Thẩm Chiết Chi cưỡi ngựa về phương Nam, đi dọc theo đường thủy, đến Giang Nam sau tám ngày.
Y có một bất động sản bí mật ở đây, vốn định đợi Lý Thịnh Phong củng cố ngai vàng xong thì về dưỡng lão. Nào ngờ bây giờ lại phải dùng đến.
Giao ngựa cho người chăm sóc, Thẩm Chiết Chi thong thả bước đi trên con đường Giang Nam.
Nói là “đường”, thật ra cũng chỉ là những hành lang gỗ nối nhau giữa các ngôi nhà, chen chúc người qua lại.
Y len qua đám đông, tìm nơi thoáng đãng, thì bất chợt ngửi thấy mùi máu tanh rất nhẹ.
Thanh kiếm giấu dưới áo khoác lặng lẽ rút ra, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái giả vờ xem hàng hóa của một người bán rong.
Mùi máu dần phai nhạt.
“Huynh đài, muốn mua gì?”
Người bán rong thấy y đứng mãi mà không mua, liền nhỏ nhẹ hỏi.
Thẩm Chiết Chi không đáp, đầu hơi nghiêng sang một bên, như đang lắng nghe gì đó.
“Huynh đài?”
Một người mù… thì nhìn gì chứ?
May mà lần này Thẩm Chiết Chi hồi thần, khẽ cười: “Xin lỗi, vừa rồi ta đang suy nghĩ.”
Y đang nghe bước chân.
Có một bước chân rất nhẹ, lẫn vào đám đông, bám theo một bước chân nặng hơn.
Không nhằm vào y.
Sau khi xác nhận, Thẩm Chiết Chi lấy lại tinh thần, vừa khéo nghe thấy người bán hàng nhắc lại. Biết mình đứng quá lâu, liền tiện tay chọn một con lợn con bằng gỗ, đưa mấy đồng bạc vụn.
Nhìn thấy đống bạc, người bán hàng hoảng hốt: “Ta… ta không có tiền thối đâu…”
Toàn bán đồ chơi lặt vặt, ông ta chẳng kiếm được bao.
“Không sao.”
Thẩm Chiết Chi vốn đã định đưa bạc như quà xin lỗi, không nhận lại cũng chẳng sao.
“Vậy… đại nhân chọn thêm một món đi, tiểu nhân cũng yên tâm hơn.”
Người bán hàng vốn chỉ gọi là “huynh đài”, nhưng sau khi chạm vào tay áo y, liền thấy là loại vải quý và thêu chỉ bạc, lập tức đổi cách xưng hô.
Hiểu được sự thay đổi ấy, Thẩm Chiết Chi khẽ nhíu mày, khẽ ấn áo khoác xuống.
Không nỡ từ chối, tiện tay chọn một chú chó trắng nhỏ nhét vào tay áo rồi rời đi.
Sau đó, ghé tiệm vải mua vài bộ áo vải thô, thêm vài vật dụng hằng ngày, rồi quay lại dắt ngựa, chậm rãi đi về căn nhà mình mua.
Ngồi trên ngựa, tay vỗ nhẹ vải thô trong tay, lòng y trầm xuống.
Tiếng “đại nhân” ấy nhắc nhở rằng bản thân đã phạm sai lầm không đáng có.
Trước khi rời kinh thành, Thẩm Chiết Chi đã thay xiêm y chưa từng mặc trước mặt người khác. Nhưng lại quên rằng chúng vẫn quá đặc biệt.
Tất cả quần áo y đều đặt may từ phường hiên, từng món đều độc nhất vô nhị. Người mặc được chúng cực ít, chỉ cần có kẻ có tâm dò hỏi, y sẽ gặp phiền toái lớn.
Dù phiền toái này Thẩm Chiết Chi có thể giải quyết, nhưng dù sao cũng khiến người ta bực mình.
Nếu có thể sống những ngày yên bình mãi mãi, thì còn gì bằng.
Thẩm Chiết Chi vừa đi vừa dừng, thường xuyên xuống ngựa hỏi đường. Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn, y cũng đến được một thôn nhỏ không xa.
Từ xa, qua lớp vải trắng, Thẩm Chiết Chi thấy ánh sáng le lói rải rác phía trước, nghe thấy tiếng người trò chuyện khe khẽ, tiếng gia cầm gia súc, và tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo đan xen lẫn nhau, những âm thanh quen thuộc của một thôn quê yên bình.
