Tà dương buông xuống vầng trời đêm, màn sương mù nhàn nhạt mang theo sắc xanh vẩn vơ trong tia nắng cuối cùng của ngày dài, gió nhẹ thổi qua từng đợt tựa như lưu luyến ánh mặt trời vụn vặt còn sót lại dưới chân trời.
Trong đình lầu, hương trà thanh nhã thoang thoảng lan tản trong không khí
Tạ Diệc Triều chống cằm đưa mắt nhìn về nơi nào đó ngoài cửa sổ, bên cạnh bàn gỗ bày ra một bộ trà cụ, chén trà sứ trắng chạm khắc hoa văn tinh xảo bên trong đựng nước trà trong suốt vẫn còn nhiệt ấm. Hơi nước bốc lên, phủ lên gương mặt của người thanh niên nọ một tầng sương mỏng, chạm qua đôi lông mày anh tuấn rồi lướt qua khoé mắt, u lam trong mắt khẽ động dường như hắn đang trầm ngâm điều gì đó mà không tập trung.
Xuyên đến thế giới này được ba năm, hắn mới nhận ra chính mình đã xuyên vào bên trong một quyển tiểu thuyết hương diễm sắc tình tổng công, nhưng mà tiền đề là cốt truyện xây dựng cuộc đời của nhân vật chính thật quá thảm.
Nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này tên là Thư Thanh Yến, cuộc đời từ khi sinh ra đã định sẵn hai chữ gian nan được kẽ ngay vạch xuất phát. Cửa mất nhà tan khi còn bé, khi y lang thang khắp chốn vô định đã gặp được thụ hai, cứ tưởng chính mình được người cứu rỗi, nhưng kết quả lại chỉ là lừa gạt, lợi dụng y, chân tâm của y đặt lên đối phương cũng bị coi là giẻ rách đạp xuống chân mà giày vò. Lúc thiếu niên, lại bị thụ hai đưa đến chỗ đấu giá đêm đầu tiên của y.
Người đấu giá được Thư Thanh Yến là một tên có tâm lý vặn vẹo, đích xác thì là kẻ điên, đem y tra tấn hành hạ đến suy kiệt chỉ còn hô hấp yếu ớt. Thân thể y bị ép cải tạo dược tình lúc nào cũng rơi vào trong hố sâu trầm miên, quanh năm chịu đựng thống khổ vẫn luôn bị dục vọng khống chế do thuốc dù có phản kháng như nào, có thể đoán được tương lai y cũng không thể tiếp bước sống như một người bình thường.
Có lẽ vì quá nhàn tản hoặc có lẽ là do hắn thật sự muốn gặp nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này, tâm tư nhiều hơn một chút nữa thì chính là hắn yêu thích cùng đồng cảm với cuộc đời thống khổ của vai chính được miêu tả trong sách nên có lẽ vì cảm xúc ấy mà đã đưa hắn đến nơi này, Tang Châu, nơi xuất phát tình tiết bắt đầu tương lai của vai chính tràn ngập bất hạnh trong chương đầu tiên, hắn có một ý nghĩ, ý nghĩ muốn trực tiếp cắt đứt tất thảy khiến nhân vật chính thoát khỏi nguy cơ.
…
Tang Châu, hoàng đô của một quốc gia đã trải qua bề dày lịch sử hàng trăm năm, các triều đại luân phiên thay đổi cho đến ngày nay nhưng thành đô Tang Châu vẫn luôn sừng sững những nét mỹ quan cùng sự phồn hoa riêng biệt khác hẳn với các thành khác. Khi vào thành, phong cảnh trong thành vô cùng náo nhiệt, hàng ngàn người bước đi chậm rãi lại có vẻ nhốn nháo đem lồng đèn treo trên mái hiên đung đưa trong gió. Hoà cùng nhịp thở phồn hoa, sinh mệnh của cả toà thành lớn này chính là dòng sông trải dài bao bọc quanh thành, ven sông xa xa trông thấy những ngôi nhà tường trắng mái ngói xây dựng cửa sổ hướng ra phía bên bờ đón gió khi mở cửa còn có thể ngắm được những con thuyền xuôi chèo lênh đênh trên mặt sông.
