Không cho ôm vậy không thể làm gì khác hơn là cõng.
Nhưng khi mái tóc đen màu mực của Thư Thanh Yến rơi xuống nơi cần cổ Tạ Diệc Triều từng sợi từng sợi mềm mại hệt như tơ lụa lại mang đến cảm giác mát lạnh chạm vào da thịt dưới vạt áo của hắn, khiến Tạ Diệc Triều tinh thần hoảng hốt trong nháy mắt.
Không biết tại sao, Tạ Diệc Triều nhớ tới một đoạn trong cốt truyện, lúc Thư Thanh Yến bị đấu giá đêm đầu tiên và được kẻ biến thái kia mua lại.
【Đôi tay gầy yếu như trúc bị trói chặt trên đầu giường, mái tóc tựa thác nước buông xõa từng sợi trải trên đệm giường đỏ thẫm làm tô điểm thêm phần diễm lệ yêu mị, thân thể trắng tuyết lộ ra mảng da thịt mềm mại đang co người trên chiếc giường đầy kiều sắc có thể tùy tiện cho khách đến chiêm ngưỡng, xuân hoa vạn ý rực rỡ vỡ thành nhiều mảnh
Mồ hôi ướt đẫm sợi tóc chảy dọc xuống trán nhỏ giọt, huyết dịch lan tràn.
Thân thể phảng phất như được tạo hóa ưu ái tỉ mỉ cẩn thận khắc hoạ bằng ngọc thạch tinh xảo, che phủ từng tấc da thịt bởi huyết sắc sẫm màu nổi bật từ những vết tích sưng tấy còn ứ đọng. Sớm đã bị dược tính điều khiển dục vọng, y trong cơn đau đớn mà cảm nhận được tia kho*i c*m lan tràn trong mạch não.】
Đọc qua những dòng văn tự miêu tả đặc sắc đến mấy cũng không gợi lên nhiều cảm xúc quá sâu, nhưng sau khi xuyên đến thế giới này, hắn chân chính thấy rõ người thật, Thư Thanh Yến dáng vẻ yếu đuối vỡ nát trong đêm ấy từng chút một trở nên rõ ràng.
Tạ Diệc Triều bỗng có chút tức giận, cũng không biết là tại sao tức giận, sát ý ở trong lòng nổi lên.
Hắn không biết đi đâu để tìm chỗ phát tiết nhưng rất nhanh liền tìm được mục tiêu.
Tình tiết cốt truyện dần trở nên mờ nhạt bỗng nhiên nhớ lại, nguyên lai cũng bởi vì tên họ Nghiêm kia, hết lần này đến lần khác chạm mặt đụng lối.
Sự thay đổi cảm xúc khác thường của Tạ Diệc Triều chưa ai phát hiện ra, hắn cõng người đẹp không xương trên lưng chậm rãi hoà vài dòng người, chẳng mấy chốc đã không còn ai thấy bóng dóng hai người Thư Thanh Yến đâu.
Trở lại căn nhà trúc.
Tạ Diệc Triều cảm nhận được sau gáy người nọ hơi thở đều đều, hắn theo bản năng thả chậm động tác, đem người nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Hắn có phần bất đắc dĩ nhìn đối phương cư nhiên ngủ thiếp đi, hôm nay đi một vòng lớn đã khiến đối phương bị hao không ít tinh lực.
Tạ Diệc Triều cúi người tháo giày và tất cho Thư Thanh Yến, ngay cả bàn chân của người này cũng trắng nõn mang theo nét đáng yêu, móng chân được cắt tỉa tròn trịa nhàn nhạt phấn hồng, đầu ngón tay chạm vào cảm giác mềm mại khiến hắn phải dừng lại một chút khi kiểm tra vết thương cho đối phương.
Làn da mỏng manh cùng xương yếu ớt thế này cũng là do Thiên Tường Đình dùng các loại phương pháp tạo ra, cũng không biết y đã chịu đựng biết bao nhiêu thống khổ.
