Nguyên thân có thể làm chính cung thụ trong sách thì xét về tướng mạo lẫn năng lực đều là hàng đầu vì thế Tạ Diệc Triều đương nhiên có sự tự tin khiêu khích chủ lâu Thiên Tường Đình.

Nha hoàn khi nãy là tu sĩ thì chủ nhân Ôn Lạc Nha của nàng chắc hẳn cũng là tu sĩ.

Hắn trước nay vẫn luôn thu liễm toàn bộ khí tức tu vi của mình, nhưng khi tu sĩ Nguyên Anh vừa phóng ra uy áp thì bất kỳ người nào ở đây có chút tu vi đều có cảm giác như núi Thái Sơn đang đè trên đỉnh đầu mình, còn đối với nhũng người bình thường không có tu vi thì đã quỳ rạp xuống dưới đất từ lâu. Lúc này, chỉ còn lại Ôn Lạc Nha miễn cưỡng có thể chống đỡ mà đứng vững nhưng cũng chỉ duy trì trong chốc lát hắn đã không chịu đựng nổi, trên khoé môi trào ra một tia máu thân thể nửa quỳ khụy xuống vô cùng chật vật.

Mọi người đến cùng là không ngờ đến, một vị đại lão Nguyên Anh kỳ lại chạy đến nhân gian tranh giành mỹ nhân, thay vì ở nơi rừng sâu núi thẳm tu luyện đến kỳ độ kiếp rồi phi thăng thì hắn lại chạy đến nơi thanh lâu chơi đùa.

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác dùng sức mạnh ỷ thế bắt nạt người yếu, Tạ Diệc Triều lĩnh hội được vài điều kỳ diệu, hắn vốn dĩ nên lên sàn ở cuối cốt truyện cuốn tiểu thuyết vậy mà lại xuất hiện ngay đầu chương thứ nhất. Đối với nguyên thân là chính cung thụ, đủ sức nghiền ép tất cả người khác.

"Giấy bán thân." Tạ Diệc Triều chắp tay ra sau lưng bộ dáng thong dong hạ mắt liếc nhìn người nam nhân mất khí độ phía trước.

Thư Thanh Yến được bảo hộ ở phía sau vô cùng an toàn, y không bị ảnh hưởng chút nào, y biết rõ nguyên nhân vì sao trong lòng không khỏi xuất thần, kế hoạch trước khi xác thục thì y bên ngoài đã làm động tác. Thư Thanh Yến từ phía sau níu lấy cánh tay đang chắp sau lưng của Tạ Diệc Triều, cảm giác ấm áp nháy mắt bao trùm khiến cho hắn theo bản năng rút tay về nhưng lại bị đối phương nhanh chóng níu giữ gắt gao siết chặt.

Tạ Diệc Triều quay đầu vẻ mặt âm trầm nhìn người phía sau, bàn tay lồng vào trong bàn tay nương theo nắm lấy da thịt trắng nõn cảm giác trơn nhẫn tựa như miếng ngọc bích ấm nóng, nếu không gắt gao giữ chặt e là sẽ buông tay.

“Ta biết giấy bán thân của mình ở đâu.” Việc đã đến nước này, Thư Thanh Yến không muốn ở lại nơi lầu son này thêm một giây nào nữa, y muốn rời đi càng nhanh càng tốt chỉ sợ tôn nghiêm của chính mình sẽ bị giẫm đạp tiếp tục, trước tiên đi theo Tạ Diệc Triều ra ngoài rồi thử sức chạy trốn một phen. Nhưng ngẫm lại, hình như Tạ Diệc Triều không giống như những gì y biết đến về hắn tại thời điểm này.

Tạ Diệc Triều: "Ở đâu?”

Đôi môi anh đào khẽ mím lại, tránh đi tầm mắt sáng quắc quét qua người mình, Thư Thanh Yến cúi thấp nhỏ giọng.

“Nhẫn trữ vật.”

Tạ Diệc Triều nhìn chằm chằm sườn gò má tinh xảo của người thiếu niên, đôi con nguoi hắn khẽ dao động nhìn từ góc độ này có thể thấy rõ hàng lông mi vừa dài vừa cong đang dập đờn phủ bóng dưới mi mắt, hệt như cánh bướm đang bay lượn chốn hoa đào. Tạ Diệc Triều đáy lòng thầm u oán, than trách mấy phần nuối tiếc, người đẹp như vậy lại không thể ăn.

