Ngày tháng trôi qua với sự bình yên.
Tạ Diệc Triều tăng cường gia cố lại kết giới, trước vì tiện tay thiết lập ngăn cản mãnh thú trong rừng, không ngờ đến còn có cả tu sĩ chạy đến nơi này. Trải qua một lần bài học, hắn không thể xem thường mà dùng nửa canh giờ để bố trí lại, dùng hết linh thạch cùng mấy món pháp khí để gia cố trận pháp, chỉ khi có tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng một đòn tấn công dồn nhiều lực đánh tan trận pháp thì mới có thể tự ý xông vào. Tạ Diệc Triều còn chu đáo, đưa cho Thư Thanh Yến một món pháp báo khi nào chủ nhân gặp nguy hiểm có thể tùy thời điểm phát huy bảo vệ đối phương.
Sau khi đảm bảo an toàn xong, hắn liền chạy ra đồng ruộng nghiên cứu, khí thế hết sức là nghiêm túc.
Vốn tưởng rằng hắn chỉ là hứng thú đùa giỡn nhất thời, thật không ngờ qua mấy ngày liên tiếp hắn vẫn kiên trì còn hết sức tập trung, tự thân luyện tập thực hành.
Bên trước cái sân, Tạ Diệc Triều đã canh tác thành đất trồng rau, hắn xắn ống tay áo loay hoay gieo hạt giống trồng rau. Diện tích đất trồng không lớn, sau khi gieo hạt xong liền đem bùn phủ lên.
Đối với người bình thường lúc này sau khi làm việc cật lực cũng đã ra mồ hôi, nhưng trạng thái của Tạ Diệc Triều tốt vô cùng, hắn duỗi tay phủi bụi bám trên vạt áo, đi đến bên túp lều tranh vừa dựng không lâu, ngồi xuống chiếc ghế mây thủ công tinh xảo.
Một luồng mát lạnh mang theo hương ngọt ngào trong không khí xộc vào mũi hắn, Tạ Diệc Triều quay đầu lại.
"Ngươi vất vả rồi." Thư Thanh Yến bước vào, trên tay mang theo bình nước tiến đi đến bên cạnh hắn nói.
Có người quan tâm đến hắn, hắn sao nỡ lòng từ chối, Tạ Diệc Triều tuy không mệt cũng không khát nhưng hắn vẫn nhận lấy chén nước từ tay đối phương rót cho mình rồi nói tiếng cám ơn song nhanh chóng ngửa đầu một hơi uống sạch. Tầm mắt vừa vặn đảo một vòng quanh người Thư Thanh Yến đang ở trước mặt hắn, đối phương đã thay đổi bộ hoa phục lộng lẫy mỏng manh đầy hở hang kia, lớp trang điểm xinh đẹp mỹ lệ cũng đã không còn mà thay vào đó là gương mặt mộc mạc, khí chất thanh tao tựa như sương sớm dưới ánh nắng ban mai mà tản ra vô cùng cao quý lãnh diễm, vạt áo chỉnh trang mấy phần thanh thuần. Trước đây không lâu, sự khác biệt xa vời so với hoa khôi của Thiên Tường Đình đúng là không thể tin được.
Có lẽ vì bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mà dẫn đến đối phương có phần không dễ chịu, y hơi nghiêng đầu, tóc đen buông xuống như thác trượt dài đến ngực, che phủ dái tai người nị.
“Mấy ngày gần đây ta gặp không ít tu sĩ ngoại lai đến đây” Tạ Diệc Triều không nhận thấy biểu tình biến hoá của đối phương, hắn đang suy nghĩ thời điểm hắn đi ruộng cày cấy đã trông thấy tu sĩ hỏi đường, lúc đó hắn còn cho rằng lẽ nào vật bảo không gian dị giới đã tìm được giám định rồi? Nhưng ngẫm lại, các tu sĩ hắn gặp tu vi đều không cao và cũng không phải là loại người mang theo nhiều linh thạch, có lẽ là về việc khác. Chỉ cần liên minh của thương hội tổ chức buổi đấu giá theo dự liệu, những việc khác không liên quan đến hắn.