Tạ Diệc Triều cụp mắt.
Đúng như dự đoán, lòng bàn chân nổi lên những vết phồng rộp, từ ngón chân có một vết phồng kéo dài đến mép dài thành vệt bong bóng lớn.
Thừa dịp người ta ngủ,Tạ Diệc Triều nhanh nhóng xử lý giúp y rồi kéo chăn lên đắp kín người y.
Sắc trời bên ngoài còn sớm, chạng vạng còn rất lâu mới đến.
Sau khi đóng chặt cánh cửa phòng, Tạ Diệc Triều quay đầu lại liếc nhìn một chút, song hắn liền bố trí kết giới bên ngoài để ngăn cản người khác dễ dàng tiến vào bên trong.
Sau đó hắn liền vào thành mà không đi ra đồng như ý định ban đầu.
Danh tiếng của Nghiêm gia ở thành Tang Châu không thấp, tin tức về Nghiêm gia đại công tử bị thương ở phía bắc đã lan truyền khắp thành trong thời gian ngắn ngủi, xung quanh người xem khen hay, người có bối cảnh ngang hàng thì nhìn Nghiêm gia công tử lại có phần khó chịu.
Họ đem chuyện Nghiêm gia công tử đùa giỡn mỹ nhân chẳng những không được mà còn bị xấu mặt làm trò hề, xem như một câu chuyện cười kể cho bằng hữu nghe một thời gian dài.
Biết mình đang làm trò tiêu khiển trong miệng thiên hạ, Nghiêm đại thiếu gia công tứưr tức giận, tính tình khó ở, đây đích thị là đánh vào mặt gã chứ không phải đánh vào tứ chi, thể diện như này ra ngoài bây giờ là không thể ra. Nhưng phát tiết thì vẫn phải có chỗ xả giận, những người hầu bị gã hành hạ không ít vì trong phủ biết gã bị thương nên làm ra hành động gì cũng được dung túng vô cùng,
Tạ Diệc Triều chậm rãi đi tới Nghiêm phủ.
Không tìm được chỗ phát tiết Nghiêm đại công tử cơn giận bị đè nén bùng lên ngọn lửa, tính tình nóng nảy phát bực. Trong phòng, từng trận thanh âm la hét kêu gào không ngừng truyền ra ngoài, sắc mặt mấy người hầu đứng im lặng bên ngoài cửa vô cùng trắng bệch.
Tạ Diệc Triều mở hé cánh cửa sổ đứng một bên nhìn vào sau khi đi một vòng xem xét. Bên ngoài cửa sổ là mặt hồ phẳng lặng, ở góc khuất này không mấy ai để ý đến sự tồn tại của hắn.
Mùi máu tanh nồng từ trong phòng lan tràn ra tứ phía..
Tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn vang vọng trong phòng, nam nhân bị đánh thân thể gầy yếu nằm thoi thóp với vết thương chồng chất. Tuy gương mặt của Nghiêm đại thiếu gia bị bọc thành cái bánh chưng nhưng sự phấn khích lộ liễu trong đôi con ngươi của gã vẫn có thể thấy.
Máu tươi trên mặt đất đọng thành vũng, y phục của nam nhân yếu ớt kia bị xé rách tả tơi không còn một mảnh.
Nghiêm đại thiếu hạ mắt nhìn nam nhân nằm dưới đất thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, gã buông cây roi dài đầy gân xuống, rồi duỗi tay nắm lấy cái chùy trên bàn trà, trong con ngươi gã lập loè tia hung ác kinh người.
Cây chùy trong tay kích cỡ khá lớn, gã một thân nam nhân chừng hai trăm cân nhấc cây chùy thiết bản lên cũng mất khá nhiều công sức nhưng vẫn dùng nó, hình ảnh chùy thủ xẹt qua giữa không trung phản chiếu qua ánh mắt người nam nhân yếu ớt kia mang theo đầy sự tuyệt vọng.
