Năm đầu tiên của tân lịch, Lam Đế lên ngôi.
Sau lễ đăng cơ là yến tiệc tối.
Vị quốc sư mặc bạch y, tóc đen dài ngồi bên trái hoàng đế, lúc đầu còn chống cằm gật gù, cuối cùng không chống đỡ nổi mà gục đầu xuống bàn.
Từ trên cao, Lý Thịnh Phong cúi mắt nhìn Thẩm Chiết Chi. Áo hoàng bào đen thêu chỉ vàng, hoa văn ẩn hiện chuyển động theo ánh đèn, trên vạt áo là hình ảnh rồng vàng năm móng cuộn mình lượn lờ.
Hắn siết chặt vò rượu trong tay.
Thẩm Chiết Chi cử động khẽ.
Đứa nhỏ được y nuôi dưỡng bao năm cuối cùng cũng trở thành hoàng đế. Trong cơn vui mừng, Thẩm Chiết Chi uống hơi nhiều, lúc này người đã ngà ngà say, cảm giác nhẹ bẫng như đang trôi, nhìn gì cũng thấy không thật.
[Ê ê ! Mau tỉnh lại! Có lỗi kịch bản! Mau chạy đi!]
Âm thanh máy móc của hệ thống bỗng vang lên trong đầu, Thẩm Chiết Chi nheo mắt, gõ nhẹ lên trán: “Sao thế?”
[Kịch bản phía trước không đầy đủ! Thân phận của cậu không phải chính diện, mà là phản diện! Đêm nay Lý Thịnh Phong sẽ phóng hỏa đốt phủ quốc sư, mau chạy đi!]
Thẩm Chiết Chi: ???
Rượu lập tức tỉnh đi hơn phân nửa.
“Cụ thể là khi nào?”
[Khoảng nửa giờ sau khi cậu về đến phủ.]
Thẩm Chiết Chi lại nằm úp mặt xuống bàn.
[Này này, sao cậu còn chưa chạy?]
“Chờ một chút,” giọng Thẩm Chiết Chi khàn khàn, “Tôi muốn xem xem Thịnh Phong sau khi làm hoàng đế thì sẽ làm được gì.”
Y muốn nhìn xem liệu Lý Thịnh Phong có thật sự muốn gi.ết mình hay không.
Dù sao Lý Thịnh Phong cũng là do chính tay mình nuôi lớn.
Thẩm Chiết Chi bị hệ thống "Quốc sư xuất chúng" trói định, từ đó biết được thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết, mà Lý Thịnh Phong chính là nam chính. Nhiệm vụ của y là trợ giúp Lý Thịnh Phong lên ngôi hoàng đế.
Mười năm trước, lúc Lý Thịnh Phong mới mười tuổi, trong một trận hỏa hoạn tại phủ hoàng tử, Thẩm Chiết Chi đã đưa hắn về phủ quốc sư, dốc lòng dạy dỗ nhiều năm. Thẩm Chiết Chi tự nhận mình đã tận tâm tận lực làm một người thầy, cẩn trọng giữ gìn giang sơn, không có điểm nào sai sót.
Theo kịch bản ban đầu, sau khi Lý Thịnh Phong lên ngôi, y có thể rũ bỏ trọng trách, tự do đi đây đi đó, sống cuộc đời tự tại.
Thế nhưng giờ đây, hệ thống lại báo kịch bản không đầy đủ, và mình sắp bị Lý Thịnh Phong thiêu ch.ết trong phủ quốc sư.
Chuyện này thật khó tin.
Nếu Lý Thịnh Phong thật sự muốn gi.ết y, y cũng muốn biết lý do là gì.
Thẩm Chiết Chi rũ hàng mi xuống, giấu mọi cảm xúc tận đáy mắt.
Yến tiệc rượu thịt linh đình, ca múa tưng bừng, bề ngoài hoà thuận vui vẻ, nhưng cuối cùng cũng phải tan tiệc.
Lý Thịnh Phong trở về điện Phúc Ninh, Thẩm Chiết Chi trà trộn trong đám người, cúi người tiễn tân đế.
Trước kia vào lúc này, Lý Thịnh Phong thường cùng Thẩm Chiết Chi trở về phủ quốc sư. Nhưng nay đã là hoàng đế, đương nhiên phải ở lại trong cung, mỗi người một ngả.
Tiệc tàn, Thẩm Chiết Chi cũng rời đi, ngồi xe ngựa trở về phủ.
Hệ thống lo lắng đến mức hiện liên tục thông báo rối loạn, Thẩm Chiết Chi lại như không bận tâm, chỉ đeo mặt nạ bạc hờ hững, ngồi trong xe nhẹ nhàng xoa trán.
Y hơi cúi mắt, vẻ lười nhác, mệt mỏi, nhưng lại toát lên vẻ tiêu sái và lãnh đạm: “Đừng lo, tôi có chừng mực.”
Không trách hệ thống quá lo lắng, Thẩm Chiết Chi cũng phát hiện, có người đang âm thầm bám theo mình.
