Sau một thời gian di chuyển chậm chạp, họ cuối cùng cũng đến được một ngôi làng nhỏ hẻo lánh. Ngôi làng nằm nép mình giữa những ngọn đồi xanh mướt, với vài ngôi nhà tranh vách đất đơn sơ. Khói bếp bốc lên nghi ngút, mang theo mùi cơm gạo thoang thoảng, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường.
“Chúng ta sẽ đến nhà đó,” Chu Nguyên Chương chỉ vào một ngôi nhà có vẻ cũ kỹ nhưng gọn gàng nhất trong làng. “Trông có vẻ là một gia đình lương thiện.”
Hòa Yến Ninh gật đầu. Cô giúp Chu Nguyên Chương chỉnh sửa lại quần áo, cố gắng che đi những vết máu và bụi bẩn. Cô cũng tự mình vén tóc, cố tạo vẻ lam lũ, hiền lành hơn để phù hợp với vai diễn một người vợ quê mùa.
Khi họ đến gần cửa, một bà lão với mái tóc bạc phơ đang ngồi đan rổ tre ở hiên nhà. Bà ngẩng đầu lên nhìn hai người lạ mặt, ánh mắt có chút tò mò.
Hòa Yến Ninh gần như kiệt sức, giọng nói yếu ớt, ho khan vài tiếng. “Xin chào lão bà,” cô nói, gương mặt cố tỏ ra đáng thương nhất có thể. “Chúng tôi là huynh muội từ nơi khác đến, trên đường đi gặp phải cường đạo cướp bóc, hại chúng tôi bị thương nặng, lại không còn tiền bạc. Xin lão bà thương xót, cho chúng tôi tá túc tạm vài ngày để dưỡng thương. Sau khi chúng tôi hồi phục, chúng tôi sẽ lập tức rời đi và không làm phiền lão bà nữa.”
Chu Nguyên Chương đứng bên cạnh, nghe Hòa Yến Ninh thao thao bất tuyệt thì không khỏi nhướng mày. "Gì chứ," ông nghĩ thầm, trong lòng có chút "oán giận". "Vừa rồi hứa với trẫm sẽ nói là vợ chồng, giờ lại nói thành huynh muội. Đúng là... lật lọng còn nhanh hơn lật bánh tráng!" Ông liếc nhìn Hòa Yến Ninh, thấy nàng vẫn đang diễn xuất nhập tâm thì đành nín nhịn, khóe môi khẽ giật giật.
Bà lão nhìn hai người họ một lượt, ánh mắt dừng lại ở vết máu trên áo Chu Nguyên Chương và vẻ mặt tiều tụy của ông. Dù cuộc sống ở đây không mấy khá giả, nhưng lòng tốt của người dân quê luôn rộng mở.
“Trời mưa gió thế này, hai vị cứ vào nhà đi,” bà nói, giọng hiền từ, nét mặt đầy vẻ thông cảm. “Trong làng này ai cũng khổ, giúp được gì thì giúp. Hai vị cứ vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi nấu chút cháo loãng cho vị huynh đệ này.”
Hòa Yến Ninh thở phào nhẹ nhõm, vội cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ lão bà! Lòng tốt của bà, chúng con xin ghi nhớ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play