Một trận thanh phong lướt nhẹ qua, cánh cửa sổ kẽo kẹt đang hé mở đã bị ngoại lực vô hình đóng lại.
Nghiêm đại thiếu đang muốn cầm chùy nện xuống khi nghe tiếng động vang lên liền ngừng lại, gã xoay người nhìn thử chỉ phát hiện cánh cửa khép hờ bị gió thổi đóng lại nên cũng chẳng hề lưu tâm thêm. Gã quay lại, nhìn nam nhân trước mặt, sằc xanh trắng đan xen trên khuôn mặt đã nhuốm đầy huyết dịch đầm đìa.
"A --" Tiếng kêu thảng thốt của gã chặn nơi cổ họng.
Khí tức âm lãnh bao phủ trùm trên người gã.
Chủy thủy rơi trên mặt đất lăn mấy vòng phát ra thanh âm nặng nề.
Tạ Diệc Triều vung tay áo, ngón tay thon dài duỗi ra nhẹ nhàng vuốt nhẹ đôi con ngươi đang trợn trừng của nam nhân gầy yếu kia.
Rơi vào trong ảo ảnh có đầy yêu ma quỷ quái vây quanh khiến Nghiêm đại thiếu cả người co giật, giãy dụa mạnh mẽ muốn thóat khỏi nanh vuốt của bọn ác quỷ muốn lấy mạng mình.
Tạ Diệc Triều đi tới trước mặt đối phương, cây chủy thủ bị ném ở một bên lại theo khí lực của hắn mà xoay tròn rồi lơ lửng treo giữa không trung.
Nó quay vòng vòng trong không khí một lúc liền nhắm thẳng đến vị trí giữa hai chân Nghiêm gia đại công tử mà nện xuống thật mạnh.
Sau đó là tứ chi, cuối cùng là miệng.
Tiếng hét thảm thiết phát ra từng trận như âm lôi, năm đạo phá âm rít gào vang vọng khắp sân nhà. Nhưng cho dù có gây tiếng động kinh thiên nào thì vẫn không có người đến kiểm tra, vì mọi người trong đình viện đã tập mãi thành thói quen khi ngày ngày màng nhĩ lúc nào cũng đều nghe thấy thanh âm thê lương như vậy, mãi cho đến tận sau khi đầu lưỡi bị đập nát không còn phát ra thanh âm nào cũng chẳng thấy bóng dóng ai xuất hiện trong phòng đến xem tình hình.
Tạ Diệc Triều chán ghét mà liếc nhìn gã nam nhân mập mạp đang nằm vật ra trên đất, trong đầu hằn có một ý niệm không muốn giữ mạng đối phương…người ta nói có khi sống còn khổ hơn khi chết đi.
Nếu sở thích đặc biệt như vậy, hắn không ngại đem người này lĩnh hội thử một phen sở thích của chính mình đặc biệt.
Cho gã nếm rõ tư vị trầm luân trong thống khổ đến tuyệt vọng.
...
Giải quyết xong chuyện bên Nghiêm phủ, Tạ Diệc Triều tiện thể đi đến Thiên Tường Đình nhưng lại không tìm được người mà hắn muốn tìm, đối phương hiện tại không có ở đây.
Tạ Diệc Triều suy nghĩ nếu đã giáo huấn xong một kẻ cũng là một bài học thì việc giáo huấn thêm một kẻ nữa cũng chỉ là hai bài học mà thôi, nếu vậy ngược lại hắn có thể giải quyết cùng lúc một lượt thì có phải tốt hơn không. Vừa bắt kịp suy nghĩ, Tạ Diệc Triều đã nhanh chóng đem Thiên Tường Đình quậy cho rối tung rối mù, ấy vậy mà Ôn Lạc Nha thân là chủ lâu lại chưa từng xuất hiện.
