Trong đêm tối tĩnh mịch, Hòa Yến Ninh, dù vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau trận chiến với Bạch Ma Nữ, đang một mình đi dạo trong rừng để tìm thảo dược chữa thương. Vết thương trên người cô vẫn nhói đau, và trí nhớ của cô vẫn mơ hồ, như bị phủ một lớp sương mù. Gió đêm thổi qua từng tán cây xào xạc, mang theo mùi đất ẩm và hương cỏ dại. Trong không gian tịch mịch ấy, thân hình cô di chuyển nhẹ nhàng như bóng ma, từng bước chân chậm rãi nhưng đầy cảnh giác.**
Cơn đau từ vết thương nơi vai vẫn âm ỉ hành hạ, khiến mỗi động tác của cô đều phải cố gắng kiềm chế sự khó chịu. Dù vậy, lòng cô vẫn kiên định. Thảo dược là thứ duy nhất có thể giúp cô mau chóng hồi phục, và cô biết rõ chỉ có ở khu rừng sâu này mới tồn tại những loại quý hiếm.
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng binh khí chạm nhau sắc lạnh, xen lẫn tiếng quát tháo và tiếng bước chân dồn dập. Âm thanh đó vang lên giữa màn đêm yên ắng như một hồi chuông báo nguy hiểm. Linh tính của một võ sĩ trỗi dậy, cảnh giác và nhanh nhạy, Hòa Yến Ninh lập tức dừng bước, đôi mắt sắc bén quét nhanh xung quanh, rồi lặng lẽ di chuyển về phía phát ra âm thanh, nấp sau một lùm cây rậm rạp để quan sát.
Từ vị trí ẩn nấp, cô thấy một bóng người áo gấm tả tơi, máu loang trên vai, đang lảo đảo chống đỡ trước một kẻ vận hắc y, khí thế hung tàn. Người áo gấm đã kiệt sức, mỗi nhát kiếm tung ra đều yếu ớt, chỉ còn là bản năng sinh tồn. Kẻ hắc y, rõ ràng là Chương Thống Lĩnh – một trong những sát thủ danh giá nhất của Hắc Long Bang, căn cứ bí mật của Hồ Khải gầm lên:
– **Chu Nguyên Chương, hôm nay ngươi hết đường chạy!**
Hắn tung ra một chưởng mang theo kình phong mãnh liệt, chưởng lực như núi đổ, nhắm thẳng vào ngực Chu Nguyên Chương. Không cần suy nghĩ thêm, Hòa Yến Ninh lập tức hành động. Từ sau lùm cây, cô vận nội lực, tụ khí vào lòng bàn tay, rồi tung ra một chưởng phá không, hóa giải chưởng lực trí mạng của Chương Thống Lĩnh ngay trước khi nó chạm vào Chu Nguyên Chương.Hòa Yên Ninh quát lớn:" Đêm hôm khuya khoắt, dám làm chuyện xấu xa hại người"
Luồng kình phong va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, khiến lá cây xung quanh rơi rụng xào xạc, bụi đất bay mù mịt. Cả hai võ sĩ đều giật mình. Chương Thống Lĩnh lập tức quay lại, ánh mắt đầy sát khí, gầm lên:
– **Kẻ nào dám phá đám?**
Không cho đối phương kịp phản ứng, hắn lập tức thi triển pháp thuật, vung tay triệu hồi một đám yêu ma từ trong bóng tối. Những bóng đen gớm ghiếc lao ra, gào rít, nhằm cản đường Hòa Yến Ninh. Nhưng cô, dù mất trí nhớ, vẫn giữ được bản năng võ thuật thượng thừa. Với một động tác nhẹ nhàng, cô xoay người, chân khẽ điểm đất, thân hình như cánh én lướt lên không trung. Tung ra chiêu thức **Thiên La Chưởng**, từng luồng kình lực như lưới trời bao phủ, đánh tan đám yêu ma thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.
Khí thế của Hòa Yến Ninh khiến Chương Thống Lĩnh phải giật mình. Đối phương vừa xuất hiện đã phá hủy toàn bộ yêu ma mà hắn triệu hồi – điều đó đủ chứng tỏ nàng là cao thủ bậc nhất. Không dám chủ quan, hắn lập tức chuyển sang thế thủ, rút kiếm ra khỏi vỏ, thi triển **Huyền Hoàng Kiếm Pháp**, từng đường kiếm sắc bén lóe lên trong đêm, tạo thành những vòng sáng chết chóc.
