Tạ Diệc Triều không phải nói suông, hắn thật sự nói chính mình muốn làm nông là thật sự làm, khi hắn xác định được mình muốn lấy được trân bảo liền lên kế hoạch lấy vài loại hạt giống về trồng thử xem sao.

Trân bảo là liên quan với một không gian khác hoàn toàn so với thời gian hiện tại của thế giới này, một ngày ở thế giới này bằng một năm ở không gian dị giới khác. Nói cách khác, một canh giờ tồn tại ở thế giới này bằng ba mươi ngày ở bên trong không gian dị giới.

Tu sĩ có tu vi thấp lấy ra từ trong bảo vật này nhiều dược liệu quý giá chỉ trong thời gian ngắn, bị người khác thèm muốn bỏ cả tính mạng.

Tạ Diệc Triều bản thân có tiềm lực mạnh, cũng ngại khó trong lòng không sẵn lòng chăm sóc những linh thảo mỏng manh yếu ớt, hắn đơn giản chỉ muốn ăn và trồng những loại rau củ hoa quả mà mình thích, có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

Lại tùy tiện trồng thêm vài loại dược liệu để phòng trường hợp bất ngờ khi cần thiết.

Sáng sớm, Tạ Diệc Triều liền từ trong nhập định tỉnh dậy, hắn bắt đầu suy nghĩ việc khai hoang đất trồng, hắn từ trên đoạn đường đi đến Tang Châu cũng gom không ít hạt giống.

Nhưng hắn lại không biết cách gieo trồng khi mua hạt giống, hắn đang băn khoăn không biết tiếp theo nên làm gì.

Bên tai vang lên tiếng đẩy cửa mở.

Từ trong phòng bước ra, dáng vẻ hẳn chưa tỉnh ngủ vẫn còn lưu lại nơi mi mắt khẽ rũ mang theo mấy phần lười biếng. Mỹ nhân vô thức duỗi tay, cử chỉ phô bày dáng vẻ thập phần mê hoặc chân tâm theo bản năng đều khiến lòng người ngứa ngáy. Thư Thanh Yến vẫn là thân trang hoa phục kiều diễm hôm qua, y phục của y cũng chỉ có mỗi bộ này.

Gió nhẹ thổi qua giữa chốn thâm sơn hải địa, xuyên qua tầng mây nắng sớm, tựa như trêu chọc mỹ nhân vừa tỉnh dậy khỏi giấc nồng mà quấn quýt bên cạnh người, lay động vạt áo vẫn còn xộc xệch chưa kịp chỉnh trang vốn chẳng mấy để ý mà làm cho rối loạn, viền áo hờ hững lệch sang một bên để lộ mảng da thịt trắng tuyết xinh đẹp.

Trong nháy mắt Tạ Diệc Triều tầm mắt vừa vặn chạm đến, hắn liền nhanh chóng dời đi chỗ khác, không thể không nghĩ nên mua cho y vài bộ quần áo.

"Dậy rồi sao." Tạ Diệc Triều giọng điệu mang theo âm tiết kéo dài, nói "Chúng ta cùng đi làm điểm tâm đi."

Thư Thanh Yến chình lại vạt áo bào, nhấc chân bước xuống bậc thang tiến đến gần vị kim chủ đã mua y, nhẹ giọng: “Được.”

Tạ Diệc Triều dẫn y vào thiện phòng: “Đã từng xuống bếp chưa?”:

Thư Thanh Yến lắc đầu, thấy đối phương cũng không có nhìn mình lại bổ sung: "Ta chưa từng."

Y như là sợ bị hắn ghét bỏ, vội vàng tiếp tục nói: "Ta có thể học, ta học được rất nhanh. "

"Không thành vấn đề, ta cũng đang học." Tạ Diệc Triều không thường xuyên tự mình xuống bếp nấu ăn. Trước kia, hắn còn chưa xuyên đến tại thế giới của hắn mỗi khi đói hắn đa phần vì quá lười toàn gọi đồ ăn ngoài, còn ở thế giới này hắn không cần phải ăn. Trừ khi, hắn thật sự muốn ăn gì đó mới tự nấu theo ý thích mình.