Đối tượng tạm thời vẫn không tìm ra được, Tạ Diệc Triều nheo mắt nhìn những gia đinh run rẩy sợ hãi núp một góc bên trong Thiên Tường Đình, hắn nghiêng đầu nhìn những người này, bọn họ cũng cùng một giuộc phạm tội mà thôi.
Bất thình lình, Tạ Diệc Triều cảm nhận được trận pháp kết giới thiết lập của mình đã bị phá, chẳng kịp nghĩ suy nên trừng phạt những người này thế nào cho thoả đáng hắn đã nhanh chóng trở về.
Ống tay áo bào lay động, từng sợi tơ trói buộc mọi người trong Thiên Tường Đình vô thanh vô thức chịu ảnh hưởng.
Ngoại trừ những người thật sự vô tội, từ trên xuống dưới người bên trong Thiên Tường Đình đều chịu nguyền rủa, căn cứ vào tội nghiệt của tưng người mà mức độ gánh chịu cái giá cao hay thấp.
Tạ Diệc Triều cũng chẳng muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, cấp tốc hướng về nhà trúc đi nhanh.
Đạo ảnh chuyển động trên hư không với tốc độ cực nhanh, gió lạnh thét gào biến hoá thành một độ cong quỷ mị theo cử động của vạt ống tay áo tung bay, Tạ Diệc Triều giữa đường cho dù gặp được phong cảnh tú lệ đến cỡ nào cũng không ngơi nghỉ mà bay vụt qua..
Trong khoảnh khắc.
Tạ Diệc Triều liền xuất hiện trước nhà trúc, cảnh tượng trước mặt đập vào trong mắt hắn ngay khi bước vào, trong sân có ba người xa lạ đứng dưới hiện nhà hắn.
Tầm mắt của hắn vừa vặn va vào Thư Thanh Yến ngã xuống đất, chỉ thấy bàn tay đối phương yếu mềm bị cọ s*t trên mặt đất thô ráp chảy máu tạo thành vết thương, trang phục y bị người ta lôi kéo ngổn ngang xộc xệch vô cùng chật vật.
Thoáng chốc, cảnh xuân hiện ra trước mắt khiến cho lòng người nao núng muốn xông lên, cánh tay ba người kia đều hướng về thân thể mỹ nhân giở trò.
Ngay thời điểm ba cánh tay sắp chạm vào ngọc thể thiếu niên, hồng ti từ mọi góc độ một đường xuyên thẳng vào cổ tay ba người họ, máu tươi ồ ạt chảy ra, cơn đau chậm rãi lan truyền xông thẳng lên đại não dây thần kinh cảm giác.
Tạ Diệc Triều đi đến bên người Thư Thanh Yến, hắn khom lưng, ôm lấy người nọ bị bắt nạt vào ngực xoa dịu.
Huyết dịch dơ bẩn từ người khác ngăn cách hai người họ với xung quanh, hệt như có một lồng ngăng cách ánh sáng trong suốt bảo vệ hai người bọn họ.
Mùi máu tanh nồng tựa hồ như cũng bị ngăn cách bên ngoài, trên môi của ba người muốn khinh bạc Thư Thanh Yến đã chuyển sang sắc đen bầm thâm, đáng tiếc Tạ Diệc Triều nửa con mắt cũng chẳng buồn cho bọn họ.
Hoả diễm quỷ dị mang theo nhiệt lượng rực cháy trong không khí bỗng từ đâu xuất hiện, mọi vật bị ô nhiễm đường như bị ngọn lửa ấy nuốt chửng toàn bộ.
Chưa kịp có cơ hội nhận ra điều gì thì đã bị Tạ Diệc Triều xoá sạch.
Mâu quang chợt lóe, Thư Thanh Yến lẳng lặng tựa người vào trong lòng ngực hắn.