Nhưng Hòa Yến Ninh không hề nao núng. Cô bình tĩnh quan sát, phân tích từng đòn tấn công của đối phương. Dù trí nhớ vẫn còn mơ hồ, bản năng chiến đấu của cô vẫn rất tỉnh táo. Tay trái vung lên, cô rút trường tiên từ thắt lưng, vũ khí quen thuộc của Kim Chi , với thân hình mềm mại, uyển chuyển. Nhẹ nhàng xoay người, cô thi triển **Bạch Mãng Tiên Pháp** – một môn võ cổ truyền cực kỳ lợi hại.
Từng nhát roi như mãng xà uốn lượn, linh hoạt và mạnh mẽ, liên tục tấn công từ khoảng cách xa, khiến Chương Thống Lĩnh không thể áp sát. Roi dài của cô chiếm ưu thế, quấn chặt kiếm khí của đối phương, buộc hắn phải liên tục phòng thủ. Mỗi lần roi vun vút, không khí xung quanh như rung chuyển. Đôi chân cô di chuyển như gió, biến hóa không ngừng, khiến đối phương không tài nào đoán được hướng tấn công tiếp theo.
Chu Nguyên Chương, dù kiệt sức và bị thương nặng, vẫn cố gắng quan sát trận chiến. Ông nhìn thân pháp và chiêu thức của người phụ nữ vừa xuất hiện, một tia sáng lóe lên trong tâm trí. Dáng vẻ ấy, chiêu thức ấy… sao quá quen thuộc.
– **Yến Ninh... Là nàng, phải không?** – ông lẩm bẩm, giọng run rẩy vì xúc động và đau đớn. Dù trí nhớ của Hòa Yến Ninh vẫn chưa trở lại, ánh mắt kiên định và chiêu thức mạnh mẽ của cô khiến ông nhận ra người phụ nữ từng ở bên cạnh mình khi xưa và giờ mình từng lạnh nhạt, lãng quên
Hòa Yến Ninh, không nghe thấy lời Chu Nguyên Chương, vẫn tập trung vào trận chiến. Cô nhận thấy Chương Thống Lĩnh đã hao tổn nhiều chân khí, động tác chậm dần, hơi thở gấp gáp hơn. Biết đây là cơ hội tốt, cô liền tăng tốc, tung ra một chiêu **Bạch Mãng Quyện Sơn**, roi dài như con rắn khổng lồ quấn lấy thân kiếm của Chương Thống Lĩnh, giật mạnh khiến hắn mất thăng bằng.
Ngay lúc đó, cô tung thêm một chưởng, đánh trúng ngực đối thủ. Chương Thống Lĩnh loạng choạng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn biết không thể thắng, đành cắn răng bỏ chạy, để lại một câu đe dọa:
– **Chu Nguyên Chương, ngươi chưa thoát được đâu!. Hòa Yên Ninh, bà được lắm. Mối thù bà đả thương ta hôm nay, ta sẽ đòi lại bà gấp bội**
Hòa Yến Ninh không đuổi theo. Cô quay lại, thấy người áo gấm đã ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt. Cô vội vàng tiến đến, kiểm tra vết thương của ông. Máu nhuộm đỏ cả phần ngực áo, và da mặt anh ta tái nhợt do mất máu.
– Huynh đệ... huynh đệ không sao chứ? – cô hỏi, giọng lo lắng nhưng vẫn giữ khoảng cách, vì với cô, đây chỉ là một người lạ.
Chu Nguyên Chương mở mắt, nhìn vào đôi mắt cô, cố gắng nói:
– Nàng... nàng có đúng là Yến Ninh... may mà có nàng đã cứu mạng ta...nàng không sao chứ"
Hòa Yên Ninh mỉm cười nhẹ, giọng nói dịu dàng nhưng lòng có chút bất ngờ khó hiểu:" Ta không sao. , ta là Yên Ninh, ta vau huynh chưa từng gặp nhau. sao huynh biết tên ta?
Chu Nguyên Chương chưa kịp trả lời thì bị ngất đi do kiệt sức
Hòa Yến Ninh đứng bất động trong vài giây, ánh mắt lộ rõ sự bối rối. Tại sao người này lại biết tên cô? Điều đó khiến cô càng thêm nghi hoặc.:" Chẳng lẽ ta từng gặp huynh ấy rồi sao?" Dù trí nhớ vẫn chưa trở lại, cô vẫn nhanh chóng xé vạt áo băng bó vết thương cho ông. Hành động của cô thể hiện sự thuần thục, như thể đã từng làm việc này
Trời vừa tờ mờ sáng, khi những tia nắng đầu ngày còn e ấp len lỏi qua tán rừng già, một làn hương kỳ lạ thoảng qua không khí, mang theo chút gì đó tiềm ẩn nguy hiểm. Hòa Yên Ninh, một cô gái nhỏ nhắn nhưng đầy bản lĩnh, đứng lặng giữa rừng sâu, đôi mắt sắc bén quét qua từng bóng cây. Mùi hương ấy không phải từ hoa cỏ, mà là mùi máu tươi, nồng nặc và ám ảnh. Trước mặt cô, một người đàn ông lạ mặt nằm bất động, thân hình rắn rỏi của ông phủ đầy bụi đất và vết thương rỉ máu. Đó chính là Chu Nguyên Chương, Là vị vua lừng danh sáng lập ra triều đại nhà Minh đã hơn hai mươi mấy năm, nhưng vào thời điểm này, khi mà ông bị kẻ địch truy cùng giết tận, ông chỉ là một chiến binh đang cận kề cái chết.
