“Ngươi vừa nói cái gì?”
Cảm xúc của Tiêu Úc trong khoảnh khắc bộc lộ ra ngoài, nhưng rất nhanh đã thu lại trước khi bị Mạc Ngọc Trạch nhận ra.
Mạc Ngọc Trạch cúi người, thành khẩn nói: “Thần không mong cầu gì khác, chỉ hy vọng nếu sau này Vương gia đại sự thành công thì có thể thả đệ đệ thần đi, cho nó một phong hưu thư và để nó rời khỏi.”
Tiêu Úc quả thực muốn cười.
Trước đó chẳng thấy Mạc Ngọc Trạch ló mặt, hơn nữa còn làm ngơ để bằng hữu bên cạnh mình nhục mạ Mạc Vân Sơ. Bây giờ lại mang chứng cứ phạm tội của đương kim hoàng đế đến dâng cho hắn, chỉ để đổi lấy tự do cho đệ đệ?
Nếu thật sự lo cho Mạc Vân Sơ, vậy lúc trước ngươi ở đâu?
“Tại sao?” Tiêu Úc hờ hững hỏi, ánh mắt chất chứa đầy dò xét, từ trên xuống dưới liếc Mạc Ngọc Trạch một cái. “Bổn vương còn nhớ rất rõ, bên cạnh ngươi có hai tên bằng hữu đối xử với vương phi của ta chẳng ra gì. Khi đó, bổn vương còn tưởng ngươi cũng chẳng ưa gì đứa em trai cùng cha khác mẹ kia. Vậy mà giờ ngươi lại vì y mà mang cả thứ này tới cho bổn vương, chỉ để đổi lấy một phong hưu thư?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play