Tâm tư của tất thảy mọi người đều đổ dồn vào bên trong đoá hoa kinh diễm ấy nhưng lại chưa từng đáp ứng.

Giai nhân lên tiếng thanh âm nhỏ nhẹ, mắt phượng sắc xảo hướng hắn nhìn sang, liễm diễm phong tình ẩn dưới đáy mắt dừng lên khuôn mặt hắn một lúc. Tạ Diệc Triều cũng không tránh khỏi bị sắc đẹp làm cho tâm thần không yên, dậy sóng từng trận bên trong nhưng bên ngoài hắn vẫn điềm nhiên như không có việc gì điều chỉnh lại tư thái tiên phong đạo cốt của mình để tránh cho người khác nhìn vào chỉ nghĩ hắn là một tên hán sĩ thô tục lỗ mãng, tuy rằng hắn có thể như vậy vì sắc quấn thân nhưng ngoài mặt hắn vẫn là nên giả vờ quân tử đoan đoan chính chính, kỳ thực đối phương rất hợp với thẩm mỹ của hắn, muốn ngắm nhiều hơn chút, tuyệt không để y chạy trốn.

Bất quá tu vi của Ôn Lạc Nha hiện tại chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, làm sao có thể ngăn cản đại lão Nguyên Anh cướp người.

Sau khi Tạ Diệc Triều lấy được giấy bán thân vào tay liền trực tiếp đem nó đốt thành tro ngay trước mặt Ôn Lạc Nha, hắn không quan tâm đối phương sắc mặt khó coi đến cực điểm như nào đã nghênh ngang đem người rời khỏi Thiên Tường Đình.

Tạ Diệc Triều chạy đến Tang Châu cũng chỉ vì một mục đích, hắn muốn xem thử dung mạo của nhân vật chính là như thế nào mà được cuốn tiểu thuyết viết là kinh diễm tuyệt sắc khuynh thành, khiến người người ham muốn độc chiếm giấu đi. Thư Thanh Yến quả thật là vưu vật dị người, nhưng ban đầu lại bị người lợi dụng không ý thức được trân bảo này đáng giá nhường nào, để cho kẻ tu sĩ thấp kém kia hành hạ. Hiện tại người cũng đã thuộc về hắn rồi, nhân tiện mục đích cũng coi như đạt thành.

Tuy rằng đoạt người là cướp đi cơ duyên của kẻ kia, nhưng hắn vẫn có thể được coi là ân nhân âm thầm cứu vớt vị tu sĩ thấp kém này. Trân bảo như vậy mà đối phương sở hữu thì không thể, nếu có mà không biết trân trọng cất giữ, thì chính là tìm đường chết.

Khoảng nửa tháng sau, hội thương nhân có liên minh thương vụ sẽ tổ chức một buổi đấu giá nhỏ tại thành Tang Châu, Tạ Diệc Triều có nhắm đến một món đồ trong buổi đấu giá này, hắn biết món ấy sẽ xuất hiện ở mục cuối cùng, số phận của những món đồ được giám định nhưng chưa xác định được giá trị sẽ đem ra ở phần cuối, nhà đấu giá lấy ra xem xem khách nhân có hứng thú hay không rồi tự định giá mua luôn. Có lúc, giá cả chỉ cần mấy chục linh thạch là mua được, có lúc là mấy trăm linh thạch hay thậm chí là không người ra giá.

Vốn dĩ Tạ Diệc Triều muốn ở Tang Châu thành một thời gian để tham gia buổi đấu giá ấy, nhưng vì để tránh phiền phức không cần thiết hắn quyết định ra vùng ngoại ô trú ngụ.

Vung tay áo một cái, ngôi nhà trúc tinh xảo với ba phòng ngủ xuất hiện, lưng dựa ra phía sau dãy Thanh Sơn, có dòng sông trong vắt chảy róc rách bao quanh dãy núi, hai bên là rừng rậm tản bóng cây, ngay phía trước xuất hiện một con đường đất trải dài đi đến phía góc trái thành một đại lộ bằng phẳng có thể dạo bước, từ đây vào thành cũng thuận tiện rất nhiều.