Yên Ninh không do dự. Với bản năng của một người từng trải qua gian khó, cô nhận ra đây là một cơ hội để cứu người, dù người ấy là ai. Cô quyết định đưa ông đến một hàng dược gần đó, nơi có thể tìm được thảo dược và người chữa trị. Nhưng trong lòng cô, một câu hỏi thoáng qua: tại sao cô lại mạo hiểm như vậy? Có phải vì lòng trắc ẩn, hay vì một dự cảm mơ hồ rằng người đàn ông này mang trong mình một số phận đặc biệt? Dẫu sao, thời gian không cho phép cô suy nghĩ quá lâu. Kẻ địch có thể đang truy đuổi, và mùi máu có thể dẫn chúng đến đây bất cứ lúc nào.
Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cái se lạnh của rừng sâu và sự tĩnh mịch kỳ lạ. Yên Ninh cúi xuống, quan sát kỹ hơn. Vết thương trên vai Chu Nguyên Chương sâu hoắm, máu vẫn rỉ ra dù dòng chảy đã chậm lại. Ông ngất xỉu, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn còn dấu hiệu của sự sống. Cô biết rằng nếu không hành động ngay, ông sẽ không qua khỏi. Tuy nhiên, một vấn đề lớn hơn hiện ra: theo lễ giáo , "nam nữ thụ thụ bất thân" – nam và nữ không được tiếp xúc thân mật. Là một người con gái có ý thức về danh dự, Yên Ninh không thể tùy tiện chạm vào cơ thể ông, dù tình thế cấp bách. Cô cần một cách khéo léo để vừa cứu người, vừa giữ được đạo lý.
Nhanh trí, Yên Ninh cởi chiếc áo khoác ngoài của mình. Chiếc áo vải thô đã sờn cũ, nhưng đủ chắc chắn để làm công cụ hỗ trợ. Cô gấp nó thành một dải dài, rộng khoảng ba mươi phân, rồi nhẹ nhàng quấn quanh ngực và nách Chu Nguyên Chương. Để tránh chạm tay trực tiếp, cô dùng một cành cây nhỏ nhặt được dưới đất để đẩy vải vào đúng vị trí. Hai đầu áo được luồn qua nách ông, buộc chặt phía sau lưng, tạo thành một vòng cố định như dây đeo. Cô kiểm tra lại, đảm bảo vải không quá chặt gây khó thở, nhưng cũng không lỏng để tránh tuột khi di chuyển. Một mảnh vải khác được xé ra từ vạt áo, cô dùng nó buộc quanh vết thương trên vai ông để cầm máu tạm thời, vẫn giữ khoảng cách bằng cách dùng ngón tay khéo léo thay vì chạm trực tiếp.
Tiếp theo, Yên Ninh quỳ một gối, giữ hai đầu vải trong tay. Cô kéo nhẹ, từ từ nâng phần thân trên của Chu Nguyên Chương lên tư thế ngồi. Vai cô đau nhói vì vết thương nhỏ do trận chiến trước đó, nhưng cô cắn răng chịu đựng. Với tất cả sức lực còn lại, cô tiếp tục kéo vải, giúp ông đứng dậy, dù chỉ là nửa đứng với chân chạm đất. Ông quá nặng so với thân hình mảnh mai của cô, nhưng ý chí mạnh mẽ đã tiếp thêm sức mạnh. Quay lưng lại, cô đặt hai đầu vải qua vai mình như một dây đeo, bước đi chậm rãi về phía hàng dược cách đó khoảng hai trăm mét. Mỗi bước chân đều nặng nề, nhưng cô không ngừng nghỉ, vừa đi vừa ngoảnh lại kiểm tra tình trạng của ông.