Nói nhiều như vậy, không có nghĩa là hắn sẽ không làm, chỉ là không muốn làm mà thôi, hơn nữa hắn xuyên qua đã là năng lực của tu sĩ Nguyên Anh tu vi, nên vì thế hắn cũng có trí nhớ rõ ràng với các video ẩm thực cùng thực đơn chế biến nguyên nhân cũng bởi lẽ linh hồn hắn đã trở nên cường đại. Trước các mối quan hệ ở thời hiện đại cũng dần mờ nhạt, hắn không còn nhớ nhiều như lúc khi vừa mới xuyên qua.

Tạ Diệc Triều dứt lời, Thư Thanh Yến theo động tác của hắn mà dừng lại, đôi mắt phượng hẹp dài mang chiều sân từ khóe mắt đọng lại hình bóng hắn, khi hắn nhìn lại mi mắt ấy khẽ cụp xuống, làn mi cong cong nhu thuận tựa như dáng vẻ của một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn và biết nghe lời cực kỳ.

Điểm tâm không có làm quá mức phức tạp.

Tạ Diệc Triều để cho người mới như Thư Thanh Yến học tập đứng sang bên cạnh nhìn mình cho củi đốt lửa vo gạo nấu cháo, hắn từ trong không gian túi trữ vật lấy ra nào là muối, tương, đường và các loại gia vị khác.

Có món ăn do tự tay hắn nấu, cũng có món ăn ở địa phương hắn ăn vào cảm thấy ngon.

Thư Thanh Yến hỗ trợ phụ giúp thêm củi vào đống lửa lại trông thấy đối phương trong túi trữ vật lấy ra mấy cái bánh nướng cùng hai cái bánh bao thịt, lông mày y giật giật.

Cháo ninh nửa canh giờ đã xong, những món khác cũng đã chuẩn bị gần xong.

Tạ Diệc Triều cùng Thư Thanh Yến dùng cơm.

"Ăn xong chúng ta đi ra đồng ruộng nhìn một cái xem những nông hộ họ đang làm gì. " Tạ Diệc Triều nửa điểm thế gia tiên môn cũng chẳng thấy, hắn ăn uống một cách ngon lành và quét nhanh vào trong bụng như một phàm nhân bình thường, hắn dùng đũa chỉ vào giữa nhũng đĩa thức ăn: “Ngươi ăn được cay không? Nếu ăn không được thì đừng ăn hai cái này.”

"Nếu tò mò có thể nếm thử.” Tạ Diệc Triều tiếp tục nói: “Món này là bắp cải cay, tuy nó có chữ cay nhưng độ cay không cao, ngay cả nó còn có vị thanh ngot. Món này là ta đặc biệt dùng tuyết ép nghiền bắp cải làm ra đó. Ta nghe nói những món ăn được làm sau mùa đông thường có vị thanh ngọt hơn, ta không biết có phải hay không.”

Thư Thanh Yến liếc mắt nhìn món bắp cải cay mà hắn nói, cải trắng thêm vào gia vị có sắc hồng nhạt được cắt tỉa đẹp đẽ bày biện trong đĩa sứ.

Nói xong, Tạ Diệc Triều cũng không quản đối phương ăn gì, hắn hưởng dụng mấy cái bánh bao và bánh nướng lấy ra gặm.

Thư Thanh Yến thử thăm dò gắp lên một miếng cải trắng cay, quan sát hồi lâu sau mới bỏ vào miệng, khi vào bên trong khoang miệng có cảm giác thanh thanh rồi chậm rãi nhai thì nó lại trở nên ấm nóng hơi cay, đan xen hai vị kết hợp đối với y lần đầu nếm thử món cay có thể tiếp tục ăn thêm.

Chờ đến khi dạ dày đã lắp đầy năng lượng, cháo rau củ thơm ngon cũng được sạch sẽ vào bụng.