“Ngươi ở phòng nào?” Tạ Diệc Triều quay sang hỏi dò Thư Thanh Yến bên cạnh, hẳn y biết đến nhẫn trữ vật cũng sẽ biết đại khái thế giới quan tu tiên nên ở trước mặt y hắn không hề che giấu năng lực của mình.

Trong tiểu thuyết không miêu tả chi tiết việc vai chính có biết đến chuyện tu chân giới vào thời gian này hay chưa, thế nhưng khi còn bé Thư Thanh Yến cũng xuất thân từ thế gia tu tiên nên hẳn là y còn nhớ một ít ký ức, vì vậy Tạ Diệc Triều không còn cái gì để hoài nghi.

Thư Thanh Yến thoáng nhìn qua Tạ Diệc Triều một chút, y không thấu được thái độ của đối phương mang theo hàm nghĩa gì, phỏng chừng muốn dò hỏi, y tiến sát lại gần đối phương: “Công tử, người không cần ta hầu hạ sao?”

Nghe vậy, Tạ Diệc Triều duỗi tay nâng cằm đối phương lên, đối mắt nhìn nhau, hắn nhìn thẳng vào song đồng ngọc thạnh trong suốt của đối phương, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết lấy da thịt mềm mại, ý tứ mập mờ mở miệng: “Ngươi muốn sao?”

Thư Thanh Yến sửng sốt.

Tạ Diệc Triều nở nụ cười: “Nếu không muốn thì nói không muốn, nếu lại câu dẫn ta…”

Hắn híp mắt, dừng lại giây lát rồi nói tiếp, thanh âm khàn khàn: “...ta cũng là nam nhân.”

Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, hắn thuộc kẻ có tiền điều kiện tốt, Tạ Diệc Triều hẹn hò với bạn trai xinh đẹp không khó, cho dù chỉ nằm ở mức độ hơi thích một chút thôi thì với việc khiêu khích hắn cũng có thể làm được, vốn dĩ Tạ Diệc Triều là loại người không để bản thân chịu ủy khuất mà nhẫn nhịn dục vọng của chính mình. Bây giờ trước mắt lại có mỹ nhân phù hợp với thẩm mỹ của hắn, dụ dỗ hắn thì e rằng hắn có thể xác định mình sẽ trở thành một gã nam nhân chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Thư Thanh Yến dường như nhận ra được lời nói đầy nguy hiểm nghiêm túc của hắn, lập tức thu hồi lại biểu tình đã được rèn luyện nhanh chóng. Dung nhan lộ ra mấy phần xa cách lạnh nhạt không còn sự câu dẫn yêu dị ban nãy, tựa như tiêu tan sạch sẽ trong nháy mắt. Đồng thời, y cũng tính toán được Tạ Diệc Triều trước mắt này không phải là Tạ Diệc Triều mà y hiểu, người này cho đến hiện tại vẫn luôn nhẫn nại với y, không tỏ ra hành động bất thường nào.

“Ta chọn phòng bên trái” Y lên tiếng trả lời câu hỏi trước của hắn, tuy rằng y không biết đến cùng người này là ai,

Tạ Diệc Triều suy nghĩ một chút: "Vậy ta ở giữa kia đi, nhân tiện, tên của ta là Tạ Diệc Triều..."

Thanh âm ôn nhuận tựa như dòng suối ấm áp chảy vào nơi trái tim đang còn thương tích của Thư Thanh Yến, cơ hồ chậm rãi xoa dịu một phần nhỏ vết tích loang lỗ trên ấy.

"Tạ Diệc Triều vừa là mang ý nghĩa trang trọng lại vừa hài hoà lại như hướng về…”

Thư Thanh Yến mắt phượng thoáng nheo lại, ánh mặt trời chiếu rọi phía sau người nam nhân trước mặt này như hoà vào bên trong nắng ấm, y miễn cưỡng có thể thấy được nét mặt dịu dàng của đối phương khi nói chuyện.

Phiến môi vẽ lên đường cong mang ý cười, nam nhân ngậm lấy tia trêu chọc: “Hướng về người ngày ngày đêm đêm.”