Rừng sâu im lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc và hơi thở dồn dập của Yên Ninh. Cô cảm nhận được áp lực từ vai mình, nơi vết thương cũ lại rỉ máu vì cố gắng quá sức. Nhưng cô không quan tâm. Trong đầu cô chỉ có một mục tiêu: đưa người đàn ông này đến nơi an toàn. Nếu kẻ địch xuất hiện, cô sẽ dùng thanh kiếm ngắn đeo bên hông để bảo vệ cả hai. Dẫu vậy, may mắn thay, không một bóng người nào xuất hiện. Có lẽ trận chiến vừa qua đã làm kẻ thù rút lui, để lại Chu Nguyên Chương trong tình trạng thê thảm.
Sau gần nửa giờ lê bước, bóng dáng của hàng dược hiện ra trước mắt. Đó là một túp lều nhỏ làm bằng tre, nằm nép mình bên dòng suối. Yên Ninh dừng lại, nhẹ nhàng hạ Chu Nguyên Chương xuống, đặt ông nằm trên một góc cây trên bờ hồ. Cô thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời:" Mệt quá. Đây là đâu? Sao sung quanh đây không có ai". Cô thở dài và xuýt xoa vì đau:" Mình không thể thấy chết không cứu, như vậy cả đời này lương tâm mình sẽ day dứt. Hía như Kim Chi và Ngọc Trân ở đây thì tốt quá". Cô nhìn Chu Nguyên Chương đang bất động:" Coi ra đành phải dựa vào bản thân mình rồi. Huynh đệ, người nhất định phải cồ lên đó"
Yên Ninh lùi lại một bước, ngồi xuống bên dòng suối để rửa vết thương trên vai mình. Cô tự nhủ rằng hành động của mình hôm nay có thể bị người đời chỉ trích vì vi phạm lễ giáo. Nhưng trong lòng, cô tin rằng cứu người trong cơn hoạn nạn là một việc làm cao cả, đặc biệt khi người ấy có thể là một nhân vật quan trọng." Hy vọng khi huynh ấy tỉnh lại sẽ không trách lầm ta"
Dọc đường đi, cô cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Như thể có gì đó đang dần được khơi gợi trong ký ức mờ nhạt. Hình ảnh người đàn ông này, dáng vẻ kiên cường của ông khi chống trả Chương Thống Lĩnh, ánh mắt đầy tin tưởng khi gọi tên cô… tất cả như một bức tranh rời rạc đang dần được ghép lại.
Khi đến hang động, cô đặt Chu Nguyên Chương xuống một phiến đá phẳng, rồi bắt đầu xử lý vết thương. Với kỹ năng thành thạo, cô dùng nước suối rửa sạch máu, rồi dùng thảo dược tự hái để băng bó. Trong lúc chăm sóc, cô không ngừng quan sát biểu cảm của ông. Có lúc, môi ông mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng không phát ra âm thanh.
Sau khi hoàn tất, Hòa Yến Ninh ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào vách đá, thở dài. Ánh lửa nhỏ từ củi khô leo lét cháy, soi rõ nét mệt mỏi trên gương mặt cô. Dù không nhớ nổi quá khứ, bản năng của cô mách bảo rằng người này quan trọng, và cô phải bảo vệ ông bằng mọi giá.
Ngoài hang, mưa bắt đầu rơi. Tiếng mưa tí tách hòa cùng tiếng gió rừng, tạo nên bản nhạc dịu dàng của thiên nhiên. Hòa Yến Ninh nhìn ra xa, ánh mắt trầm tư. Có lẽ, cuộc gặp gỡ này chính là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức bị khóa chặt trong tâm trí cô. Và có lẽ, người đàn ông đang nằm bất tỉnh kia chính là chìa khóa quan trọng nhất…
---
*Tại Ứng Thiên, trong một căn phòng tối tăm, không khí nặng nề như bị đóng băng bởi hơi thở lạnh lẽo của tử khí. Hồ Khải ngồi trước Thiên Lý Kính – một tấm gương cổ được chế từ linh ngọc thiên địa, có thể soi thấu vạn dặm, phản chiếu từng chi tiết nhỏ nhất trên chốn nhân gian. Hắn chăm chú theo dõi trận chiến giữa Hòa Yến Ninh và Chương Thống Lĩnh qua ánh sáng mờ ảo phát ra từ mặt gương.**
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, đầy căm hận và thất vọng. Khi thấy Chương Thống Lĩnh bại trận, bị đánh cho tan tác mà vẫn chưa thể lấy mạng Chu Nguyên Chương, cơn giận dữ trong lòng Hồ Khải bùng lên như lửa thiêu. Hắn đập mạnh bàn bằng nắm đấm, khiến chiếc bàn gỗ quý giá vỡ vụn thành từng mảnh.