Nữ tử thân trang lụa mỏng, làn váy tung bay phấp phới trong cơn gió nhẹ, dung nhan mỹ lệ so với các tiểu thư đài các trong chốn khuê phòng có phần lớn mật hơn, lớp y phục ôm trọn thân thể quá sát khiến cho dáng người thướt tha bại lộ dưới tầm mắt, mày liễu đưa tình khoé môi cong cong nở một nụ cười yêu mị khiến lòng người tê tâm rung động hồn phách.
Trước đây không lâu, Thiên Tường Đình hoa lâu bậc nhất hoàng thành Tang Châu có thả ra một tin tức, đoá hoa xinh đẹp được trồng mười năm nay nở rộ, lần đầu ra mắt liền xem vị khách nhân nào có thể ra giá cao mà đạt thành hưởng dụng đêm đầu tiên.
Phảng phất trong không khí tràn ngập mùi son phấn, con đường trải dài trước đài Thiên Tường Đình chẳng mấy chốc đã chật kín người, cũng chỉ vì nghe tin truyền ra mỹ nhân được Thiên Tường Đình dưỡng suốt mười năm tò mò giai nhân sẽ trông như thế nào mà giữ kín như thế, trong lòng mỗi người đều một bụng hiếu kỳ cũng sắp đạt đến gần đỉnh điểm. Nếu như cứ tiếp tục chờ đợi mãi, e là sẽ có người xông vào tầng lầu các mất.
Thuyền hoa lộng lẫy dừng lại, những người đứng xem đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía khán đài cuối mạn thuyền.
Mỹ nhân phục trang hoa lệ hồng sắc rực rỡ chậm rãi bước đến chính giữa khán đài, theo tầm mắt chuyển động, sắc hồng càng ngày càng sẫm màu yêu dị điểm xuyết hoạ tiết lá phong thêu trên tầng áo càng thêm nổi bật phản chiếu dưới vầng trăng bạc tựa hồ có cảm giác sẽ biến mất theo ánh trăng vào ban ngày.
Buổi đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi chính thức bắt đầu.
Mỹ nhân trên đài hơi cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận đến mềm mại lòng người. Y chịu hết thảy mọi ánh mắt đặt trên người mình vừa bình phẩm vừa soi xét giống như một món đồ sứ đẹp đẽ, khi tầm mắt của họ đảo tới chiếc cổ tinh xảo lộ ra dưới lớp y phục, hơi thở của họ bất giác thay đổi dần trở nên nặng nề hơn.
Đứng trong đám người chẳng được mấy ai chú ý đến, Tạ Diệc Triều ngước mắt nhìn người nam nhân giữa đài, mỹ nhân vẻ mặt lãnh đạm, nhìn một chút hắn liền có thể chắc rằng người nọ chính là nhân vật chính Thư Thanh Yến vì cũng chỉ có y mới sở hữu dung nhan tuyệt thế như vậy.
Thời điểm hắn còn đang đánh giá đối phương đã có người không nhịn được ra một cái giá.
"Một ngàn lạng bạc!"
"Một ngàn hai lượng. "
"Hai ngàn lượng. "
Khi người thứ ba hô lớn ra giá thì lúc này quá trình giá cả bắt đầu từ chậm chạp trở nên tăng vọt, có nhiều người đang còn cân nhắc có nên vung một số tiền lớn để mua một kỹ nam về hay không đã rút lui vì tài chính bên người không đủ.
"Tám ngàn lượng. "
Một vị nam tử dáng hình mập mạp thanh âm hùng hồn hô lớn, ánh mắt lộ ra vẻ phấn chấn hướng mỹ nhân trên đài vỗ tay.
Người này chính là người đấu giá thành công mua được Thư Thanh Yến, chính là kẻ điên biến thái kia.
Đột nhiên tăng lên gấp hai lần khiến mọi người vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn thử vị hán tử nào hào phóng như vậy, ngay lập tức đã có người nhận ra thân phận của hắn.
