Người nhà họ Lục không ngờ buổi xem mắt lại diễn ra suôn sẻ đến vậy. 

Lệ Nam Huyền chỉ liếc mắt một lần đã để ý tới Lục Châu, không những không phản đối mà còn chủ động mời cậu ở lại Lệ gia để bồi dưỡng tình cảm, thậm chí ngay cả ngày cưới cũng định luôn. 

Mọi chuyện diễn ra nhanh như mơ, tốc độ khiến người ta không thể tin nổi.

Khi rời khỏi Lệ gia, Lục lão gia tử không khỏi cảm thán: “Không hổ là gia đình quân nhân, ngay cả chuyện cưới xin cũng nhanh gọn như sấm rền gió cuốn.”

Lục Châu: “…”

Bản thân cậu cũng thấy mọi thứ thật khó tin. Chưa kịp từ chối đã bị giữ lại, đương nhiên bản thân cũng có ý muốn tìm hiểu Lệ Nam Huyền, nếu không đã chẳng đồng ý ở lại đây.

Lục lão phu nhân nắm tay Lục Châu hỏi: “Tiểu Châu, có cần chúng ta chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt mang đến cho con không?”

Lệ Nam Huyền đáp: “Cháu sẽ lo cho Tiểu Châu đầy đủ, bà không cần bận tâm.”

Lục lão phu nhân mừng ra mặt, chàng rể tương lai này quả là không tệ.

Lục Châu nhìn sang người tài xế và người ngồi ghế phụ, nói: “Cháu muốn để Bàn Thủy và Bàn Mạt ở lại với mình.”

Bàn Thủy và Bàn Mạt là anh em sinh đôi, cùng Lục Châu lớn lên từ nhỏ, vừa là bạn thân vừa là vệ sĩ, tình cảm còn thân hơn anh em ruột.

“Chuyện này…” Lục lão phu nhân do dự, nhìn về phía Lệ Nam Huyền. Dù sao Lệ phủ toàn là quân nhân, bà không thể tự ý để người ngoài ở lại, nếu xảy ra chuyện thì nhà họ Lục không gánh nổi. Nhưng nếu Lệ Nam Huyền đồng ý thì lại khác.

Lệ Nam Huyền liếc nhìn hai thanh niên trong xe, ánh mắt lóe sáng: “Được, để bọn họ ở lại với Tiểu Châu.”

Bàn Thủy và Bàn Mạt lập tức xuống xe, còn Lục Đồng Thương lái xe quay về.

Lệ Nam Huyền nói với Lục Châu: “Hôm nay tôi vội về nên nhiều việc chưa kịp bàn giao, giờ phải quay lại quân khu giải quyết công việc, tối khuya mới về. Nếu cần gì thì nói với Địch thúc, quản gia nhà tôi, ông ấy sẽ lo hết cho cậu.”

Lục Châu gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Lệ Nam Huyền đặt chân lên chiếc xe việt dã quân dụng, rồi bất ngờ vòng tay qua cổ Lục Châu, kéo cậu lại, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của cậu.

Lục Châu: “…”

“Trước cái này nhé” anh mỉm cười, nói “chờ tôi về” rồi đóng cửa xe, lái đi. Chiếc xe quân dụng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Bàn Mạt trêu chọc: “Thiếu gia, nụ hôn của Lệ thiếu giáo có thơm không?”

Lục Châu xoa môi: “Hắn chỉ chạm nhẹ, tôi còn chưa kịp nếm ra mùi vị.”

Bàn Mạt bật cười: “Rồi sau này sẽ có nhiều cơ hội thôi.”

Bàn Thủy cũng cười: “Lão gia và mọi người ở nhà cậu cũng giỏi thật, ngay cả vị nguyên soái như Lệ gia cũng chịu để cậu xem mắt với cháu trai của ông ta.”

Lục Châu nói: “Tôi cũng bất ngờ là ba lại tìm tới Lệ gia.”

Bàn Mạt vỗ vai cậu: “Nói thật đi, cậu đồng ý đến đây là vì cũng có chút cảm tình với Lệ thiếu giáo đúng không? Chứ chỉ nghe mấy lời của lão gia tử thì sao đồng ý nhanh vậy?”

Lục Châu cười không nói, coi như ngầm thừa nhận.

“Không thể nào? Cậu thật sự thích Lệ thiếu giáo? Vậy là từ khi nào? Chẳng lẽ là vì mấy năm nay…” Bàn Mạt đang nói thì bị Lục Châu lườm một cái, lập tức ngậm miệng.

Bàn Thủy nghiêm giọng: “Sau này đừng nhắc tới chuyện mấy năm nay nữa.”

Bàn Mạt gật đầu lia lịa.

Lục Châu quay người: “Đi thôi, vào nhà.”

Ba người vừa bước vào đại viện nhà họ Lệ thì bị Lệ Nam Y chặn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play