Khoảng cách của hai người chỉ chừng nửa bước chân, nhưng Thư Thanh Yến có cảm giác đối phương đang kề sát bên tai mình thì thầm, khí tức hắn quấn quanh vành tai phiếm hồng của y.

“Còn ngươi?”

Thư Thanh Yến liếc mắt về phía đối phương , hắn đã xem qua giấy bán thân của y, trên đó có ghi tên của y rồi cần chi hỏi lời này làm điều thừa.

Thật lâu sau im lặng, Tạ Diệc Triều chính là đang chờ câu trả lời của y.

Thư Thanh Yến trầm ngâm chốc lát: "Thư Thanh Yến." nhưng là không có ý giải thích nghĩa tên của mình.

Tạ Diệc Triều gật gù, thì thầm: "Thư Thanh Yến, thật là một cái tên hay."

"..." Thư Thanh Yến.

Tạ Diệc Triều cân nhắc  đến vấn đề Thư Thanh Yến vẫn còn là người thường nên hắn hỏi: “Có đói không?”

Đáp lại hắn là chiếc bụng nhỏ xinh của đối phương khẽ kêu ùng ục, Thư Thanh Yến theo bản năng đè lại bụng mình.

Tạ Diệc Triều không khỏi phì cười ra tiếng: “ Ngươi vào phòng xem trước có cần vật dụng gì không, lát nữa sẽ có cơm dùng”.

Thư Thanh Yến đáp nhẹ một tiếng, nhanh chóng tiến vào bên trong phòng trúc chỉ để lại phía sau một bóng lưng hoảng loạn.

Thời gian không nhiều, ỷ vào tu vi cao cường của mình Tạ Diệc Triều đi vào tửu lâu cách đây gần nhất trong nội thành Tang Châu, hắn mua vài món ngon liền cấp tốc trở về nhà trúc.

Thoáng chốc, hương thơm thức ăn tràn ngập khắp chốn núi rừng đang yên tĩnh ngủ say.

Vì không biết Thư Thanh Yến có khẩu vị thế nào, trong ấn tượng của Tạ Diệc Triều đại đa số người đều có thể ăn được tôm. Vừa hay tửu lâu này luôn có sẵn đồ ăn tươi sống, Tạ Diệc Triều chọn thêm vài món thông thường xuất hiện trên các bữa cơm gia đình. Tửu lâu này có chút danh tiếng tại thành Tang Châu cũng vì kỹ năng nấu nướng ngon miệng, vì vậy nếu so ra e là sẽ phong phú hơn với chính mình làm.

Qua việc Tạ Diệc Triề thân đã đạt đến cảnh giới tu vi tích cốc, không cần ăn uống nhưng cũng không nhịn được mà nếm thử, còn suýt chút nữa có nguy cơ giành luôn phần ăn của Thanh Thư Yến.

Tạ Diệc Triều thầm nghĩ lần sau phải mua nhiều một chút, hắn không nghĩ đến người có dáng dấp mảnh mai như vậy mà lại sở hữu sức ăn lớn đến thế.

Thiên Tường Đình mỗi ngày chỉ cho y thực phẩm rau củ vì để Thư Thanh Yến duy trì thân hình thon gầy mềm yếu, thành ra y luôn luôn rơi vào trạng thái ăn không đủ no, bây giờ đột nhiên buông thả trước mặt bày ra nhiều mỹ thực như vậy khiến y không cẩn thận mà ăn quá no.

Thời điểm Tạ Diệc Triều thu dọn bát đũa, phát hiện Thư Thanh Yến sắc mặt trắng nhợt, thân thể tựa lên ghế mây không nhúc nhích.

Hắn cau mày: “Ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”

Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay của Thư Thanh Yến chuẩn bị vận linh bắt mạch.

“Chờ đã” Thư Thanh Yến ngập ngừng rút tay về, nhỏ giọng.

Tạ Diệc Triều nhất thời không mở miệng, hắn vươn tay xoa nhẹ lên bụng y, dòng linh lực ấm áp vận từ đầu ngón tay truyền đến giúp đối phương dễ chịu hơn.

