Thư phòng của Ngô Tam Quế chìm trong ánh nến lập lòe, những ngọn lửa nhỏ bé nhảy múa trên bấc, hắt lên bức tường đá những bóng đen méo mó, như hình dáng một con quỷ đang rình rập trong bóng tối. Sau khi Trần Vĩnh Phúc lặng lẽ rời đi, không gian trở nên tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng lách tách của nến cháy hòa quyện với tiếng gió đêm lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh ẩm ướt từ sông Cửu Long gần đó. Ngô Tam Quế ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế gỗ mun chạm khắc rồng phượng, tay nâng chén trà sứ trắng đã nguội lạnh. Vị trà đắng chát thấm vào đầu lưỡi, nhưng khóe môi hắn vẫn cong lên một nụ cười tự mãn, ánh mắt lấp lánh sự kiêu ngạo. Hắn tin rằng kế hoạch “Cống Vật Khẩn Cấp” đã được sắp đặt hoàn hảo, không một kẽ hở nào có thể khiến triều đình nghi ngờ. Trong mắt bá tánh Đăng Châu, hắn sẽ là vị quan thanh liêm, một anh hùng hy sinh vì dân vì nước, nhưng trong bóng tối, hắn là con rắn độc đang giăng lưới tham tàn, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ để thỏa mãn tham vọng.
Giữa dòng suy nghĩ đắc chí, một tia bất an lóe lên, như con rắn độc luồn lách trong tâm trí hắn, khiến nụ cười trên môi khựng lại. Hắn đặt chén trà xuống bàn, tiếng sứ chạm gỗ vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh mịch. Hai kẻ lạ mặt – một nam nhân với bảo kiếm sáng lóa, khí chất lạnh lùng như băng, và một nữ nhân với thanh kiếm đỏ rực, uyển chuyển như ngọn lửa – vẫn là mối đe dọa không thể xem nhẹ. Hắn đã nghe tin đồn từ đám tay sai: chúng xuất hiện bất ngờ ở Đăng Châu, hành tung bí ẩn, dường như đang rình rập hắn. Liệu chúng có phải là gián điệp do Chu Nguyên Chương phái đến, hay chỉ là những kẻ giang hồ vô danh muốn phá hoại kế hoạch của hắn? Dù là ai, Ngô Tam Quế không thể để chúng tiếp tục tự do lẩn khuất trong trấn. Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, lẩm bẩm: “Chúng dám cản đường ta, thì chỉ có con đường chết.”
Hắn đứng dậy, bước chân nặng nề nhưng nhanh nhẹn, tiến đến giá sách bằng gỗ lim cũ kỹ ở góc phòng. Những kệ sách cao ngất, phủ đầy bụi, chứa hàng trăm cuốn sách cổ, nhưng chúng chỉ là lớp vỏ bọc cho bí mật đen tối hơn. Hắn đưa tay, ngón tay gầy guộc lướt qua những gáy sách, rồi dừng lại ở một cuốn sách bìa da dày cộp, khắc hoa văn rồng uốn lượn. Hắn khẽ đẩy cuốn sách, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, kèm theo âm thanh trầm đục của cơ quan vận hành. Bức tường phía sau giá sách từ từ hé mở, để lộ một lối đi bí mật dẫn xuống căn hầm tối om, sâu hun hút. Một luồng khí lạnh lẽo, ẩm mốc, pha lẫn mùi đất và một thứ mùi tanh nồng như máu tươi, ập vào mặt hắn. Ngô Tam Quế không chút do dự, cầm lấy ngọn đuốc treo trên tường, ánh lửa bùng lên, soi sáng hành lang hẹp dẫn xuống mật thất. Hắn bước đi, mỗi bước chân vang vọng trong không gian chật chội, ánh đuốc hắt lên những bức tường đá loang lổ, khắc đầy những ký tự cổ quái, như những lời nguyền từ thời xa xưa.