– Khốn kiếp! Cái tên ngu ngốc đó! – Hồ Khải gầm lên, giọng nói như tiếng thú dữ, đầy sát khí. – **Nếu ngươi dùng phi đao nhắm thẳng cổ Chu Nguyên Chương, hắn đã toi đời rồi! Vậy mà còn tự cao, dùng chưởng lực khoe mẽ! Nếu hắn không giết ngươi, ta cũng sẽ lột da ngươi!**
Hồ Khải đứng dậy, đi lại trong phòng với bước chân nặng nề, đôi mắt trợn ngược, đầy căm phẫn. Hắn biết rõ Chu Nguyên Chương là người thông minh, mưu lược bậc nhất thiên hạ. Một khi đã thoát khỏi vòng vây hôm nay, ắt sẽ cảnh giác hơn bao giờ hết. Mà điều đáng sợ hơn cả là… đối phương đã biết rõ thủ đoạn của hắn.
– Chu Nguyên Chương… ngươi đúng là con rắn hổ mang!– Hắn nghiến răng ken két, âm thanh đầy vẻ thù hận. – Ngươi đã nhận ra ta đứng sau lưng mọi chuyện… Trốn tránh giờ chẳng còn ý nghĩa. Đích thân ta sẽ kết liễu ngươi! Dù Lưu Bá Ôn có tài ba đến đâu, lần này cũng không kịp cứu ngươi nữa!**
Hồ Khải vận công, hai tay giơ cao, nội lực cuồn cuộn tuôn trào, tụ tập tại lòng bàn tay. Một luồng tà khí đen kịt, dày đặc như mây giông, bắt đầu hình thành, quấn quanh cơ thể hắn, lan tỏa khắp căn phòng. Không khí trở nên nghẹt thở, ngột ngạt, như thể ma quỷ đang hiện hình.
Hắn biết rõ Chu Nguyên Chương được bảo vệ bởi **Tử Kim Chân Long Khí, một loại khí vận hoàng đế cực kỳ cường đại, chỉ những kẻ có duyên mới có thể phá giải. Nhưng Hồ Khải không phải hạng thường. Hắn là đệ tử chân truyền của Ma Tộc, sở hữu tà công thượng thừa, cùng pháp thuật hủy thiên diệt địa. Vì thế, hắn dồn toàn bộ nội lực vào luồng tà khí, biến nó thành một đạo sát khí sắc bén như lưỡi hái tử thần, lao thẳng xuyên không gian về phía vị trí hang động nơi Chu Nguyên Chương đang ẩn náu.
---
Trong hang động, Hòa Yến Ninh đang cẩn thận băng bó vết thương cho người đàn ông áo gấm mà cô vừa cứu. Dù trí nhớ vẫn mơ hồ, bản năng cao thủ của cô vẫn rất tỉnh táo. Cô cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim yếu ớt của ông, từng hơi thở mong manh như ngọn đèn leo lét trong gió đêm.
Cô không hiểu tại sao mình lại phải liều mạng cứu một người xa lạ, nhưng trực giác mách bảo rằng người này vô cùng quan trọng. Có điều gì đó trong tiềm thức đang thúc đẩy cô hành động, như thể mối liên hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là tình cờ.
Bỗng nhiên, một luồng sát khí lạnh lẽo ập đến, khiến cả hang động rung chuyển. Hòa Yến Ninh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét ra ngoài. Một bóng đen kinh hoàng đang lao tới, nhanh như điện xẹt, nhắm thẳng vào ngực Chu Nguyên Chương – người đang bất tỉnh và hoàn toàn bất lực.
Không chút do dự, Hòa Yến Ninh liền buông tay khỏi dây buộc thương, trường tiên trong tay vung lên như mãnh long bay lượn. Cô lao ra khỏi hang, thân hình nhẹ nhàng như cánh én, thi triển. Bạch Mãng Tiên Pháp, từng nhát roi như rắn độc uốn lượn, hóa thành một tấm lưới ánh sáng, đối chọi trực diện với luồng tà khí đang lao đến.
Tiếng roi vun vút hòa cùng tiếng gió rít qua tai. Hai luồng sức mạnh va chạm, tạo ra một tiếng nổ long trời lở đất, khiến đá núi văng tứ tung, cây cối xung quanh lay chuyển dữ dội.
---
Ở Ứng Thiên, Hồ Khải, thông qua Thiên Lý Kính, cảm nhận được sự kháng cự mãnh liệt từ Hòa Yến Ninh. Hắn gầm lên đầy tức giận:
– *Hòa Yến Ninh! Ngươi dám cản ta?!
Không chịu thua, hắn dồn thêm nội lực, thi triển tuyệt kỹ Hắc Vân Diệt Hồn– một trong những tà công tàn bạo nhất của Ma Tộc, khiến luồng tà khí bùng lên dữ dội, hóa thành vô số lưỡi dao vô hình lao ào ào về phía Hòa Yến Ninh.