Không chừng ba kẻ kia có được tin tức gì nên mới có sự xuất hiện tại đây, vừa vặn lại đối đầu với hắn khi hắn đã cố tình chọn một nơi hẻo lánh ít người lui tới như vậy mà còn có thể gặp được, ước chừng đả kinh động đến vài phái tu tiên.
Tin tức hẳn không được xem là bí mật, bằng không sao lại có nhiều tán tu cùng tông môn biết đến.
Quay lại chủ đề chính.
Tạ Diệc Triều dặn Thư Thanh Yến dạo gần đây đừng nên ra ngoài khi không có việc gì quá cấp thiết, nếu nhất định muốn ra ngoài thì phải mang theo pháp bảo mà hắn đưa. Tạ Diệc Triều đã nói, còn có nghe hay không là chuyện của đối phương. Hắn đã đưa pháp bảo hộ thân cho y, khi có nguy hiểm cũng có thể tùy thời mà chạy tới kịp hay không.
Căn dặn xong, Tạ Diệc Triều xem thời gian cũng gần đến trưa, suy nghĩ nhớ lại hôm qua phỏng chừng trời có mưa.
"Đi, chúng ta đi đào nấm. " Hắn tự nhiên nắm lấy cổ tay Thư Thanh Yến, ngón tay vuốt dọc lên khớp xương tinh tế mảnh khảnh của đối phương mà theo bản năng buông lỏng, đi chậm lại, trong vô thức hắn lẩm bẩm: “Để ta bắt mấy con chim trĩ nấu súp cho ngươi dùng.” vuốt một hồi vẫn có chỗ thịt sờ sờ thoải mái một tí.
Bọn họ không đi đường núi, cũng không cần đi, huống chi người này mỏng manh quý giá như vậy, không thể đi.
Đi hái nấm cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, ngoài ra còn có vài nông phu cũng xách theo giỏ lên núi hái nấm.
Tạ Diệc Triều không muốn phải cùng nhóm người bình thường tranh giành, hắn một đường đi đến nơi sâu nhất trong rừng, người bình thường không dám tiến vào.
Hôm qua vừa có trận mưa rơi xuống, lớp bùn đất vẫn còn ướt mềm, lá khô nhìn đâu cũng thấy đến nổi không còn chỗ để đặt chân.
Tạ Diệc Triều vòng tay ôm Thư Thanh Yến bay đến vị trí mõm đá mọc đầy rêu xanh.
"Ta không am hiểu gì về thảo dược, không giúp được gì cho ngươi rồi." Sau khi đúng vững, Thư Thanh Yến có phần chần chờ nói’ "Dẫn ta đi cùng, ngươi còn phải chăm sóc ta.”
Tạ Diệc Triều hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là theo phản xạ mang người theo bên cạnh, ai ngờ y lại nghĩ sâu xa như vậy, đôi tay đang định thu lại khỏi eo eo y chợt dừng một chút, hắn nói: “Vậy để ta dạy cho ngươi.”
Thư Thanh Yến nâng mắt nhìn chăm chăm Tạ Diệc Triều một hồi, xác định đối phương không phải đang núi đùa, y thoáng đem tay đẩy người kéo khoảng cách ra chút, tiện thể tay y đặt lên vai Tạ Diệc Triều chậm rãi nhấc chân bước xuống lớp bùn đất, y thăm dò bước từng bước. Trong cơn gió của núi rừng, thoang thoảng còn có thể cảm nhận được mùi vị mốc meo từ lớp bùn ẩm ướt, tầm mắt Thư Thanh Yến dời đến bên người Tạ Diệc Triều, y lặng lẽ nhẹ nhàng nắm lấy góc áo đối phương: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Đương nhiên, động tác nhỏ của đối phương không thể tránh khỏi tầm mắt Tạ Diệc Triều, nhưng hắn không tránh né ngược lại trong lòng còn có chút cảm xúc không rõ ràng, trái tim bỗng chốc đập loạn một nhịp chỉ vì thấy được hành động đối phuong níu lấy góc áo mình, hắn hết sức kiềm chế duy trì nét mặt bình tĩnh nhất có thể.