Tạ Diệc Triều đứng lên niệm pháp quyết dọn dẹp tất cả liền kéo lấy cổ tay Thư Thanh Yến rời đi.

Thư Thanh Yến ngước mắt nhìn sắc trởi một chút, trời lúc này đã không còn sớm nữa. Những người kiếm sống bằng nghề nông chắc hẳn giờ đang còn làm đồng án, hiện tại đi quan sát vừa kịp.

Tuy nhiên, đoạn đường đi phía trước càng đi càng náo nhiệt và nhộn nhịp hơn, chớp mắt bọn họ đã đi vào nội thành..

Tạ Diệc Triều ghé vào một cửa tiệm quần áo có sẵn, hắn đẩy Thư Thanh Yến đến trước mặt chủ tiệm, như đại gia hào phóng bảo: “Bạc không thành vấn đề, chọn cho y giúp ta mấy bộ trang phục phù hợp.”

Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, mái đầu đã nhuốm màu hoa râm nhưng ánh mắt của ông ta lại như phớt lờ vẻ ngoài của Thư Thanh Yến, so với nhiều người nhiễm đầy tạp niệm thì ông ta chỉ hơi bất ngờ rồi tập trung lấy số đo của y.

Với kinh nghiệm thuần thục của mình, chẳng mấy chốc chủ tiệm đã tìm được vài bộ xiêm y cho Thư Thanh Yến.

Biểu hiện hành nghề của chủ tiệm làm Tạ Diệc Triều an tâm, hắn liền mua hết số quần áo đã chọn mà không đợi cho đối tượng trong cuộc có cơ hội nói câu gì.

Mua xong quần áo, lại đi dạo chợ một chút.

Hết sức đem cảm giác tồn tại hạ xuống, Tạ Diệc Triều cùng Thư Thanh Yến đi dạo vài vòng cũng không mấy ai chú ý.

Lúc này bọn họ dừng lại ở một quầy trang sức, Tạ Diệc Triều đang càm trên tay một cây trâm ngọc bằng phỉ thúy.

Tiểu nhị trong quầy một bộ vẻ mặt quỷ dị khi nhìn thấy Tạ Diệc Triều đột nhiên xuất hiện tiến vào tiệm, hắn nhìn trộm vị nam nhân trước mặt này song lại sững sờ ngay sau đó. Hắn đã gặp được rất nhiều người, có rất nhiều kinh nghiệm nhưng hắn vẫn không tránh khỏi sự cảm thán với đối phương, vị công tử này ngoại hình thật rất tuấn mỹ. Khoảnh khắc ngón tay trắng nõn thon dài cầm lấy trâm ngọc tựa như hoạ lại một bức tranh thủy mặc yên bình qua năm tháng.

Đột nhiên xuất hiện vị công tử nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu đầy vẻ thâm thúy hiện lên ánh sáng bạc hệt như cả vùng biển ôm lấy ánh tràng sáng soi thấu tường tất thảy cảm xúc vạn vật, người như vậy đứng trước mặt tiểu nhị cạnh quầy, làm cho quá trình nói giá cả gập ghềnh khó khăn.

Tạ Diệc Triều gật đầu: "Gói lại. "

Tiểu nhị động tác lưu loát nhanh chóng lấy ra chiếc hộp dùng để trâm vào. Vẻ ngoài chiếc hộp được trang trí hoạ tiết tinh xảo, khi mở hộp ra còn hương thơm thoang thoảng lan tản trong không khí, điều này khiến khách hàng của họ cảm thấy bản thân mình bỏ ra một số tiền xứng đáng.

Tạ Diệc Triều cũng không ngoại lệ.

Thấy người nọ cuối cùng cũng cất bước muốn rời đi, Thư Thanh Yến bên cạnh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Với trực giác nhạy cảm, Tạ Diệc Triều cảm giác được đối phương với vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt che lấp đi nét cười hướng về hắn lại thành dáng vẻ mềm mại ôn nhu như nước, phảng phất như cảm giác trước là sai lầm, ảo giác.

"Mệt mỏi?" Tạ Diệc Triều hỏi dò.

