Đứng ở cửa là một chàng thanh niên trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Khuôn mặt cậu tuấn tú, nét thanh tao, khi bỏ chiếc mũ lông xù xuống thì gương mặt tinh xảo chẳng kém gì con gái. 

Nhưng da và môi lại tái nhợt, như vừa trải qua một trận ốm nặng, không còn chút máu. Dù vậy, đôi mắt của cậu lại to và sáng, rất thu hút người nhìn.

Tuy nhiên, điều khiến Lệ Nam Huyền chú ý không phải vẻ ngoài của cậu thanh niên, mà là ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra quanh người cậu ấy, thậm chí còn chói hơn cả ánh nắng. Tiếc là ngoài anh ra, có lẽ chỉ ông bà nội của anh mới nhìn thấy được thứ ánh sáng này.

Lệ Nam Huyền đứng dậy, bước đến trước mặt Lục Châu, trước tiên quan sát chiều cao của đối phương, rồi nheo mắt nhìn vào đôi mắt cậu một lúc. Khóe môi khẽ nhếch, anh đưa tay phải ra: “Chào cậu, tôi là Lệ Nam Huyền.”

Lục Châu hơi bất ngờ vì Lệ Nam Huyền lại chủ động chào, ngẩn người một chút rồi bắt tay đáp: "Chào anh, tôi là Lục Châu.

Nhân lúc bắt tay, Lệ Nam Huyền bóp nhẹ lòng bàn tay mềm mại của Lục Châu, nụ cười càng sâu hơn. Buông tay ra, anh khoác vai cậu: “Tôi dẫn cậu đi xem viện của ta.”

Mọi người nhà họ Lệ đều sững sờ. Từ khi Lệ Nam Huyền dọn đến Dương Môn Viện, trừ những lúc có hạ nhân được chỉ định vào dọn dẹp, không ai được phép bước vào viện này của anh ta, ngay cả nguyên soái hay người thân cũng không được. 

Vậy mà giờ anh lại chủ động dẫn người khác vào, chẳng phải chứng tỏ Lục Châu rất đặc biệt sao?

“Đây chẳng phải là coi trọng sao?” Lam Nhược Nhiễm lẩm bẩm.

Lệ Nam Y gật đầu: “Chắc vậy.”

Cô còn nhớ anh trai từng nói, ngoài bản thân anh, chỉ có bạn đời tương lai mới có thể bước vào Dương Môn Viện.

Bỗng nhiên, Lam Nhược Nhiễm đột nhiên nghẹn thở, mắt trợn ngược rồi ngất xỉu tại chỗ.

Lệ Nam Y hoảng hốt ôm lấy bà: “Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy? Mau gọi bác sĩ!”

Người nhà họ Lục cũng lo lắng: “Lệ phu nhân sao lại ngất vậy?”

Thực ra, với một người đã trông ngóng con trai lớn cưới vợ sinh con như Lam Nhược Nhiễm, giờ nghe tin con muốn kết hôn với một người đàn ông thì ngất xỉu cũng chẳng lạ. Lão phu nhân, vợ nguyên soái chỉ ho nhẹ: “Nó chỉ là bệnh cũ tái phát thôi.”

Lệ Nam Huyền dẫn Lục Châu rời khỏi đại sảnh, cẩn thận giới thiệu cho cậu từng nơi trong đại viện nhà họ Lệ.

Những người hầu và lính gác mà họ đi ngang qua đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Ai cũng biết Lệ Nam Huyền từ lâu, nhưng chưa từng thấy anh đối xử với ai nhiệt tình đến vậy, huống hồ còn dẫn Lục Châu vào viện riêng của mình.

Khi bước vào Dương Môn Viện, Lục Châu lập tức cảm nhận một luồng gió lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt, khiến cậu phải kéo cổ áo lại.

Lệ Nam Huyền hỏi: “Thấy sân của tôi thế nào?”

Hiện đang là mùa đông, sân phủ đầy tuyết trắng. Lục Châu nhìn quanh rồi đáp: “Tôi thấy sân này lạnh hơn bên ngoài, và hơi thiếu sức sống. Nếu trồng thêm hoa cỏ, cây cối thì sẽ tốt hơn.”

Quả thật, vườn hoa không có lấy một cây xanh, trông trống trải như không có người ở. 

Kỳ lạ nhất là trên bàn đá ở đình viện chẳng có gì, nhưng lại có bốn ông lão mặc cổ trang đứng nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không rõ họ đang quan sát thứ gì. Dù có người bước vào, họ cũng không thèm quay đầu.

Lệ Nam Huyền nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Châu, mỉm cười: “Sau này vườn hoa này sẽ để cậu chăm sóc.”

Lục Châu ngạc nhiên: “Ý anh là…?”

“Từ hôm nay, cậu sẽ ở lại Dương Môn Viện của tôi. Sang năm, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn.”

Lục Châu: “…”

Chẳng phải tốc độ này hơi nhanh quá sao?

Bốn ông lão nghe thấy chữ “kết hôn” liền quay đầu nhìn, rồi đồng loạt mỉm cười với Lục Châu. Không hiểu sao, nụ cười đó lại mang theo chút âm u khiến cậu bất giác rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play