Giai nhân diễm lệ ôm trong ngực như vưu vật dị bảo tản ra hương thơm nhàn nhạt, Tạ Diệc Triều không phải là không có cảm giác, đối với đề nghị của y chẳng mảy may hé môi tỏ thái độ, hắn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương, mu bàn tay chạm qua chiếc bụng nhỏ có thể dùng một tay là ôm trọn được người vào trong ngực, mũi chân điểm nhẹ, hắn ôm lấy người bay xuống khán đình tiến vào Thiên Tường Đình.

Tạ Diệc Triều vẫn còn suy nghĩ về ánh mắt của Thư Thanh Yến nhìn mình ban nãy có chứa hàm nghĩa gì, hắn cư nhiên không thèm để ý đến đám người còn lại, lẫm lẫm liệt liệt oai phong xông vào lãnh địa của người khác cướp người.

Nhận ra thân thể người trong ngực đang cứng đờ vì căng thẳng, hắn thấp giọng dịu dàng: “Đừng sợ”.

Thư Thanh Yến ngước mắt nhìn hắn song không lên tiếng.

“Chủ lâu của các ngươi, Ôn Lạc Nha đang ở nơi nào?” Tạ Diệc Triều chặn đường của một tiểu nhị bên trong Thiên Tường Đình.
.
Mặc dù giọng điệu cùng biểu tình của hắn khi hỏi đều rất ôn hoà, nhưng vị huynh đệ tiểu nhị này lại run rẩy bị dọa cho sợ hãi, toàn thân bị ép không tài nào nhúc nhích được miệng thì ấp úng nói mãi không thành tiếng.

Tạ Diệc Triều mất hết kiên nhẫn, nếu không tìm được người thì để người tự đến chỗ hắn.

Nghĩ như vậy liền làm.

Ngay sau đó, Thiên Tường Đình khắp nơi vang vọng thanh âm của Tạ Diệc Triều.

“Ôn Lạc Nha.”

Từng chữ trong lời nói đều được truyền đi khắp đình, thanh âm được khống chế tuyệt đối bên trong Thiên Tường Đình, còn bên ngoài chẳng thể nghe thấy được gì. Thực lực như vậy chứng minh đối phương không tầm thường.

Chỉ chốc lát sau, dáng dấp nữ tử yểu điệu thướt tha nhẹ nhàng bước đến, thoáng chốc đã đứng trước mặt hai người bọn họ.

Tạ Diệc Triều nheo mắt nhìn đối phương, linh lực trong người phảng phất tản ra, có thể xác định hắn không phải là phàm nhân hay cao thủ giang hồ mà là một tu sĩ.

Nữ nhân ôn lương cung kiệm: “Ôn công tử cho mời.”

Tạ Diệc Triều nhướng mày, bên môi nhếch ra một tia trào phúng: “Ta đứng ở chỗ này cũng khá lâu, ngay cả người ra chiêu đãi cũng không có, vô cùng mệt mỏi và khát, ta không còn khí lực để đi gặp công tử nhà các ngươi, mời công tử của các ngươi đến đây gặp ta.”

Nữ tử biết hắn cố ý làm khó, sắc mặt thay đổi nàng cười gằn giọng giận dữ: "Ngươi..."

Khuôn mặt xinh đẹp vừa hiện lên ý tứ tức giận, vừa lúc thanh âm nhẹ nhàng tựa như làn gió núi thổi vào nơi u cốc khiến tâm tình người nghe thư thái, tự nhiên bình tĩnh trở lại.

“Ngươi lui ra đi.”

Tạ Diệc Triều nhìn về phía người tới cười tủm tỉm: "Cái này có phải được rồi không, quan tâm đến khách hàng thì mới có thể gắn bó cùng nhau hợp tác lâu dài được.”

Người đến đam theo xa cách lãnh đạm nhìn không giống phàm nhân, càng nhìn không ra người này sẽ mở thanh lâu kinh doanh loại hình này.

“Ôn công tử, ta muốn mua vị tân nương nhỏ nuôi dưỡng từ nhỏ này đi, ngươi cứ việc ra giá.”

Tân nương nhỏ nuôi dưỡng từ nhỏ…Ôn Lạc Nha tâm tình có chút quái lạ, khoé môi giật giật cứng đờ trong chốc lát, hắn chuyển dời tầm mắt sang người liên quan Thư Thanh Yến.

Thoáng chốc, tâm tình dị biến được Ôn Lạc Nha điều chỉnh thật nhanh, hắn vô cùng quân tử trịnh trọng hỏi ý y: “A Yến, ngươi đồng ý đi theo hắn sao?”

Tạ Diệc Triều không ngờ rằng đối phương đến đây sẽ hỏi một câu như vậy, hắn có chút khẩn trương sốt sắng khi không biết ý nguyện của Thư Thanh Yến thế nào, có đi cùng hắn hay không, hắn chỉ là muốn vai chính có thể thoát ly ra khỏi nghịch cảnh, nhưng mà, người trong biển người mênh mông như chú cá mắc kẹt trong tấm lưới ấy vẩy vùng sẽ tin tưởng vào một người sẽ đưa mình thoát khỏi điều đó hay không?

Thư Thanh Yến kề rất gần bên cạnh Tạ Diệc Triều, bên trên chóp mũi còn tràn ngập khí tức của người thanh niên kia. Vốn dĩ khứu giác y nhạy bén, nên khi đối phương tâm tình dị biến dù là rất nhỏ nhưng y vẫn có thể nhận ra.

Tạ Diệc Triều mi tâm nhíu lại, hắn bởi vì không rõ ràng đáp án của vị mỹ nhân này, hắn lại càng không muốn bỏ dở nửa chừng tốn công uổng phí, hoặc là thẳng thắn làm hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì làm cho đến cùng. Nghĩ vậy, Tạ Diệc Triều vận khí tức điều khiển linh lực ngăn chặn khuôn miệng nhỏ của Thư Thanh Yến đang chuẩn bị khép mở nói đáp án kia, khống chế người ta làm ra động tác gật đầu, hắn từ trong kẽ răng nói ra từng câu từng chữ với y: “Dù ngươi có nguyện ý hay không cũng phải bằng lòng, ta đã nhắm trúng ngươi rổi.”

Thư Thanh Yến trừng mắt nhìn hắn, ngoài ra chẳng làm thêm bất kỳ hành động nào phản kháng.

“Mỹ nhân này đã nói trước với ta rồi, giá của y bao nhiêu hoàng kim?” Tạ Diệc Triều không nhìn thấy lòng người bất mãn, nâng tay đặt lên bàn một núi vàng nhỏ: “Giấy bán thân của y đâu.”

Ôn Lạc Nha không duy trì nổi bộ dáng hờ hững đạm bạc kia nữa, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thư Thanh Yến: “Ngươi đã nghĩ muốn đi?”

Hắn dừng lại giây lát rồi lập lại: “Người sớm đã có ý nghĩ muốn đi?”

“Đúng vậy, vị mỹ nhân này không muốn ở với ngươi nữa, cùng lúc vui vẻ tiến hành lần tạm biệt để cho ngươi có thể diện, hiện tại y là mỹ nhân của ta.” Tạ Diệc Triều tiến lên một bước đem Thư Thanh Yến ra phía sau, ngăn cản tầm mắt của Ôn Lạc Nha.

Ôn Lạc Nha bác bỏ: “Y không phải nuôi từ bé của ta. "

“Không phải vậy ngươi còn không mau đưa giấy bán thân của y cho ta." Tạ Diệc Triều không muốn nói đạo lý, ngang ngược nhất quyết muốn đem người đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play