Dù mấy kẻ đó che giấu khí tức rất giỏi, nhưng dù sao… bọn họ đều là người mà chính y từng tuyển cho Lý Thịnh Phong.
Việc bọn họ lặng lẽ theo dõi, ý đồ thế nào không cần nói cũng biết.
Dù đã biết sự thật, Thẩm Chiết Chi lại không có nhiều cảm xúc.
Có lẽ vì trong lòng quá rối ren, bản thân không biết nên tỏ thái độ gì.
Chỉ là… hoàng tử mình nuôi dạy gần mười năm, giờ lại muốn gi.ết mình.
Thẩm Chiết Chi nhắm mắt.
Xe ngựa lắc lư, cuối cùng cũng về đến quốc sư phủ.
Thẩm Chiết Chi xuống xe, lão nô bộc đã chờ sẵn ở cổng, thấy người về liền tiến lên khoác áo lông chồn cho y, tay cầm đèn lồng dẫn đường.
“Đức Thành, lập tức gọi tất cả nô bộc trong phủ đến, trong vòng mười lăm phút thu dọn hết đồ đạc, rời phủ ngay.”
Thẩm Chiết Chi cảm thấy khắp người lạnh toát, theo phản xạ kéo chặt áo lông, nhưng giọng nói vẫn vững vàng như thường ngày, dứt khoát và đáng tin.
Bóng lưng cao gầy ấy khiến thân hình Đức Thành khựng lại, đám nha hoàn sai vặt quanh đó cũng giật mình kinh hãi.
Tân đế vừa lên ngôi, Thẩm Chiết Chi có công phò tá, bọn họ còn nghĩ có thể nương nhờ ánh sáng của quốc sư mà sống sung túc hơn. Nào ngờ chờ được người trở về, lại là kết cục như thế này.
Đức Thành ấp úng: “Đại nhân, chuyện này, sao lại…”
“Nếu đêm nay không tìm được chỗ ở, hãy đến Phúc khách điếm ở thành đông, lão bản ở đó là người quen cũ của ta. Chỉ cần nói rõ danh tính, hắn sẽ tiếp nhận mọi người. Không cần ai ở lại với ta, để ta một mình, các ngươi mau đi thu dọn.”
Giọng nói của Thẩm Chiết Chi vẫn điềm đạm, ánh mắt lạnh nhạt. Chính vì sự bình tĩnh ấy mà đám tôi tớ càng sợ hãi, lập tức giải tán.
Đức Thành đứng tại chỗ rất lâu, sau đó mới cúi người đưa đèn lồng cho Thẩm Chiết Chi rồi xoay người rời đi.
“Đức thúc,” Thẩm Chiết Chi gọi lại, “Ngươi cứ báo tên ta với lão bản ở Phúc khách điếm, hắn sẽ giữ ngươi lại làm chưởng quầy.”
Đức Thành tuổi đã cao, nếu thật sự bị hoàng đế truy tội liên đới, ông ta e là khó sống yên ổn trong kinh thành.
Đức Thành quay đầu lại. Thẩm Chiết Chi mỉm cười với ông, mang theo chút tiếc nuối: “Từ nay về sau, không còn được cùng các ngươi ăn tết nữa rồi.”
Thẩm Chiết Chi xách đèn đi vào trong.
Ánh đèn nhạt dần, lấp lóe trong gió lạnh.
Đức Thành nhìn bóng lưng gầy gò nhưng kiêu ngạo ấy, đưa tay lên mặt, phát hiện tay đã ướt đẫm.
Không biết từ lúc nào, nước mắt ông đã rơi.
Một kẻ làm nô bộc như ông, sao có thể được quốc sư gọi là “Thúc”?
Nếu như trước đây, ông từng ngờ rằng Thẩm Chiết Chi vì được vua sủng ái mà muốn đuổi họ đi… thì nay nghĩ lại, chẳng bằng nói là quốc sư đã sớm dự đoán được tai họa, nên mới sắp xếp cho họ một đường sống, tránh bị liên lụy.
Nhưng Thẩm Chiết Chi tung hoành triều đình bao năm, nếu không có bàn tay Lý Thịnh Phong nhúng vào… thì sao quốc sư có thể hoàn toàn không phản kháng?
Đức Thành mở to đôi mắt già nua đục ngầu.
Lý Thịnh Phong!
Nếu thật là như vậy…
Vậy đại nhân, người định làm gì?
Tôi tớ đều đã rời đi, phủ quốc sư đèn đuốc vẫn sáng rực, nhưng chỉ còn lại một mình Thẩm Chiết Chi.
Y xách đèn lên lầu, ngồi nghiêng bên cửa sổ, nhìn xuống con phố vắng lặng.
Tân đế lên ngôi, vạn dân ăn mừng, lại thêm năm mới đến gần, ngoài phố người người tấp nập, rực rỡ đèn hoa.
Gió rét lạnh thấu xương.
Thẩm Chiết Chi quấn chặt áo lông.
Chờ đến khi tay y bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, cuối con phố mới xuất hiện vài đốm sáng.
Người trong cung…đến rồi.