Thư Thanh Yến lắc đầu.

Tạ Diệc Triều nhíu mày: "Vậy chúng ta đi tiếp."

Thư Thanh Yến: "... Mệt. "

Chim hoàng yến được người dưỡng mười năm, da mỏng thịt mềm thì hôm nay lượng vận động đã vượt qua mức thân thể có thể chịu đựng. Chỉ là y kiên trì không muốn tỏ ra mình quá yếu ớt nhưng lúc này hai chân y đã mềm nhũn mất đi tri giác, chỉ là đang nỗ lực duy trì nguyên trạng.

Tạ Diệc Triều  khẽ cau chặt đôi lông mày, hắn ý thức được chính mình thiếu suy nghĩ có thể khiến người ta bị thương, hành động liền nhanh chóng đưa tay ra sau eo Thư Thanh Yến ý định chuẩn bị đem người ôm ngang lên. Không ngờ đến sau đó lại bị đối phương đè lại cánh tay hắn sắp hạ xuống qua đầu gối y, Tạ Diệc Triều ngước mắt lên nhìn đối diện với ánh mắt đối phương, hai người nhìn nhau rất lâu, hắn thấy đối phương kiên trì đến vậy liền chậm rãi thu tay về.

Thư Thanh Yến đi ra tiệm trang sức, tất cả hành động nhìn đều rất bình thường.

Tạ Diệc Triều xoa nhẹ ngón tay, hắn cất trâm ngọc rồi bước chân đuổi tới y..

"Ngươi nghĩ đi bộ trở về?”"

Thư Thanh Yến đi ra ngoài cửa tiệm, chậm rãi nhìn người đi bên cạnh mình: “Cũng có thể”.

Tạ Diệc Triều vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: "Ta còn chưa nói hết đây. "

Thư Thanh Yến không nói gì.

Tạ Diệc Triều nhìn y nửa ngày mới nói: "Quên đi. "

Thư Thanh Yến nghiêng đầu lại để đối phương nhìn kỹ mình, có lẽ cảm thấy thái độ của mình hơi quá, vẻ mặt trở nên dịu dàng, mang theo vài điểm mềm mại vô thức: “Ngươi không thích ra sao?”

Tạ Diệc Triều đưa tay.

Thư Thanh Yến thân thể cứng đờ, trong ánh mắt bao hàm vẻ ngạc nhiên, chợt dần lãnh đạm mà y sớm biết.

Tạ Diệc Triều chậm rãi đưa tay vòng qua eo Thư Thanh Yến nắm lấy, bfn tay hắn chạm vào liền có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó cùng với thân thể căng thẳng của người nọ, hắn thong thả mở miệng: “Chúng ta đi dạo cũng mệt mỏi rồi, liền trực tiếp bay trở về.”

Lời vừa dứt, Tạ Diệc Triều kéo lấy thân thể đối phương, Thư Thanh Yến không kịp phòng bị túm lấy vạt áo hắn, theo phản xạ Tạ Diệc Triều liền ôm lấy đối phương nhào tới, bước chân vừa chuyển môi hắn vô tình lướt qua một vật mềm mại, tức khắc chóp mũi ngửi được hương thơm nhẹ nhàng mang đến cho con người ta cảm giác ởng như có thể nắm bắt nhưng lại khó giữ lấy tưa như Thư Thanh Yến vây.

Tạ Diệc Triều hiện tại bị ép kề sát vào lồng ngực nhìn thì gầy yếu nhưng lại săn chắc của Thư Thanh Yến, hắn chưa kịp trở về vị trí kéo giãn khoảng cách thì liền nghe phía sau vang lên giọng nói kéo dài giọng còn ngửi ra được cả mùi rượu.

"Mỹ nhân ~ theo ca ca đi nào ~ "

Một tên sâu rượu thể xác to lớn hướng bọn họ nhào tới, gương mặt mập mạp đến mức không còn thấy rõ ngũ quan, giữa ban ngày nhìn cũng có chút khiếp người.