"Mật táo gai, ăn có thể giúp ngươi tiêu hóa. "

Nghĩ đến trước đây vì mình nhàn tản quá độ trong núi sâu không có việc gì làm, vừa khéo hắn gặp được một nhánh cây sinh trưởng tốt, nhớ đến một đoạn ký ức về phương pháp sử dụng táo gai mà hắn biết, Tạ Diệc Triều đem mật ong ngâm chung với táo gai vị chua chua ngọt ngọt nếm thử thì thấy không hợp khẩu vị của hắn nên hắn đã bỏ vào trong túi trữ vật.

Lương phẩm đặt bên trong không gian của túi giới tử sẽ luôn được bảo tồn trọn vẹn nguyên sơ giá trị của nó, vì thế hắn không mấy lo lắng thức ăn quá thời hạn sẽ dùng không được.

Thư Thanh Yến ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy đối phương lấy từ trong hư không cầm trên tay viên châu tròn tròn nhìn giống một quả táo hồng như bao phủ ánh sáng lộng lẫy, Thư Thanh Yến có phần do dự, nhưng vẫn là tiếp nhận, mặt y không lộ biểu tình hé miệng ăn vào.

Vị ngọt thanh từ từ chậm rãi tràn ngập nơi đầu lưỡi, dần dần biến đổi thành vị chua xâm nhập vào bên trong khoang miệng. Khi nhai lại lần nữa, hai vị chua ngọt dung hoà vào nhau tạo nên một loại hương vị không nói rõ.

Chiếc bụng gầy gò đường như muốn căng nứt có dấu hiệu suy giảm khi được Tạ Diệc Triều cùng trái cây kia xoa dịu đi.

Tạ Diệc Triều gặp được dáng vẻ Thư Thanh Yến đối với mật táo gai tiếp nhận cũng không tệ, hắn liền đem những quả táo từ trong không gian túi trữ vật ra cho người ta làm đồ ăn vặt.

Từng quả táo chồng chất lên thành ngọn núi nhỏ, vỏ ngoài óng ánh sắc hồng đựng bên trong chiếc bình lưu ly phủ bên trong lớp mật hoa thơm ngọt liền có cảm giác thật sự ngon khi ăn vào.

Tạ Diệc Triều xuyên qua thế giới này tuy vẫn là cổ đại nhưng so với các thế giới cổ đại phổ thông có phần khác biệt, đây là thế giới tu tiên, có tu sĩ tồn tại nên có sự phát triển hơn.

Ví dụ như tương tự với thế giới hiện đại có chuyển phát nhanh, thức ăn ngoài thì nơi này cũng có.

Hoặc như món đồ lưu ly này cũng không phải là vật phẩm xa xỉ, nếu sẵn sàng chi ra một số tiền thì người bình thường cũng có thể mua được loại lưu ly chế phẩm. Tuy nhiên, hơi khó để có được một chiếc bình lưu ly trong suốt thượng phẩm như chiếc mà Tạ Diệc Triều đã lấy ra, nhưng vẫn có thể có được.

Tạ Diệc Triều vừa hay là tu sĩ Nguyên Anh, Thư Thanh Yến cũng chẳng có mấy gì ngạc nhiên.

Dù vậy, đối phương làm ra nhiều hành động quan tâm và đối xử tốt với y như vậy, khiến trong lòng Thư Thanh Yến không khỏi sinh nghi ngờ, vì đây cũng là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau. Kiếp trước trải qua thống khổ biết bao nhiêu, làm cho Thư Thanh Yến hiểu được sâu sắc một điều không có chuyện tốt nào vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống cả, vẫn là nên cảnh giác đề phòng Tạ Điệc Triều thì hơn.

Mà từ đầu đến buổi đấu giá bắt đầu rồi kết thúc, sự việc xảy ra đường như đã thoát khỏi tầm kiểm soát mà y biết, khiến tinh thần y vô cùng căng thẳng, thử dò xét nói: "Ta có thể làm những gì?"

Thiên Tường Đình đối với chỉ dạy cho thế nào để hầu hạ nam nhân làm sao cho tốt, hiện tại thì không cần hầu hạ. Y ở tình huống bình thường, ngoài việc này hẳn là mấy việc khác chưa từng được chỉ dạy.

Không cần nghĩ, Tạ Diệc Triều đáp cực kỳ nhanh.

"Ta dự định trồng trọt, ngươi ngày mai vào phụ giúp với ta."

Thư Thanh Yến: "?!”

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play