Ngôi nhà y mua nằm ngay cạnh ngôi làng này.
Thẩm Chiết Chi không mua nhà ở nơi phồn hoa đông đúc, mà là lúc còn trẻ, khi đang vi hành ở Giang Nam, đã giấu thân phận để mua căn nhà nhỏ này.
Ban đầu y đã định sống cuộc đời an nhàn nơi đây để dưỡng già, cứ chầm chậm già đi ở một nơi như thế này cũng không tệ.
Thẩm Chiết Chi nhắm mắt lại, hơi cúi đầu, cảm nhận cơn gió đêm mang theo chút se lạnh.
Giang Nam khác với kinh thành. Gió tuy lạnh nhưng không buốt giá, lại ẩm ướt và dịu dàng, đúng như cái tên vùng sông nước này, khiến lòng người cũng dịu đi phần nào.
Bỗng hệ thống nhảy ra, phá tan bầu không khí tĩnh lặng:【Còn bao lâu nữa thì tới nơi vậy?】
“Sắp rồi,” Thẩm Chiết Chi nhẹ vỗ dây cương, thúc ngựa chậm rãi đi tiếp, “Về sau chỉ có hai chúng ta sống cùng nhau. Nếu ngươi là người thật, chúng ta có khi còn trở thành bạn rượu lâu năm, chắc chắn sống ở đây còn vui hơn ở kinh thành.”
【……】Hệ thống hiếm khi không đáp lại.
Thẩm Chiết Chi cũng chẳng để tâm, cưỡi ngựa đến con đường nhỏ rồi xuống ngựa, đi tiếp trên con đường đất giữa đồng ruộng.
Trí nhớ y rất tốt, chỉ cần tới một lần là không thể quên đường. Hỏi đường chỉ là vì nhiều năm không quay lại, đường sá đã thay đổi, không còn như xưa.
May là nơi này không thay đổi nhiều, nếu không lúc ấy lại phải mất công tìm kiếm.
Ngôi nhà y mua là một căn nhà gỗ đơn sơ, nhỏ bé không có gì đặc biệt, một phòng ngủ, một bếp, mở cửa còn có thể rớt xuống cả lớp bụi dày.
Thẩm Chiết Chi bịt mũi lại.
Bên trong tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài rọi vào giúp nhìn rõ một vài thứ.
Tuy bẩn và lộn xộn, nhưng đồ đạc trong nhà vẫn tương đối đầy đủ. Nồi niêu còn dùng được, củi chất bên bếp cũng được bảo quản khá tốt, chắc tối nay vẫn có thể nấu một bữa cơm lót dạ.
Buộc ngựa vào gốc cây ngoài cửa, Thẩm Chiết Chi vào nhà, quét dọn bụi bặm, mở tủ chén thì thấy trong đó còn để mền. Chung quanh còn có mấy viên thảo dược đuổi côn trùng. Tuy mền phủ đầy bụi, nhưng ít ra không bị mọt đục.
Trong tủ bếp có chén bát, đũa, và cả nến. Nồi nấu vẫn dùng được. Thẩm Chiết Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà lần trước khi đến, bản thân đã cùng ông chủ khách điếm ở kinh thành chuẩn bị trước mấy thứ nhu yếu phẩm rồi mang gửi ở đây, nếu không tối nay đúng là chẳng có gì dùng.
Làm xong hết mọi việc, thì có thể ăn một bữa ra trò.
Ra giếng ở đầu làng lấy nước về nấu, vừa bắt đầu đun nước thì bên ngoài bắt đầu mưa lất phất.
Nhân lúc nước chưa sôi, Thẩm Chiết Chi lấy thức ăn mới mua ra, đứng bên cửa sổ cúi đầu nhặt rau.
Mỹ nhân tựa cửa sổ, hơi cúi đầu, lặng lẽ nghe tiếng mưa ngoài hiên.
Tựa như một bức tranh thanh bình của tháng năm….rồi mỹ nhân nhặt rau đến mức nát bét.
Thẩm Chiết Chi nhìn đống rau dưới tay, đã không còn ra hình thù gì: “…..”
Hệ thống: 【……】
Sự im lặng bao trùm thôn làng đêm nay.
“Được rồi,” Thẩm Chiết Chi như không có gì, đứng lên phủi tay, làm rớt mấy mẩu rau: “Chắc nước cũng đã sôi, tắm cái đã.”