Tên này ban đầu vốn dĩ là lao người về phía Tạ Diệc Triều nhưng chưa kịp nhào đến đã bị Thư Thanh Yến kéo người giãn khoảng cách với gã. Lúc này, gã nhìn thấy Thư Thanh Yến đang ở trước mặt mình, nhớ có duyên từng thấy một lần liền trằn trọc mãi không quên, nay người trước mặt nhìn mình lại không khỏi đỏ mặt.

Sau khi bị tên sâu rượu này làm ầm lên, sự hiện diện thấp của hai người biến mất, xung quanh nháy mắt có vô số ánh mắt của quần chúng vây xem, bọn họ thấy được dung mạo của hai người Thư Thanh Yến liền hít vào ngụm khí lạnh hết sức cảm thán, há miệng đàm luận.

"Đây là tiên nhân trong mộng của ta." Gã say vẫn không buông bỏ ý định mà chạm vào Thư Thanh Yến..

Gã sâu rượu trưng ra nét mặt dâm đãng, bộ dáng luộm thuộm, trên người trộn lẫn đủ loại tạp chất hương liệu từ phấn son và rượu bốc mùi hôi thối, quầng mắt thâm đen do thức suốt đêm, gã nghiêng người như một con lợn lăn qua lăn lại nhào đến Thư Thanh Yến.

Dù sao Thư Thanh Yến cũng là một phàm nhân được nuôi dưỡng thân thể yêu kiều, trong người còn đang ôm Tạ Diệc Triều đã là một thanh niên nên không còn cách nào tránh né.

Nhược liễu khẽ cau lại, trên mặt mang theo một vẻ đẹp ưu sầu.

Mọi người vây xem không khỏi lòng sinh ý thương.

Không biết người nào lặng lẽ duỗi chân ra trực tiếp khiếp cho gã say rượu kia vấp ngã khi nhào đến, gã chỉ lo tập trung đến mỹ nhân liền không cẩn thận té cắm mặt xuống đất.

Ngay sau đó là một tiếng gào thét khốc liệt.

Mi mắt Tạ Diệc Triều giật giật, hắn đưa lưng về phía trước cảm nhận được bàn tay Thư Thanh Yến muốn đẩy mình ra liền tiếc nuối thoát khỏi vòng tay đầy ôn hương ấm áp ấy.

Thư Thanh Yến liếc mắt nhìn Tạ Diệc Triều, hắn ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt nghiêm túc như không có chuyện gì xảy ra song phương đem tầm mắt nhìn xuống người đang gào ầm kia.

Này vừa nhìn, vui vẻ.

Sống mũi có lẽ đã bị gãy, trên mặt dính đầy máu, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, bàn tay và thân thể đầy mỡ mập mạp của gã lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn trông hết sức thống khổ nhưng người vây xem lại chẳng ai chịu ra tay quan tâm giúp đỡ.

Tạ Diệc Triều nhận ra người này, không phải là Nghiêm công tử tham gia buổi đấu giá mỹ nhân sao.

Không hết lòng gian, lại còn dám quấy rối hắn và Thư Thanh Yến.

"Nghiêm công tử." Tạ Diệc Triều ý cười dịu dàng nói, rõ ràng nụ cười thoạt nhìn đều rất đẹp, nhưng sâu trong lòng mỗi người ở đây đều không khỏi phát ra từng cơn ớn lạnh.

Mà khi hắn nói ra thân phận đối phương, bình dân bách tính vây xem không muốn gây phiền toái, từ từ tản đi.

Ngay thời điểm người khác cho rằng hắn sẽ làm sao giáo huấn tên say rượu kia, Tạ Diệc Triều lại quay đầu nhìn về phía Thư Thanh Yến: "Trước tiên ta đưa ngươi trở về.”

Thư Thanh Yến nghe lời hắn liền thuận theo nhấc bước chân, nhưng là mắt phượng nhẹ liễm, trầm mặc.

"Làm sao vậy?" Tạ Diệc Triều thấy y bất động, dò hỏi.

Thư Thanh Yến lông mi buông xuống, nhẹ giọng nói: "Đau chân."

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play