Người này...
Tạ Diệc Triều cổ họng đột nhiên hơi khô khốc.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây thưa thớt phản chiếu lên mặt đất những khoảng trống từ lá khô tạo thành, dây leo vờn quanh những cành cây xanh sẫm, rễ cây vươn dài trồi lên cả mặt đất tạo thành một nơi thâm sơn huyền bí.
Hắn hơi lơ đễnh nhưng vẫn không có ảnh hưởng đến quá trình thu thập tìm kiếm nấm.
“Có thể hái nấm sao?” Thư Thanh Yến kéo kéo vạt áo hắn đi đằng trước, y tò mò nhìn địa phương mọc nhiều nấm kia hỏi.
Tạ Diệc Triều bị hỏi thì phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn sang nơi y chỉ quét một vòng rồi nói: “Đó là hoa linh kê.”
"Hoa linh kê?" Thư Thanh Yến nghiêng đầu.
Tạ Diệc Triều: “ Hoa linh kê mùi vị thơm ngon, mỗi tội xử lý sạch có phần phiền toái, muốn đổi lấy tiền e rằng không dễ bằng các loại nấm khác.”
Hắn bước đến, trong tay tự đâu xuất hiện một cái giỏ tre cùng cái xẻng.
Thư Thanh Yến lập tức đuổi tới, đồng thời hỏi: "Phiền phức như vậy chúng ta cũng phải hái sao?"
"Đào về chúng ta ăn cũng rất tốt." Tạ Diệc Triều khom người, nhấc xẻng cẩn thận đào lên hoa linh kê, phủi sạch bùn đất trên hoa rồi xoay người đưa đến trước mặt Thư Thanh Yến.
Thư Thanh Yến đưa tay tiếp nhận, Tạ Diệc Triều cứ tiếp tục công túc đào.
Nhất thời không gian trở nên rất yên tĩnh.
Thư Thanh Yến rũ mắt nhìn hoa linh kê trong tay mình, toàn thân một màu thuần thanh trắng ngà nhỏ nhắn, cánh hoa dài và rộng như chiếc ô có thể mở ra, trung tâm hoa có một điểm màu tro đen hướng ra phía ngoài hé mở.
"Có muốn thử một chút hay không?" Thanh âm vang lên từ tính, đánh tan sự thất thần của y: “Đến nào.”
Hoa linh kê bị lấy đi từ trong tay, cổ tay bị kéo vưa vặn nhét vào tay cho y cái xẻng.
Thư Thanh Yến bị động đi theo đào.
Tạ Diệc Triều nhìn thấy đối phương nguyên dạng vô phương ứng dối với mình, khoé miệng kéo lên nụ cười, nói: “Cẩn thận đừng đào trúng rễ.”
"Được." Thư Thanh Yến chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếp theo bọn họ tìm thấy một loại nấm toàn thân như thau đồng, dầu nấm to thịt cũng dày.
Bởi vì sau một trận mưa, núi rừng sâu thăm thẳm mọc rất nhiều nấm chưa bị ai hái, bọn họ thu hoạch được khá phong phú các chủng loại.
Trên đường gặp đủ loại xà trùng nguy hiểm nhưng đều bị Tạ Diệc Triều xử lý gọn gàng, hắn tiện thể còn bắt được hai con chim trĩ và trứng gà nguyên ổ.