Hệ thống: 【……】
Thẩm Chiết Chi đổ nước ấm vào chậu, cởi áo ngoài, vừa định cởi áo trong thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Ngưng thần lắng nghe, liền nghe thấy tiếng “bịch”, như thể có ai ngã xuống nền bùn.
Linh cảm được điều gì đó không ổn, Thẩm Chiết Chi khoác thêm áo, rút kiếm ra rồi bước tới cửa, hé mở một khe nhỏ.
Có người ngã ngay trước cửa nhà y.
Một giọng khàn khàn truyền vào qua khe cửa: “Cho… cho ta ngủ nhờ một đêm, sáng mai ta đi ngay. Sẽ có ngày hậu tạ.”
Quý Cảnh Chi ngẩng đầu lên, lau lớp bùn trên mặt, vừa mở mắt liền thấy một gương mặt tinh xảo nhưng tái nhợt dưới ánh đèn.
Người kia khẽ khép áo ngoài, để lộ xương quai xanh thanh tú, cổ dài và trắng, trông không giống dân quê chút nào.
Thẩm Chiết Chi tựa người vào cửa, tay giữ chặt chuôi kiếm, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy mép cửa, đang trầm ngâm suy nghĩ.
Y chỉ nghe tiếng bước chân là biết người kia bị thương, mà còn bị thương không nhẹ.
Lúc này còn nói “hậu tạ”, tám chín phần mười là một rắc rối to.
Mà Thẩm Chiết Chi là người ghét phiền phức nhất.
Nhưng tình huống hiện tại có chút đặc biệt.
Suy nghĩ một lúc, y bước vào mưa, đưa tay ra phía Quý Cảnh Chi, mỉm cười ôn hòa: “Biết nấu cơm không?”
Quý Cảnh Chi nhíu mày, khàn giọng đáp: “…Biết.”
“Vậy thì ta đỡ ngươi vào.” Thẩm Chiết Chi lập tức nở nụ cười, hàng mi cong cong.
Giống như băng tuyết tan rã, cả không khí xung quanh cũng trở nên dịu dàng.
Quý Cảnh Chi hơi ngẩn ra.
Thẩm Chiết Chi trong lòng đã có tính toán.
Cứu người này có thể dẫn tới phiền toái, nhưng so với bữa cơm tối hôm nay, chuyện đó chẳng còn quan trọng.
Dù là phiền phức gì, y cũng sẽ giải quyết được.
“Rầm”
Áo bào trắng rơi xuống đất, dính đầy bùn.
Thẩm Chiết Chi đặt tay Quý Cảnh Chi lên vai mình, định đỡ người kia dậy – ai ngờ vừa kéo lên được nửa chừng, lại không ước lượng đúng trọng lượng, cả hai ngã nhào xuống đất.
Thẩm Chiết Chi: “……”
Thế giới, sụp đổ đi là vừa.
Cảm nhận được nền đất lạnh ướt, Thẩm Chiết Chi chỉ muốn nằm luôn tại chỗ này cho tới khi thiên địa điêu tàn.
Nửa khuôn mặt Quý Cảnh Chi khuất trong bóng tối, bóng mờ phủ xuống từ chân mày tới sống mũi. Hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt đang bất lực nằm cạnh, khóe miệng như nở nụ cười mơ hồ.
Lúc đầu Thẩm Chiết Chi chỉ định để tay hắn tựa lên vai, nhưng giờ thì tay bị đè luôn dưới thân rồi.
Người này không nặng, nên ngã không khiến vết thương nặng hơn, mà vì khoảng cách gần, hắn thấy rõ được biểu cảm của người kia.
Thấy vẻ mặt Thẩm Chiết Chi thay đổi vài lần, cuối cùng vẫn chỉ biết bật cười thở dài: “Thôi, vốn dĩ cũng định tắm mà.”
Lúc ngã xuống như vậy, mọi chuyện phiền muộn ở kinh thành dường như cũng theo đó mà tan biến. Dù người đầy bùn đất, lại thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Cơn mưa lạnh và bùn đất thấm vào người, khiến Thẩm Chiết Chi như tỉnh hẳn, lúc này mới thật sự nhận ra mình đã rời xa kinh thành.
Y lại đưa tay về phía Quý Cảnh Chi lần nữa.
Quý Cảnh Chi hơi ngẩng đầu, dùng bàn tay chai sần của mình nắm lấy tay Thẩm Chiết Chi đang đưa ra.