"Đây hoá ra là Nghiêm gia công tử, trong nhà từng có một vị đại năng, nghe nói trước đây không lâu hắn được một tiên gia môn vừa ý, thu làm đệ tử thân truyền."
"Danh tiếng của Nghiêm gia không tốt lắm, ngày càng xấu đi do quá đắc ý, tự cao."
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, hậu thuẫn phía sau lưng vững chắc như vậy nên chuyện bỏ ra một số tiền lớn thì có gì mà không được, tùy tiện nói ra liền ném đi tám ngàn lượng."
"Ngược lại có lời đồn nói rằng người này tính tình tàn bạo, người mang tới trong phòng có mấy ai lành lặn mà đi ra ngoài.”
Có lẽ do e ngại trước thế lực cùng danh tiếng của Nghiêm gia, bọn họ không khỏi khiếp sợ không còn người ra giá, hoặc vì cái giá tám ngàn lượng cao ngất kia làm cho mọi người dè chừng,e ngại nên cũng không ai lên tiếng nữa.
Có lẽ không còn nghe thêm thanh âm ra giá nào, Thư Thanh Yến đứng giữa đài khẽ động, mỹ nhân ngẩng đầu lên để lộ dung nhan tuyệt thế khuynh tâm khiến lòng người rung động, tầm mắt y đảo quanh trên từng người dưới khán đài, biểu tình trên gương mặt họ hướng đến y là thèm muốn, là khao khát cùng dục vọng rõ ràng cơ hồ muốn xuyên qua lớp trang phục nhìn thấu người y. Thư Thanh Yến dời tầm mắt, nhìn qua đám người dừng lại trên người tên mập đã ra giá tám ngàn lượng kia nhiều thêm một chút, nhược liễu phiếm sắc hồng nhàn nhạt tựa như hoa đào nở rộ nơi gió xuân nhìn qua khiến người ta muốn e ấp chở che. Mỹ nhân cong mắt, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vài phần mị chúng của bậc thiên sinh lệ chất.
Mọi người một trận há miệng hô hấp nặng nhọc, phỏng chừng có vài người tư chất kém, bản năng tự chủ thấp đã sinh ra phản ứng. Đoán chừng, nếu nơi này không có canh phòng nghiêm ngặt của thị vệ e là có cả đám người xông lên điên dại xé rách quần áo của y, ăn tươi nuốt sống y.
Gió thoảng qua tựa như ngắm nhìn tuyệt mỹ giai nhân trước mặt này mà không cầm nổi lòng lưu luyến thổi bay vạt áo người nọ lên, Thư Thanh Yến thần hồng nhếch lên ý cười.
Hoa phục lộng lẫy chậm rãi buông xuống hững hờ, băng cơ tái tuyết ẩn hiện dưới lớp trung y mỏng manh.
Tất cả mọi người tại đây không khỏi lăn lăn thanh quản, nuốt một ngụm nước bọt.
Bầu không khí bỗng nhiên sôi trào bùng lên lửa nhiệt nhen nhóm, những kẻ trước đây dè dặt Nghiêm gia không muốn cùng vị công tử kia tranh giành nay lại đổi ý muốn thử liền hô lớn ra giá, huống chi Tang Châu hoàng thành là một nơi tụ hội những thế gia công tử quyền quý há chi e ngại một Nghiêm gia.
"Mười ngàn lượng!"
"Hai mươi ngàn."
"Hai mươi tám ngàn lượng.!"
Nghiêm đại thế gia công tử tâm tình khó chịu, trừng mắt nhìn những những kẻ có ý định tranh giành với mình, hô: “Tám mươi ngàn lượng.”
Nhóm người quần chúng ăn dưa thích thú xem cuộc vui của các vị công tử, họ thích thú bàn luận còn đặt cược xem ai có thể giành được giai nhân.