Cũng đã đến giữa trưa, Tạ Diệc Triều ôm lấy người vẫn còn chìm đắm trong thiên nhiên bạt ngàn, hái nấm, đào khuẩn, thêm cả hái rau dại, quả dại. Đột nhiên treo lơ lửng giữa không trung, Tạ Diệc Triều ôm lấy người nọ kề sát vào lồng ngực mình.
Sau một khắc, liền rời khỏi dãy núi đi tới bìa rừng rồi trở về ngôi nhà trúc.
Chưa hết năng lương tinh thần ham học hỏi, Thư Thanh Yến ngước mắt nhìn Tạ Diệc Triều.
Thấy vậy, Tạ Diệc Triều khẽ duỗi ngón trỏ, điểm nhẹ lên chiếc mũi cao thanh tú của đối phương: “Lần sau sẽ dẫn ngươi đi nữa, còn bây giờ đã đến bữa trưa”
Bắt được hai con chim trĩ, một con làm thịt, một con để lại nuôi.
Tạ Diệc Triều động tác nhanh nhẹn, hắn dùng bình gốm ninh hầm gà, nấm được mang về xử lý sạch, một phần bỏ vào hầm canh, phần còn lại đem thành món xào.
Vị thơm nhất thời tràn ngập toàn bộ nhà bếp, Thư Thanh Yến ngồi ló đầu ra nhìn cũng cảm thấy đói, tay nhẹ ấn bụng.
Tạ Diệc Triều thấy rõ động tác của y, mi tâm cau lại, từ trong túi trữ vật lấy ra vĩ nướng tự chế và than đá.
Nướng vài miếng thịt mỏng, thêm chút nước tương đặc chế.
Hắn mở lồng hấp, cơm đã được nấu chín lấy ra vo thành từng viên nhỏ bọc ngoài bằng thịt ba chỉ, xong xuôi hắn đặt lên trên một chiếc đĩa gỗ.
“Nếu đói bụng thì dùng cái này lót dạ trước” Tạ Diệc Triều bưng đến trước mặt Thư Thanh Yến đang im lặng đốt lửa, ánh lửa bập bùng thiêu cháy đống củi phảng phất chiếu rọi non nửa khuôn mặt tinh xảo của y, mỹ lệ nghiêng đầu bởi vì Tạ Diệc Triều mà phóng ra một tia gợi cảm.
Thư Thanh Yến cúi thấp đầu: "Đa tạ. "
Trong vô thức, chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn được pbơi bày dưới ánh lửa cháy rực, hoả diễm như càng làm cho da thịt trở nên nhẵn nhụi tổ điểm nước da tuyết mịn thập phần khi phản chiếu qua lăng kính mắt người , phảng phất nét ngây thơ dụ hoặc, thậm chí khi thanh quản phát ra lời cảm ơn lại như từng trận ảo giác đây như một lời mời gọi.
Hô hấp hỗn loạn, Tạ Diệc Triều ánh mắt trở nên nghiêm túc đi không ít, quả nhiên không hổ danh mỹ nhân khuynh quốc khunh thành, vai chính Thư Thanh Yến này là đang khảo nghiệm xem bản chất cầm thú của hắn đến đâu đây mà.
"Không cần nói cám ơn. " Tạ Diệc Triều, hít sâu một hơi dời tầm mắt đi: "Sau giờ ngọ ta muốn vào thành mua trái cây, ngươi theo ta hay chờ ở nhà?"
Thư Thanh Yến sửng sốt.
"Yên tâm, nhất định sẽ không phát sinh thêm chuyện lần trước. " Tạ Diệc Triều thấy y không đáp, nói tiếp: "Sẽ không có lần thứ hai."
Thư Thanh Yến trầm mặc chốc lát, gần như than thở: "Ta tin ngươi."
Sau đó ngẩng đầu nhìn Tạ Diệc Triều, "Ta ở nhà chờ ngươi, ngươi sớm chút trở về. "
Tạ Diệc Triều nghe được lời y, tâm động triệt để mất khống chế, vành tai nhiễm tầng hồng sắc.