Quý Cảnh Chi khẽ khàng, giọng khàn đặc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Thẩm Chiết Chi khẽ lắc đầu, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ.
Ngoài trời mưa gió không dứt, hai người toàn thân ướt sũng, quần áo lấm lem, tóc tai rối bời dính vào nhau, bước thấp bước cao đi về phía căn nhà nhỏ.
Trong nhà tối om, chỉ có ánh lửa lờ mờ hắt ra từ bếp lò.
Thẩm Chiết Chi dìu Quý Cảnh Chi vào phòng, lập tức kiểm tra vết thương trên người hắn. Phát hiện trên cả hai chân Quý Cảnh Chi đều có vết chém, vết thương sâu, chưa cầm máu.
Có thể lê thân đến được tận đây, đã là ý chí phi thường.
Người bình thường sợ là đã ngất từ lâu, đừng nói đi nổi.
Thẩm Chiết Chi lấy nến trong tủ bếp ra thắp sáng, để trong phòng có chút ánh sáng.
“Nơi này có thuốc trị thương và vải sạch, có thể băng tạm trước. Ngày mai tìm thầy thuốc khám kỹ hơn.”
Thẩm Chiết Chi đỡ Quý Cảnh Chi nằm lên ghế dài, lót một lớp vải sạch bên dưới, rồi vén tay áo, bưng đến một chậu nước ấm.
Giường đã thay chăn mới, Thẩm Chiết Chi không định để một người còn dính đầy bùn đất như Quý Cảnh Chi ngồi lên đó.
Thấy Thẩm Chiết Chi định dùng khăn nóng lau mặt cho mình, Quý Cảnh Chi vội lên tiếng:
“Không… Không cần làm phiền. Tự tôi lau được.”
Tấm khăn bông ấm áp đặt lên mặt Quý Cảnh Chi.
Hắn cúi đầu, thấy người đang nửa ngồi xổm trước mặt mình hơi ngẩng lên, đôi mắt tuy bị mù nhưng vẫn lấp lánh ánh nước, tay trắng muốt, mảnh mai, dưới ánh nến mờ nhạt như tỏa ra ánh sáng.
Thẩm Chiết Chi vừa dịu dàng vừa nghiêm túc.
Quý Cảnh Chi vốn đã quen được người khác hầu hạ, nhưng không hiểu sao lần này lại thấy có chút không quen.
Hắn định giành lấy khăn lau mặt, nhưng Thẩm Chiết Chi nhẹ nhàng né tránh:“Để tôi làm là được.”
Nói đùa gì chứ.
Thẩm Chiết Chi vốn định lau mặt cho Quý Cảnh Chi để xác nhận xem có phải hắn dịch dung hay không. Nếu để hắn tự làm thì mọi công sức sẽ uổng phí.
Toàn bộ quá trình lau mặt chỉ mất vài phút. Quý Cảnh Chi ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mặt cũng hơi nóng lên.
Tuy tiểu người mù này hành động nhẹ nhàng, nhưng lực tay không hề yếu, lau sạch bùn đất cũng như muốn “kéo” đi luôn một lớp da.
Thẩm Chiết Chi đứng dậy, đặt vải bông và thuốc trị thương bên tay Quý Cảnh Chi: “Ta không thấy được vết thương, đoạn sau nhờ ngươi tự xử lý.”
Quý Cảnh Chi nghe vậy thì mừng thầm trong lòng.
Hắn cởi áo ngoài, để lộ thân trên, lau sơ miệng vết thương, sau đó chấm thuốc sát trùng vào vải bông rồi định bôi lên vết thương.
Bỗng nghe tiếng nước vang lên “rào rào”, ngẩng đầu lên, một cảnh tượng “đẹp mà sốc” đập thẳng vào mắt.
Một tấm lưng trắng muốt, thon gọn hiện ra, tóc đen ướt sũng xõa xuống, che mất hơn nửa cảnh tượng.
Quý Cảnh Chi run tay, vải bông dính thuốc sát trùng trực tiếp ấn mạnh vào vết thương khiến hắn khẽ hít một hơi.
Thị giác và thần kinh bị kích thích đồng thời, khiến Quý Cảnh Chi không khỏi nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Chiết Chi tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.
Nghe tiếng Quý Cảnh Chi hít mạnh, y hỏi.
“… Không sao.” Quý Cảnh Chi trả lời, ánh mắt vội quay đi.
Dù người trong thau tắm không nhìn thấy mình, nhưng hắn vẫn rất lễ phép không dám nhìn lâu.
Khi mới vào phòng, Quý Cảnh Chi đã để ý căn nhà chỉ có một gian phòng và một gian bếp, nếu có ai tắm rửa thì chắc chắn là ở ngay chỗ này.
Giải pháp duy nhất là… tự mình chú ý, đừng nhìn lung tung.
Lúc nãy không cẩn thận có liếc qua một chút, nhưng thấy “tiểu người mù” vẫn mặc đồ lót trong người, coi như là đã rất tôn trọng hắn rồi.
