Thẩm Chiết Chi mặc xong áo trong, tóc tai còn rối, đi vào bếp, múc mấy gáo nước đổ vào nồi rồi nhóm lửa.

May mà hôm nay nấu nhiều nước hơn mọi khi, nếu không Quý Cảnh Chi với bộ dạng hiện tại chắc chẳng biết làm sao mà rửa sạch.

Lúc này, Quý Cảnh Chi đã xử lý tạm xong vết thương, đang nằm nghiêng trên ghế dài, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt của Thẩm Chiết Chi dưới ánh lửa chập chờn.

Thẩm Chiết Chi ngồi bên bếp nhóm lửa, ánh sáng hắt lên khiến từng đường nét trên khuôn mặt y thêm rõ.

Thẩm Chiết Chi sớm nhận ra ánh nhìn sáng quắc từ cách đó không xa. Tuy ánh mắt ấy mang cảm giác rất mạnh mẽ, nhưng không có ác ý, nên cứ mặc kệ Quý Cảnh Chi nhìn.

Trước đây, những người nhìn chằm chằm y có thể xếp thành cả đội trong quân doanh. Nếu để ý hết thì y đã sớm không chịu nổi mà ch.ết vì bực. Lâu dần, đã học được cách lờ đi và không bận tâm.

Gió lùa qua khe cửa sổ, thổi đúng vào lưng Thẩm Chiết Chi. Mái tóc vốn đã ướt của y dính chặt vào da, càng thêm lạnh buốt. Y kéo áo lại sát người, dịch lại gần bếp hơn.

Thấy vậy, Quý Cảnh Chi theo phản xạ định ngồi dậy lấy áo khoác cho Thẩm Chiết Chi, nhưng cơn đau nhói ở đùi khiến hắn khựng lại.

Lúc này Quý Cảnh Chi mới nhớ mình đang bị thương, hơn nữa cũng chẳng còn áo khoác để cho, quần áo thay ra vừa nãy đã được Thẩm Chiết Chi bỏ vào thùng gỗ, nói mai sẽ mang ra suối giặt cùng đồ của y.

Thấy Thẩm Chiết Chi không định mặc thêm gì, Quý Cảnh Chi nói: “Nếu lạnh thì mặc thêm áo đi.”

Thẩm Chiết Chi lắc đầu, mái tóc khẽ bay trong không khí: “Chỉ là cửa sổ hở chút gió thôi, ngồi gần bếp là được.”

Quả đúng như lời y nói. Trong phòng vì vừa tắm nên vẫn còn hơi ấm và mùi nước, thêm lửa trong bếp nữa, nên không khí rất ấm áp.

Quý Cảnh Chi im lặng, không nói thêm, khẽ nhắm mắt nghỉ.

Khi nhắm mắt, thính giác của hắn bỗng trở nên nhạy lạ thường. Những âm thanh nhỏ bé vốn chẳng để ý giờ như được phóng đại vô hạn, tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, tiếng củi nổ “đùng” trong bếp.
Không ồn ào, ngược lại khiến lòng hắn an yên.

Ở vương phủ hay trong cung, bọn hạ nhân và quan lại đều cẩn thận không dám gây ra tiếng động, sợ chọc giận Quý Cảnh Chi. Dù ngày thường hay ngày lễ, phủ vương đều yên tĩnh như ch.ết.

Giờ đây, được nghe những “thanh âm nhân gian” này, hắn mới cảm thấy mình thật sự giống một con người.

“Ta đi nấu cơm đây, ngươi tự lau người đi nhé. Nước hơi nóng, cẩn thận một chút.”

Quý Cảnh Chi còn đang suy nghĩ thì Thẩm Chiết Chi đã bưng chậu nước nóng đặt lên ghế cạnh hắn.

“Cảm ơn.”

Hắn đưa tay nhúng khăn vào nước ấm, hơi nóng lập tức lan ra, khiến cả người thư giãn như hồn lìa xác.

Thẩm Chiết Chi đưa mấy sợi tóc rũ bên tai ra sau, mỉm cười nhẹ.

Quý Cảnh Chi thu tay, ngẩng đầu thì bắt gặp nụ cười chưa kịp tắt kia, hỏi: “Ngươi… nhìn thấy à?”