Hành lang dẫn đến một căn mật thất rộng rãi hơn, được chiếu sáng bởi những ngọn đuốc khác treo dọc tường, ánh sáng vàng cam nhảy múa trên nền đá bóng loáng. Ở giữa căn phòng, ba gã cao thủ mặc đồ đen, mặt bịt khăn, đang ngồi xếp bằng trên những tấm thảm lót, tĩnh lặng như những bức tượng. Họ là những sát thủ bí mật, được Ngô Tam Quế tuyển mộ từ những góc tối tăm nhất của giang hồ, chỉ nghe lệnh hắn và sẵn sàng làm mọi việc để đổi lấy bạc. Ánh đuốc chiếu lên những khuôn mặt bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, không chút cảm xúc, như những con thú săn mồi đang chờ lệnh. Ngô Tam Quế ném ngọn đuốc xuống nền đá, tiếng lửa bùng lên như một lời tuyên chiến, soi rõ không gian u ám. Hắn đứng thẳng, dáng vẻ uy quyền, giọng nói lạnh lùng như băng giá, vang vọng trong mật thất: “Ba ngươi đã điều tra hai kẻ lạ mặt kia, có manh mối gì chưa?”
Gã sát thủ ngồi giữa, thân hình cao lớn, giọng trầm khàn như từ cõi âm vọng lên, cúi đầu đáp: “Dạ, thưa chủ nhân, thuộc hạ đã lùng sục khắp trấn Đăng Châu, từ các quán trọ, tửu lâu, đến những khu chợ đêm, thậm chí hỏi thăm cả đám dân đen và thương lái. Nhưng không ai biết gì về hai kẻ đó. Chúng như những bóng ma, xuất hiện rồi tan biến, không để lại bất kỳ dấu vết nào.” Hắn ngừng lại, ánh mắt thoáng chút lo ngại, nhưng giọng vẫn giữ vẻ cung kính: “Chúng thuộc hạ nghi ngờ chúng có võ công cao cường và khả năng ẩn thân thượng thừa, có lẽ là người của triều đình hoặc một môn phái bí ẩn.”
Ngô Tam Quế cau mày, ánh mắt lóe lên sự tàn độc, như một con thú bị dồn vào chân tường. Hắn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng sợ: “Không tìm thấy manh mối? Vậy thì ta sẽ tạo ra manh mối. Ta muốn cả Đăng Châu này phải tin rằng hai kẻ đó là những tên cướp tàn bạo, những kẻ giết người không gớm tay, chứ không phải những ‘anh hùng’ tự xưng như chúng muốn dân chúng nghĩ.” Hắn hít sâu, lồng ngực phập phồng, rồi tiếp tục, giọng nói trầm xuống, lạnh lẽo như lời thì thầm của tử thần: “Ngay đêm nay, ta muốn các ngươi đến nhà ba gia đình mà sáng nay ta đã ban ơn – lão Trương, Lý Tam, và quả phụ Vương Thị. Giết sạch, không chừa một ai! Lão Trương, Lý Tam, cả Vương Thị và ba đứa con của ả, tất cả phải chết! Ta không muốn một cái miệng nào còn sống để kể lại rằng ta đã uy hiếp người thân của chúng, ép chúng nhận bạc và ca ngợi ta là vị quan tốt, vì dân vì nước.”
Hắn bước tới gần hơn, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén quét qua ba gã sát thủ, giọng nói trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết: “Sau khi hạ sát, các ngươi phải dựng hiện trường giả. Treo xác chúng lên như thể chúng tự tử vì tuyệt vọng sau khi bị cướp. Lấy hết số bạc ta đã cho chúng để làm bằng chứng. Quan trọng nhất, để lại dấu vết của hai kẻ lạ mặt kia – những vết chém từ bảo kiếm và kiếm đỏ, khắc lên cửa, tường, và cả trên xác chúng. Hãy khiến mọi thứ trông như một vụ cướp tàn bạo của hai kiếm khách, để dân chúng Đăng Châu căm ghét và truy lùng chúng. Ta muốn chúng bị cô lập, bị săn đuổi, không còn nơi ẩn náu trong trấn này!” Hắn dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười độc ác, ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng: “Và đừng quên, phải làm sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào của các ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.