Thau nước bốc hơi nóng mờ ảo, phủ lấy cả không gian nhỏ, khiến tầm mắt Quý Cảnh Chi cũng trở nên mơ hồ.
“Tôi họ Quý, tên Cảnh Chi. Nếu ân nhân không phiền, có thể gọi tôi là Cảnh Chi.” Giọng hắn trầm thấp, có chút kiềm chế.
“Tôi sẽ tìm cách đền đáp. Dám hỏi ân nhân tên gì?”
Trong khi đó, Quý Cảnh Chi vừa dùng răng cắn miếng vải bông để xé làm băng băng bó, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ hoang dã, như một con dã thú đầy sức sống. Cánh tay nổi gân, kéo mạnh miếng vải “roẹt” một tiếng rách đôi.
Thẩm Chiết Chi ghé vào mép thau tắm, đôi tay trắng thon đang gội đầu:
“Cứ gọi tôi là Chiết Chi là được.”
“Tôi chỉ là một kẻ quê mùa không có gì đặc biệt, tiền bạc cũng chẳng cần. Nếu thật muốn trả ơn, thì dạy tôi nấu ăn đi.” Thẩm Chiết Chi buột miệng nói dối mà chẳng cần suy nghĩ.
Đây mới là lý do thực sự y cứu Quý Cảnh Chi.
Thẩm Chiết Chi vốn có thể vào triều đình khuấy động phong ba, xuống phố thì vẽ tranh, đánh đàn, cái gì cũng giỏi, chỉ trừ… nấu ăn.
Không biết nấu nướng khiến cuộc sống hàng ngày của Thẩm Chiết Chi khá vất vả.
Tuy muốn sống cuộc đời yên tĩnh, lại không muốn thuê người giúp việc, nên đành nghĩ đến việc… học nấu ăn để tự túc.
Chỉ vì muốn học nấu ăn? Chỉ vậy thôi sao?
Quý Cảnh Chi giật mình ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Thẩm Chiết Chi.
Gương mặt người nọ trắng mịn, dưới làn hơi nước phảng phất sắc hồng, tay thả lỏng bên mép thau nước, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa cuốn hút.
Nhìn cảnh này, đầu Quý Cảnh Chi không hiểu sao lại nhớ đến những tên biến thái kỳ quặc trong thành.
Trước đây hắn từng cười nhạo những người đó, thậm chí không thèm để ý đến.
Quý Cảnh Chi: “…”Hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Không lẽ… chính mình cũng là một tên biến thái?
“Cảnh Chi?” Thấy đối phương mãi không trả lời, Thẩm Chiết Chi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng gọi, “Như vậy… được không?”
Dạy nấu ăn đâu phải một sớm một chiều là xong. Nếu Quý Cảnh Chi đồng ý, tức là sẽ ở lại đây vài ngày. Ở hay không, tất cả đều do hắn quyết định.
Quý Cảnh Chi: “… Cũng được.”
Vừa mới thoát khỏi chuỗi suy nghĩ triết học về “biến thái là một kiểu biện chứng tồn tại”, Quý Cảnh Chi bừng tỉnh, lại nghe thấy Thẩm Chiết Chi khẽ gọi một tiếng “Cảnh Chi”. Tim hắn khẽ run lên.
Có lẽ… mình thật sự là một tên biến thái rồi cũng nên.
Thẩm Chiết Chi từ thau nước đứng dậy, mặc vào một chiếc áo trong rồi nói: “Ban đêm, ngươi có quen ngủ chung với người khác không? Trong phòng chỉ có một cái giường và một chăn bông, trời lại đang lạnh, tạm thời chỉ có thể ngủ chung một giường thôi.”
Quý Cảnh Chi nhắm mắt lại, cảm giác như bản thân vừa tiến thêm một bước nữa trên con đường… biến thái.
“Quen.” Hắn đáp, vừa bất lực vừa có chút vui vẻ mơ hồ.
Ở kinh đô trước kia, chưa từng có ai thật lòng nói chuyện với Quý Cảnh Chi lâu như vậy, càng đừng nói đến chuyện ngủ chung giường.
Người khác vì sợ thủ đoạn tàn nhẫn và tính cách lạnh lùng của hắn, đến nhìn thẳng còn không dám. Lâu lâu mới có người đến thăm, thì cũng chỉ vì có việc nhờ vả.
Chỉ có tiểu người mù này, không biết quá khứ của hắn, cũng chẳng thấy được thân thể hắn nhuốm máu, lại đối xử với hắn như một người bình thường, chuyện nhỏ vậy thôi, mà với Quý Cảnh Chi lại là vô cùng quý giá.
“Vậy là được rồi.”
Thẩm Chiết Chi cúi mắt, thong thả thắt đai áo.
Y không hề sợ Quý Cảnh Chi sẽ nhân cơ hội mà ra tay với mình. Việc nói chuyện với tên đó, cũng chỉ là để xác nhận vài điều.
Nếu người này có ý đồ khác… thì gi.ết là xong.