Cô, dù đang bị thương và chưa hồi phục hoàn toàn sau trận chiến với Chương Thống Lĩnh, vẫn giữ bình tĩnh. Vận dụng **Thiên La Chưởng**, cô hóa giải từng đợt tấn công như vũ bão. Những luồng kình lực như mạng nhện phủ xuống, chặn đứng hàng loạt lưỡi dao tà khí.
Nhưng tuyệt kỹ của Hồ Khải quá mức khủng khiếp. Một lưỡi dao tà khí xuyên qua phòng tuyến, đánh trúng vai trái của Hòa Yến Ninh. Cô bị hất văng ra sau, va vào vách đá, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo trắng.
Dù đau đớn, Hòa Yến Ninh vẫn không để mất cảnh giác. Cô cắn răng, gầm lên đầy quyết tâm, rồi tung ra một chưởng cuối cùng – **Bạch Mãng Quyện Sơn**, một chiêu thức toàn lực, hội tụ tất cả nội lực còn lại, nhằm đẩy lùi luồng tà khí trước khi nó chạm vào Chu Nguyên Chương.
Luồng kình phong va chạm với tà khí, tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Sóng xung kích lan rộng, bụi mù mịt, cây cối xung quanh bật gốc. Cuối cùng, luồng tà khí bị đánh tan, tiêu tán vào không gian.
............…
Ở Ứng Thiên, Hồ Khải cũng không khá hơn. Tuyệt kỹ Hắc Vân Diệt Hồn đã tiêu hao gần hết nguyên khí của hắn. Chưởng lực phản hồi từ Hòa Yến Ninh khiến nguyên thần hắn tổn thương nặng, máu tươi trào ra từ khóe miệng.**
Hắn loạng choạng, phải vịn vào Thiên Lý Kính để đứng vững, đôi mắt đỏ rực vẫn dán chặt vào hình ảnh hang động, nơi Chu Nguyên Chương vẫn còn sống, yên lành.
– Hòa Yến Ninh! Thiết Nương Tử!** – Hồ Khải gào lên đầy tức giận và căm hận, giọng nói như tiếng sói tru trong đêm sâu. – Ngươi giỏi lắm! Dám phá hỏng đại sự của ta! Thù này, Hồ Khải ta thề sẽ trả gấp trăm lần!
Hắn thở dốc, cố gắng ổn định lại nội tức. Trong lòng, hắn hiểu rõ: cuộc chiến này chưa kết thúc. Hòa Yến Ninh không chỉ là một cao thủ tầm thường. Cô chính là người duy nhất có thể phá vỡ kế hoạch thống trị thiên hạ của hắn. Còn Chu Nguyên Chương… càng sống sót lâu, thì càng trở thành mối đe dọa lớn.
---
Trong hang động, Hòa Yến Ninh, dù kiệt sức và bị thương nặng hơn, vẫn cố lê bước trở lại bên người áo gấm. Máu từ vai chảy dài xuống cổ tay, nhuộm đỏ cả lớp băng vải cô mới vừa quấn. Nhưng cô không để ý đến vết thương của mình.**
Cô kiểm tra lại hơi thở của Chu Nguyên Chương – may mắn thay, ông vẫn còn sống. Lòng cô nhẹ nhõm đôi chút. Dù không biết người này là ai, nhưng cô cảm nhận được một khí chất bất phàm từ ông. Như thể, ông không phải là người thường, mà là một bậc chí tôn thiên hạ.
Cô thì thầm, giọng trầm buồn:
– **Ngài nhất định phải sống…**
Rồi cô lấy thảo dược từ túi, tiếp tục xử lý vết thương cho ông, đồng thời cảnh giác đề phòng thêm một đợt tấn công bất ngờ khác. Ánh lửa từ đống củi le lói cháy, soi rõ nét kiên cường trên gương mặt cô. Trong lòng, một suy nghĩ thoáng hiện: *Liệu người đàn ông này có phải là chìa khóa mở ra ký ức bị lãng quên của ta?*
Ngoài hang, mưa vẫn rơi tí tách, gió vẫn thổi vi vu qua tán rừng. Nhưng bầu không khí đã thay đổi. Từ giờ phút này, Hòa Yến Ninh không còn đơn độc. Cô đã chọn đứng về phía người đàn ông ấy, dù chưa biết danh tính, dù chưa nhớ nổi quá khứ.