Lúc này, bóng người vận thanh y xuyên qua đám đông đi đến bên cạnh Thư Thanh Yến, ngọc thủ thon dài hệt như có cảm giác được người nghệ nhân cẩn thận từng chút một để khắc hoạ ra được tác phẩm của mình, đầu ngón tay đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng vén những lọn tóc mềm mại của Thư Thanh Yến ra sau vành tai.
Mọi người ai ai cũng chẳng biết người này xuất hiện rồi lên đây từ bao giờ.
Tạ Diệc Triều chẳng bận tâm đám người xung quanh tỏ vẻ gì, hắn híp mắt nhìn chăm chăm vào Thư Thanh Yến, đối phương biểu tình lãnh đạm đứng trước mặt hắn.
Có phải doạ người này sợ rồi chăng? Khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện thình lình.
Xương quai xanh tinh xảo khẽ run rẩy, hơi co rúm lại, kiện trang rộng thùng thình vì cử động của chủ nhân mà trượt xuống để lộ ra một đoạn da thịt trắng mịn, nốt ruồi son làm nổi bật tất thảy thị giác ẩn ẩn trên đôi vai ngọc.
Thư Thanh Yến hé môi, muốn nói gì đó nhưng rồi y lại nuốt vào chỉ nhẹ mím môi.
Tạ Diệc Triều ngón tay lướt qua từng sợi tóc mềm, vô tình chạm lên trên phần da lạnh lẽo, xua đi bao ý niệm đầy kiều diễm trong đầu, yết hầu hắn lăn lăn chuyển dời tầm mắt đi sang chỗ khác.
Hắn yên lặng thầm thở dài than nghĩ, chẳng trách tại sao nhiều người có thể điên cuồng đến như vậy, phát điên đến si dại, quả thật vai chính rất đẹp, đẹp đến thần hồn đảo loạn vì y, tuyệt sắc giai nhân.
Nếu không vì hắn biết đối phương là công, hắn cũng là công, hai công gặp nhau xung đột e là hắn sợ chính mình không nhịn được theo đuổi y.
Nhân vật chính tại thời điểm đầu của cốt truyện rất ngây thơ, nếu có người nắm bắt được lợi dụng điểm này thì xác xuất chiếm trọn trái tim của y cũng rất cao, nhưng đáng tiếc….
Vì không muốn để mình mất bình tĩnh cũng mang theo vài phần khó chịu khi có nhiều người dùng ánh mắt dơ bẩn dò xét thân thể Thư Thanh Yến. Nghĩ vậy, Tạ Diệc Triều liền đem ngoại bào của mình che phủ lên xuân cảnh diễm lệ lộ ra trước mắt, song hắn ưu nhã lùi bước ra phía sau vài bước vừa vặn bắt gặp ánh mắt phức tạp của đối phương nhìn mình.
Hắn nhìn đối phương, đem tầm mắt phức tạp ấy thu vào nơi đáy lòng, hỏi: “Chuộc thân cho ngươi bao nhiêu bạc?”
Thư Thanh Yến giật mình nhìn áo khoác được đắp cẩn thận lên người mình, hơi ấm trên lớp vải vóc còn lưu lại vẩn vơ khiến cõi lòng y từ trong sa mạc hoang vu tìm về thảo nguyên giây lát, chỉ là sau khi nhìn rõ người đến là ai thì cảm giác ban nãy hoá vào hư vô rơi trở về hàn đàm lạnh lẽo. Thư Thanh Yến nghe hắn hỏi, môi mỏng nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển như có phong tình vạn chủng nở rộ nơi đáy mắt “Có sức nặng ngang với nô lệ…” y tựa như nghĩ rằng đây cũng chỉ là một tên lừa gạt, liền mở miệng nói ra điều kiện chuộc thân cho mình: “Đó là hoàng kim.’’
Y nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực ấm áp của Tạ Diệc Triều, ôn hương nhuyễn ngọc vòng qua cổ hắn, thanh hầu kiều chuyển có chút khàn khàn, bình tĩnh ẩn ý trong câu từ.
“Công tử nếu chỉ là hứng thú nhất thời, người chỉ cần mua đêm đầu tiên của ta là được rồi.”