không ra, đành cho là mình quá xui xẻo.
Từ nhỏ, vận đen luôn bám theo Lục Châu, không thì tai nạn xe, không thì bị cướp, lâu dần cũng quen.
“Đúng vậy, tôi thi tám năm rồi, vẫn chưa đỗ được trường mình muốn.”
Lệ Nam Huyền xoa nhẹ tóc cậu: “Có tôi ở đây, đảm bảo sang năm cậu sẽ đỗ trường top.”
Mắt Lục Châu sáng lên: “Thật không?”
Anh mỉm cười đầy ẩn ý: “Khi nào cậu gả vào Lệ gia, sẽ biết thật hay giả.”
Lục Châu: “…”