Và cuộc chiến thực sự, mới chỉ bắt đầu…
---
Sau những giây phút căng thẳng và kiệt sức, Hòa Yến Ninh ngồi lặng lẽ bên đống lửa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Chu Nguyên Chương. Mưa bên ngoài hang động vẫn rả rích, tạo nên một không gian yên ắng đến lạ lùng. Cô cảm nhận được từng đợt đau nhói từ vai trái, nhưng nỗi lo lắng cho người đàn ông nằm cạnh đã lấn át mọi cảm giác khó chịu. Cô liên tục kiểm tra mạch đập và hơi thở của ông, lòng thầm cầu mong ông mau chóng tỉnh lại.
Ánh lửa bập bùng nhảy múa trên vách hang, in bóng hai người lên tường đá. Khoảnh khắc ấy, Hòa Yến Ninh chợt thấy một cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể cảnh tượng này đã từng xảy ra trong một thời gian, hoàn cảnh nào đó xa xôi. Những mảnh ký ức vụn vỡ lướt qua tâm trí cô, nhanh như những vì sao vụt tắt trên bầu trời đêm, nhưng cô không thể nắm bắt được. Cô lắc đầu nhẹ, cố gắng xua đi sự mơ hồ, tập trung vào hiện tại.
Mãi đến gần sáng, khi những tia nắng đầu tiên le lói xuyên qua kẽ đá, chiếu rọi vào hang động, Chu Nguyên Chương cuối cùng cũng cựa mình. Ông khẽ rên một tiếng, mí mắt run rẩy rồi từ từ mở ra. Đôi mắt ông chớp chớp, cố gắng thích nghi với ánh sáng mờ ảo, rồi dừng lại ở gương mặt lo lắng của Hòa Yến Ninh.
Ông ngạc nhiên nhìn cô, rồi nhìn xuống vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận. Mặc dù vẫn còn yếu ớt, nhưng ông cảm nhận được luồng khí ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể, xoa dịu cơn đau.
“Nàng… nàng là Yến Ninh?” Chu Nguyên Chương thều thào, giọng nói khản đặc vì khô khát và kiệt sức. “Là nàng đã cứu ta sao?”
Hòa Yến Ninh thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười phúc hậu khi thấy ông tỉnh lại. Cô vội vàng rót một ít nước từ bầu nước da hươu ra một chiếc lá to, đưa đến bên môi ông.
“Huynh đệ đã tỉnh rồi!” cô nói, giọng dịu dàng hơn hẳn khi đối phó với Chương Thống Lĩnh. “Uống chút nước đi. Vết thương của huynh đệ khá nặng, cần tĩnh dưỡng. Ta là Yên Ninh, nhưng ta và huynh đệ chưa từng gặp nhau. Sao huynh đệ lại biết tên ta?”
Chu Nguyên Chương nhấp từng ngụm nước nhỏ, cổ họng dần dịu lại. Ông nhìn cô chăm chú, ánh mắt phức tạp, vừa có sự vui mừng khôn xiết, vừa có chút nghi ngờ, trong lòng nghĩ:" Bà ấy đúng là Yên Ninh mà. Nhưng sao không nhận ra trẫm. Nàng quên trẫm rồi sao?". Ông nhìn sâu vào đôi mắt bà" Ánh mắt cũa nàng nhìn trẫm và cử chỉ này không giống như kẻ đang nói dối. Trước đó nàng từng gặp phải chuyện gì chăng, hay là bị thương do cứu trẫm mới như vậy?"
Yên Ninh khẽ hỏi:" Huynh đệ, người sao vậy?"
“Yến Ninh…” ông khẽ gọi tên cô lần nữa, như để xác nhận sự thật. “Nàng thực sự không nhớ ta sao? Ta là Chu Nguyên Chương… chúng ta từng cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau vượt qua bao khó khăn…”
Hòa Yến Ninh nhíu mày, cố lục lọi trong trí nhớ hỗn độn của mình. Chu Nguyên Chương? Cái tên này có vẻ quen thuộc, nhưng cô không thể liên kết nó với bất kỳ ký ức cụ thể nào. Trí nhớ của cô vẫn như một tấm màn sương dày đặc, che phủ quá khứ. Bất chợt cô nhăn mặt, tay đưa lên thái dương rồi rơi vài giọt lệ:" Ta không, ta không nhớ gì cả.... đầu ta.... đầu ta đau lắm". Cô hít thở xâu rồi nói
'Xin lỗi, Chu huynh đệ,” cô nói, giọng đầy vẻ hối lỗi. “Trí nhớ của ta đã bị tổn hại sau một trận chiến ác liệt. Ta không nhớ gì về quá khứ của mình, kể cả tên của huynh đệ… và cả chính bản thân ta. Ta chỉ biết mình là Yên Ninh, và những kỹ năng võ thuật này dường như đã ăn sâu vào máu thịt. Ta cũng khưng ngờ và cũng không hiểu. mình lại vượt qua nhiều hiểm nguy vì huynh"
Chu Nguyên Chương thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ. Ông chút bỏ sự nghi ngờ khi cô không nhận ra mình. Cô bị mất trí nhớ, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, nỗi day dứt trong lòng ông lại càng tăng thêm:" Nhìn phản ứng của nàng, chắc chắn nàng bị trọng thương rồi nhưng vẫn kiên cường vượt qua hiểm nguy cả vè thương thế và kẻ ðich để cứu trẫm" Bao nhiêu năm qua, ông đã lạnh nhạt với cô, đã lãng quên cô vì vụ án Bạch Hoàng và vì khúc mắc âm oán cá nhân, để rồi giờ đây đến lươt cô thậm chí còn không nhớ ông là ai.