Từ khi gặp Thẩm Chiết Chi, hắn đã thắc mắc điều này. Thẩm Chiết Chi tuy mù, nhưng đi lại trong phòng tự nhiên, phản ứng nhanh với hành động của y chẳng khác gì người bình thường.

“Không thấy được.” 

Thẩm Chiết Chi lắc đầu: “Nhưng ta nghe được.”

“Ta nghe tiếng ngón tay ngươi chạm vào nước, nghe nhịp thở không ổn định, nghe cả tiếng quần áo ngươi cọ xát vào nhau.”

Ánh mắt Quý Cảnh Chi khẽ động, rồi bất ngờ đưa tay chạm vào mặt Thẩm Chiết Chi.

Y không tránh, để mặc Quý Cảnh Chi xoa gò má mình, rồi mới giả vờ như vừa nhận ra, lùi lại một bước.

Sợi tóc đen mềm rơi vào lòng bàn tay hắn, mang theo chút hương nhàn nhạt của gỗ tùng.

“Ngươi làm gì vậy?” Thẩm Chiết Chi hỏi, giọng bình thản.

Quý Cảnh Chi thu tay, đáp: “Trên mặt ngươi dính tro bụi. Xin lỗi.”

Thẩm Chiết Chi không bình luận, xoay người vào bếp. 

Quý Cảnh Chi chạm vào sống mũi mình, tự hỏi có phải vừa chọc giận “tiểu người mù” không.

Một lát sau, Thẩm Chiết Chi mang một bó rau xanh ra: “Đây là hành tây hay hành lá?”

“Rau hẹ.”

“… Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”

Quý Cảnh Chi bật cười.

Nửa canh giờ sau, cơm tối mới được dọn. Quý Cảnh Chi nhìn bát cơm trắng nửa cháo nửa cơm và đĩa rau hẹ xào có phần kỳ quặc, khẽ ngẩn ra.

“Sao anh không ăn ?” Thẩm Chiết Chi hỏi.

Hắn miễn cưỡng gắp một miếng bỏ vào miệng.

“Hương vị thế nào?”

Quý Cảnh Chi mỉm cười: “Ngày mai để ta nấu cơm nhé. Chân ta bị thương nhưng vẫn nấu được.”

Rõ ràng là Thẩm Chiết Chi đã cho nhầm đường thành muối.

Từng bị đâm vào ngực cũng chưa chắc đau bằng miếng rau hẹ này.

Cuối cùng, cả hai không ai dám ăn hết, chỉ ăn cơm trắng rồi dọn dẹp, thổi nến, chui vào chăn.

Đây là lần đầu Thẩm Chiết Chi ngủ chung giường với người khác. Trước đây, nhiều lắm là ngồi bên giường trông Lý Thịnh Phong ngủ rồi rời đi. 

Nằm nghiêng về phía Quý Cảnh Chi thì thấy ngượng, quay lưng lại thì lại thấy kỳ lạ. Nghĩ một hồi, y chọn nằm thẳng.

Quý Cảnh Chi cũng vậy. Hắn gối tay sau đầu, quay sang nhìn Thẩm Chiết Chi: “Ngươi đối xử với ai cũng như vậy à?”

“Ý là sao?”

“Như… chăm sóc ta thế này.”

“Như vậy thì có vấn đề gì sao?” Thẩm Chiết Chi hỏi lại.

“Không phải vấn đề… chỉ là thấy…”

Hắn không nói hết câu, chỉ cảm thấy Thẩm Chiết Chi quá đỗi dịu dàng.

“Thật ra không phải đâu.” Thẩm Chiết Chi khẽ đưa tay che mặt, giọng nhỏ lại.

Y không phải ai cũng đối xử như vậy. Bản thân không phải người quá nhiệt tình, cũng chẳng muốn làm “Bồ Tát cứu khổ cứu nạn” cho thiên hạ.

Suốt mấy năm nay, người duy nhất Thẩm Chiết Chi để tâm là bậc cửu ngũ chí tôn hiện tại. Đến bây giờ, dường như chẳng còn ai đáng để y để tâm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play