Tạ Diệc Triều phát hiện Thư Thanh Yến cho đến bây giờ cũng không tỏ ý bảo hắn buông tay, đối phương chẳng lẽ sau lưng hắn làm chuyện xấu gì đi? Nếu không sao lại ngoan ngoãn dựa cả người vào mặc hắn ôm đến như vậy.
Hắn liền ôm người quay trở về phòng, trên đường đi ý tứ không rõ nói: "Ngươi thật đúng là một mầm tai họa, cất kỹ đi như vậy rồi mà cũng không thể tránh được ."
Nghe được lời này, bàn tay Thư Thanh Yến không khỏi nắm chặt đến độ gân xanh nhợt nhạt cũng có vài phần hiện lên, rõ ràng đám người kia là tự tìm đến cửa. Bọn họ tìm thấy một cái kết giới lỏng lẻo liền cho rằng người bên trong rất dễ dàng bị đối phó, muốn chiếm đoạt vật phẩm mà toan tính sát hại tính mạng, y mới không phải là mầm tai hoạ.
Tạ Diệc Triều nhìn phản ứng trầm mặc của người nọ không đáp, hắn cười nhẹ, thanh âm mang theo vài phần trêu chọc: “Ta đây chính là một tên hôn quân, đến suy nghĩ phải suy nghĩ làm sao để người khác không thể thèm muốn ái phi của ta.”
Thư Thanh Yến không thể nhịn được liền dùng khuỷu tay vòng ra sau thành cùi chỏ đập vào ngực đối phương khi hắn vì lo trêu chọc y mà không phòng bị.
Tạ Diệc Triều rên lên một tiếng, đứng đắn lại không ít: "Là ta liên lụy ngươi. "
Hắn đã suy nghĩ rõ ràng về phần lỗi này là do chính mình thiết lập kết giới quá lỏng lẻo, dẫn đến bọn người kia đi ngang qua nổi lòng tham ý xấu.
Hắn xoay người, đem y đặt xuống chiếc ghế phủ đệm lông mềm mại, ngay lập tức nắm lấy cổ tay đối phương hơi giữ chặt, hắn nghĩ, tay y đẹp như vậy mà để lại sẹo thì thật đáng tiếc của trời đã thiên vị.
Vận chuyển linh lực vào bên trong thân thể đối phương, Thư Thanh Yến cảm nhận như có dòng nước vừa trong lành vừa mát lạnh chảy vào nơi vết thương, rột rửa bao dơ bẩn cùng vệt máu trên tay y.
Tạ Diệc Triều liếc mắt nhìn sắc mặt chẳng mảy may biến đổi biểu tình của người nọ, hắn tính toán một chút sẽ không có vấn đề gì làm đau y, hắn lấy trong không gian ra một viên đan dược tản ra hương liệu thơm nồng, tùy tay bóp nát rồi rắc vào nơi rách da trên lòng bàn tay y.
Trong chớp mắt, vết thương trên bàn tay Thư Thanh Yến đang khép vảy liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
Thư Thanh Yến năm ngón tay cử động, môi mỏng tái nhợt mím lại, y nhận ra đan dược Tạ Diệc Triều lấy ra cho y chính là Ninh Viễn Sinh Cốt Đan.
Loại đan này thường dùng cho những người bị trọng thương nghiêm trọng chỉ còn lại xương, tác dụng của nó là tái tạo lại nhục thân, nghịch chuyển cái chết thành sinh mệnh mới.
Nếu bị người ngoài biết được chỉ vì một vết thương nhỏ xíu mà dùng loại đan dược quý như vậy, e là sẽ tức giận đến bật ngửa, mắng Tạ Diệc Triều là đồ phí phạm phá của.
Kỳ thực Tạ Diệc Triều cũng có chút oan uổng, bên người của hắn, lưu lại toàn là đan dược phẩm cấp cao, những loại sản phẩm phổ thông đại trà có lý nào có thể lọt vào trong mắt hắn để hắn sử dụng.
Đáng tiếc người khác không biết, liền sinh thành hiểu lầm