“Không sao, Yến Ninh,” ông nói, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. “Dù nàng không nhớ, nhưng ta nhớ. Nàng là người phụ nữ kiên cường nhất, dũng cảm nhất ta từng biết,, Hòa Yến Ninh mà ta tin tưởng hiện giờ. Nàng bất chấp nguy hiểm vi cứu ta. Nếu không có nàng, e rằng hôm nay ta đã bỏ mạng dưới tay Chương Thống Lĩnh rồi.”
Ông ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa hang, nơi mưa vẫn tí tách rơi. “Hồ Khải… hắn đã biết ta lộ diện. Chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua lần này. Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.”
Hòa Yến Ninh gật đầu đồng ý. Bản năng của một cao thủ cho cô biết sự nguy hiểm vẫn đang rình rập.
“Vậy Chu huynh đệ có kế hoạch gì không?” cô hỏi. “Với tình trạng vết thương của huynh đệ, việc di chuyển sẽ rất khó khăn.”
Chu Nguyên Chương nhìn cô, trong mắt có chút phức tạp. “Ta… ta cần đến Ứng Thiên, tới Hòa Ra Trang của nàng . Nhưng trước mắt, chúng ta cần tìm một nơi an toàn để dưỡng thương. Hang động này tuy kín đáo nhưng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.”
“Một hàng dược gần đây thì sao?” Hòa Yến Ninh đề nghị. “Lúc nãy ta có thấy một túp lều nhỏ gần suối. Có lẽ chúng ta có thể ở nhờ đó một thời gian.”
Chu Nguyên Chương lắc đầu. “Không được. Chương Thống Lĩnh đã biết ta bị thương. Hắn chắc chắn sẽ phái người tìm kiếm khắp nơi. Ở một hàng dược dễ bị phát hiện. Hơn nữa, ta không muốn liên lụy đến nàng, huống hồ cả ta và nàng đều bị thương"
Ông suy nghĩ một lát, rồi ánh mắt lóe lên. “Ta có một ý. Chúng ta sẽ đi nhờ nhà dân. Ở những ngôi làng nhỏ, dân chúng chất phác, ít ai để ý đến những chuyện giang hồ. Ta sẽ cải trang thành người bệnh, còn nàng… nàng sẽ là thê tử của ta, cùng nhau nương náu tạm thời.”
Hòa Yến Ninh hơi sững sờ trước đề nghị của ông. Thê tử? Cô thậm chí còn không nhớ ra ông, sao có thể đóng giả thành vợ chồng? Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra đây là một cách ngụy trang tốt nhất để tránh bị nghi ngờ. Vết thương của Chu Nguyên Chương quá rõ ràng, nếu không có một lý do hợp lý, họ sẽ dễ dàng bị nhận ra.
“Được thôi,” cô nói, gật đầu chấp thuận. “Miễn là an toàn cho huynh đệ.”
Chu Nguyên Chương nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia ấm áp. “Cảm ơn nàng, Yến Ninh. Ta biết, nàng không hề có lỗi với ta. Nhưng nàng đã cứu ta, và ta sẽ không bao giờ quên ơn này.”
Ông cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương ở vai và mất máu quá nhiều khiến ông loạng choạng. Hòa Yến Ninh vội vàng đỡ lấy ông.
" Nè, cẩn thận. Để ta dìu huynh,” cô nói. “Vết thương của ta đã đỡ hơn nhiều. Ta sẽ dìu huynh đệ đi.”
Cô giúp ông choàng tay qua vai mình, nhẹ nhàng đỡ ông đứng lên. Mỗi bước đi của Chu Nguyên Chương đều nặng nề và đau đớn, nhưng ông cố gắng không r*n rỉ. Hòa Yến Ninh cắn chặt răng, dồn sức lực vào từng bước chân. Vai cô lại nhói đau, vết thương cũ rỉ máu nhưng cô vẫn kiên cường. Cô biết, mạng sống của Chu Nguyên Chương đang nằm trong tay cô.